Trong những bà vợ của Hạ Thiên ở thành phố Giang Hải thì rõ ràng Kiều Tiểu Kiều và công chúa Sama có công lực thấp nhất. Công lực của Kiều Tiểu Kiều thấp vì căn bản không tu luyện, ngoài khi được Hạ Thiên tẩy tủy để cho cơ thể nàng tích lũy được một chút linh khí, nàng căn bản không thông qua tu luyện để đẩy mạnh công lực; còn công chúa Sama, nàng cũng không phải không tu luyện, căn bản là nàng tu luyện rất kém, có lẽ là vì nguyên nhân người nước ngoài nên nàng không hiểu đúng về tu luyện, luôn làm nhiều mà công ít, vì thế công lực lúc này chỉ mạnh hơn Kiều Tiểu Kiều một chút mà thôi.
Căn cứ vào những gì mà Hạ Thiên dự đoán thì Kiều Tiểu Kiều và công chúa Sama nếu chỉ dùng một viên đan dược sẽ khó thể gia tăng công lực đến mức có thể thi triển được nghịch thiên đệ ngũ châm. Mà đan dược hắn luyện chế ra cũng có hạn chế, mỗi người chỉ thể dùng một viên mà thôi, nếu dùng đến viên thứ hai sẽ không hiệu quả, vì vậy hắn đã nghĩ trước tiên cho Kiều Tiểu Kiều và công chúa Sama dùng đan dược để gia tăng công lực, sau đó sẽ dùng dược vật khác để trợ giúp, cuối cùng mới có thể thi triển đệ ngũ châm.
Với châm pháp của Hạ Thiên, đồng thời thi châm cho cả ba người là không có vấn đề, vì vậy hắn quyết định cho ba bà vợ dùng dan dược, sau đó để cho các nàng cùng vận công, mà hắn lại ở bên cạnh thi châm.
Trong biệt thự của Tôn Hinh Hinh, Cố Hàm Sương vẫn đứng trong phòng khách, đang đợi Tôn Hinh Hinh thu công.
- Chờ đợi ngàn năm, chờ đợi ngàn năm...
Tiếng ca chợt vang lên, Cố Hàm Sương chợt có phản ứng, đây là tiếng chuông điện thoại của nàng. Trước đó vài ngày nàng thấy thích bài hát này, cảm thấy nó hợp với mình, tuy nàng không đợi một ngàn năm, chỉ tuy luyện trăm năm nhưng cuói cùng cũng chờ được một người, một người đàn ông làm cho cuộc sống của nàng chính thức thay đổi.
Cố Hàm Sương lấy điện thoại ra, nàng nhìn dãy số trên màn hình rồi cau mày. Số điện thoại này rất lạ, nàng chưa từng gặp, nhưng theo lý thuyết cơ bản thì những người biết số điện thoại của nàng là rất ít, bây giờ chính thức biết đến thì ngoài Hạ Thiên chỉ còn là người của Cố gia, nhưng sao lại có số điện thoại lạ gọi đến cho mình?
Tuy Cố Hàm Sương có chút nghi hoặc nhưng cũng nhận điện thoại:
- Xin hỏi là ai vậy?
- Hàm Sương muội tử, là ta đây.
Bên kia truyền đến một âm thanh ngọt ngào:
- Biết ta là ai chưa?
- Chị Mục sao?
Cố Hàm Sương nói mang theo chút kinh ngạc:
- Sao chị biết số điện thoại của em?
Trên đời này Cố Hàm Sương cũng không quen biết nhiều người, chị Mục chính là một trong số đó. Thực tế thì chị Mục này chính là một trong những người trước kia cùng tu tiên với nàng, chính là một trong số hai người tu tiên còn sót lại.
Chị Mục tên đầy đủ là Mục Hồng Đan, lớn hơn Cố Hàm Sương vài tuổi, vài chục năm trước khi đám người tu tiên còn khá đông thì Mục Hồng Đan và Cố Hàm Sương là hai nữ tu tiên duy nhất, có lẽ vì vậy mà quan hệ giữa hai người bọn họ là khá thân mật.
- Em Hàm Sương, chị đi qua thủ đô tìm em, những vãn bối của em cho chị số điện thoại, vì vậy chị mới liên lạc được cho em.
Mục Hồng Đan khẽ cười:
- Nhưng, em Hàm Sương, nghe nói bây giờ em đang ở thành phố Giang Hải, có phải không?
- Đúng vậy, em đang ở thành phố Giang Hải, chị Mục, em không phải nghe nói chị đi Tô Hàng sao?
Cố Hàm Sương hỏi.
- Đúng vậy, nhưng gần đây chị có tính toán đi du lịch một vòng, vì chị còn chưa biết tất cả, cuộc sống của chị không còn nhiều, còn rất nhiều nơi chị chưa từng đi qua.
Mục Hồng Đan khẽ thở dài, trong lòng khó che giấu nổi sầu khổ, sau đó di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, Hàm Sương, chị muốn đi đến thăm em, lúc này em có rãnh không? Hai ngày sau chị sẽ đến Giang Hải tìm em, em có thể rút chút thơi gian giúp chị một chút không?
- Hẳn là có thời gian, chị Mục đến cứ liên lạc với em.
Cố Hàm Sương suy nghĩ rồi nói.
- Được rồi, chị sẽ đến sớm nhất là ngày mai, đến lúc đó chị sẽ gọi điện thoại cho em.
Giọng điệu của Mục Hồng Đan vẫn rất vui vẻ:
- Em Hàm Sương, chị không nói nữa, sau này gặp mặt sẽ chậm rãi trò chuyện, chị cúp máy trước đây.
- Vâng, chị Mục, đến lúc đó chúng ta gặp lại.
Cố Hàm Sương lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Cố Hàm Sương ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thấy Tôn Hinh Hinh đang từ bên trong đi ra.
- Phu nhân, tôi cần phải đi trước, vì thiếu gia còn cần tôi hộ pháp.
Cố Hàm Sương nói với Tôn Hinh Hinh.
- À, cô đi đi.
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng khẽ gật đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Tiểu sắc lang kia quả nhiên khá bề bộn, đã tối rồi mà vẫn còn chạy đi.
Cố Hàm Sương quay về biệt thự cả Kiều Tiểu Kiều thì Hạ Thiên đã bắt đầu thi triển đệ ngũ châm cho Tiểu Yêu Tinh, có thể nói là nàng về vừa đúng lúc, sau đó bắt đầu buồn tẻ hộ pháp. Tất nhiên đối với nàng thì cái này cũng không tính là buồn tẻ, vì nàng thủ hộ cho thiếu gia của mình, đàn ông của mình.
Khi cảm nhận được linh khí ào đến mãnh liệt từ bốn phía thì Cố Hàm Sương đã hiểu, lại một cao thủ Kim Đan Kỳ sắp được sinh ra, mà vị thiếu gia thần kỳ của nàng lại đang chế tạo ra một cao thủ Kim Đan Kỳ.
Sáng sớm, khi luồng linh khí nồng đậm biến mất, Cố Hàm Sương chợt biết rõ, vị cao thủ Kim Đan Kỳ kia đã xuất hiện.
Quả nhiên Hạ Thiên nhanh chóng từ bên trong đi ra, nhưng hắn lại có vẻ khá mỏi mệt, vì liên tục thi châm cũng không tổn hao công lực, khác biệt chính là công lực còn tăng lên, bây giờ hắn đã là Kim Đan hậu kỳ. Nhưng không hao tổn công lực cũng không có nghĩa là không hao tổn tâm thần, vì thi triển Nghịch Thiên Bát Châm sẽ phải tập trung cao độ, thi châm một ngày một đêm không ngừng nghỉ cũng làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi.
- Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi một chút đi.
Cố Hàm Sương dịu dàng nói.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì thêm, trực tiếp vào phòng ngủ của mình, sau đó nằm xuống ngủ ngay, chưa đến một phút sau đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Hạ Thiên ngủ một giấc đến trưa, đến khi tỉnh lại thì phát hiện cả biệt thự lạnh tanh, trừ hắn ra thì chỉ còn lại một người, mà người đó chính là nha hoàn xinh đẹp của hắn.
Hạ Thiên đi xuống lầu thì phát hiện Kiều Phượng Nhi đang chơi game trên điện thoại, hắn nhịn không được phải hỏi:
- Nha đầu điên khùng, sao có một mình ở đây vậy?
- Ngu ngốc, mọi người đi hết rồi, tất nhiên chỉ còn một mình tôi.
Kiều Phượng Nhi tức giận nói.
- Cô mới là ngu ngốc, tôi muốn hỏi các cô ấy đi đâu rồi?
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Tôi thấy cô không chỉ là nha đầu điên khùng, còn là nha đầu ngu.
- Lưu manh đáng chết, ai ngu?
Kiều Phượng Nhi ngẩng đầu thở phì phò nhìn Hạ Thiên:
- Tôi không nói cho anh biết, anh muốn biết thì tự mình đi mà tìm.
- Nha hoàn mà trở thành thế này thì rõ ràng là bất kính.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Cô không nói cho tôi biết, tôi sẽ khai trừ cô, không thèm lấy cô làm nha hoàn.
- Anh!
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt căm giận nhìn Hạ Thiên:
- Lưu manh đáng chết, anh lại uy hiếp tôi sao?
- Nha đầu điên khùng, cô nếu không nói thì tôi sẽ cho ăn đòn, sau đó đá văng ra.
Hạ Thiên bất mãn nói.
Kiều Phượng Nhi tức giận nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, bộ ngực phập phồng, rõ ràng bị tên khốn kia làm cho cực kỳ bực bội. Nhưng nàng hình như lại sợ hắn khai trừ, vì thế mà yên lặng một lúc cũng phải nói ra:
- Kiều tiểu thư đưa theo Hoàng Nhi đi có việc, công chúa Sama đi đến đại sứ quán, nghe nói có tiệc tùng gì đó, còn Yêu Yêu thì có thể bay, vì vậy muốn bay cho thỏa thích. Còn nha hoàn của anh thì đi gặp một người bạn, cô ấy nói anh cũng biết người kia, tên là Mục Hồng Đan.
Mục Hồng Đan?
Hạ Thiên khẽ nhíu mày, đây không phải là một trong hai người tu tiên còn lại sao?
Nghe nói cô ta đang ở Tô Hàng, sao lại đến thành phố Giang Hải?
- Nha đầu điên khùng, tôi đói bụng rồi, giúp tôi nấu cơm đi.
Hạ Thiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, Mục Hồng Đan kia căn bản không phải là đối thủ của Cố Hàm Sương, dù có vấn đề cũng không cần phải lo.
- Muốn ăn thì tự mà nấu.
Kiều Phượng Nhi tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL- Nha đầu điên khùng, hôm nay không làm cơm tôi sẽ ăn chỗ khác.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ vị nào đó của Kiều Phượng Nhi, hắn nhớ đến những gì xảy ra với chỗ đó, lại hoài niệm cảm giác trước kia.
- Tùy anh.
Kiều Phượng Nhi thuận miệng nói, nàng không ý thức được Hạ Thiên sẽ muốn ăn thứ có liên quan đến mình.
- Nha đầu điên khùng, đây là cô đồng ý đấy nhé.
Hạ Thiên chân thành nói.
- Tôi đồng ý thì sao? Tôi...Á...Anh...
Kiều Phượng Nhi còn chưa dứt lời thì cơ thể đã không còn khống chế mà ào về phía Hạ Thiên, sau đó nàng thấy bộ phận nào đó bị hắn gặm nhấm, cảm giác quen thuộc lại bùng lên.
- Lưu manh đáng chết, anh làm gì...Ư...Không cần...
Cơ thể Kiều Phượng Nhi lại mềm nhũn ra mà không còn chút sức lực nào, nhưng trong miệng nàng vẫn còn cố gắng vang lên những lời kháng cự. Nàng cũng không ngờ lưu manh này lại muốn ăn mình, vì vậy nhịn không được phải nói:
- Đừng như vậy, tôi...Tôi sẽ nấu cơm cho anh...
Kiều Phượng Nhi vừa dứt lời thì cảm thấy eo mình được buông lỏng, nàng đã khôi phục lại tự do, mà miệng của Hạ Thiên cũng rời khỏi đỉnh núi của nàng.
- Nha đầu điên khùng, vậy mau nấu cơm đi.
Hạ Thiên tỏ ra như chưa có gì phát sinh.
- Anh!
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, có vẻ nổi giận:
- Anh là lưu manh khốn kiếp.
Kiều Phượng Nhi mắng một câu rồi tiếp tục đi vào nhà bếp, trong lòng thầm mắng Hạ Thiên vô số lần. Lưu manh chết tiệt này, chẳng lẽ muốn xem ngực mình là bữa cơm trưa sao?
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, rõ ràng là hắn rất muốn ăn cơm, làm cơm cho hắn thì có gì là không đúng?
- Nha đầu điên khùng đúng là nha đầu điên khùng, ý nghĩ không giống người thường, mình không ần quan tâm nhiều.
Hạ Thiên tự nói với mình như vậy, sau đó hắn nằm lên ghế sa lông, an tâm chờ nha đầu điên khùng làm bữa trưa.