Hạ Thiên cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng, mà vừa ra khỏi cửa thì ngay lập tức được đón chào, đó là tổ trưởng Long Tổ, Lữ Kính Tùng.
- Tổ trưởng Hạ!
Lữ Kính Tùng khách khí bắt chuyện, nhưng cũng không nhìn Dạ Ngọc Mị. Không phải hắn không muốn nhìn, căn bản là không dám nhìn, vì dù sao hắn cũng là người từ Long Tổ đi ra, biết rất rõ về Hạ Thiên, biết phụ nữ của Hạ Thiên không được nhìn ngó tùy tiện.
- Thế nào rồi?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
- Đã tìm được chút manh mối.
Lữ Kính Tùng cung kính trả lời:
- Có chuyện cần xin chỉ thị của tổ trưởng.
- Chuyện gì?
Hạ Thiên hỏi.
- Là thế này, khi chúng tôi thẩm vấn, có vài người không chịu được đã khai ra vài chuyện khác, tuy những chuyện này không liên quan đến chuyện mà tổ trưởng Hạ đang điều tra, nhưng cũng là làm trái pháp luật, còn có vài sự vụ liên quan đến án mạng.
Lữ Kính Tùng nhanh chóng nói:
- Tôi đã xin chỉ thị của tổ trưởng Mộc, mà tổ trưởng Mộc nói hỏi ý kiến anh, nếu anh không quan tâm thì có thể giao cho cảnh sát.
- Để tôi xem cái đã.
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Tôi cũng không muốn quản vào những chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng tôi cũng không thích đám cảnh sát ở đây, vì vậy cũng không muốn giao cho bọn họ. Như thế này đi, các anh ghi chép lại, chờ tôi tìm được biện pháp thì sẽ nói cho các anh nên xử lý thế nào.
- Vâng!
Lữ Kính Tùng khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
- Tổ trưởng Hạ nghi ngờ không sai, khách sạn này có vấn đề, nhưng bảo vệ và nhân viên phục vụ nơi này cũng không biết được nhiều chuyện, bọn họ chỉ biết có một người tên là Quân thiếu gia có quan hệ rất tốt với ông chủ khách sạn, nhưng ông chủ khách sạn cũng không có mặt ở đây, tổ trưởng Mộc đang sắp xếp nhân thủ bắt ông ta. Bây giờ chúng tôi còn chưa tìm hiểu được thân phận thật sự của Quân thiếu gia, cũng may chúng tôi phát hiện đám người mà tổ trưởng Hạ giữ lại cũng biết được khá nhiều, chẳng qua lúc này chưa khai mà thôi, vì thế còn cần thêm chút thời gian.
- Được, vậy các anh đi thẩm vấn tiếp!
Hạ Thiên gật đầu:
- Nếu có kết quả gì khác nhớ nói cho tôi biết, à, nếu không tìm thấy tôi, có thể nói cho vợ tóc vàng, chị ấy biết xử lý thế nào.
- Vâng.
Lữ Kính Tùng lên tiếng.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục nói thêm điều gì, hắn đi vào thang máy, nhanh chóng đi đến đại sảnh lầu một.
Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng phát hiện ăn cơm ở khách sạn này cũng không quá thực tế, vì khách sạn này căn bản không có người nấu cơm, dù là nhân viên phục vụ hay đầu bếp, bây giờ đều bị người của cục an ninh quốc gia thẩm vấn.
- Thôi thì đi tìm chỗ khác dùng cơm.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó đi ra khỏi khách sạn.
- Tổ trưởng Hạ.
Một âm thanh vui mừng vang lên, là Hào Phỉ Phỉ, cũng khó trách nàng vui sướng như vậy, vì nàng đợi hắn thức dậy thật sự là mỏi mòn.
- Cô ăn cơm chưa?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
- Còn chưa?
Hào Phỉ Phỉ ngẩn người, thầm nghĩ Hạ Thiên sao lại hỏi như vậy.
- À, vậy thì cùng đi dùng cơm.
Hạ Thiên tuy không có hảo cảm gì đặc biệt với Hào Phỉ Phỉ, nhưng đối với đám cảnh sát ở thành phố Nhạc Nam này, ấn tượng của Hào Phỉ Phỉ với hắn vẫn rất tốt.
Hạ Thiên vừa nói vừa đi ra khỏi đường cảnh giới, lúc này có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, mà đám người Hào Hồng Quang và quan viên thành phố Nhạc Nam đều nhìn chằm chằm, đều muốn xem bộ dạng của tên khốn kia là thế nào.
- Chào anh, Hạ tiên sinh, tôi là Hào Hồng Quang, Hào Đồ đã nhắc qua tên của anh với tôi.
Người tên lên đón đầu tiên là Hào Hồng Quang, hắn mở miệng đã nói ra tên của Hào Đồ, rõ ràng cách làm này của hắn là tương đối sáng suốt, vì Hạ Thiên chợt chú ý đến hắn.
- Anh có quen biết với Hào Đồ, các người đều họ Hào, chẳng lẽ hai bên là anh em?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu, ấn tượng của hắn với Hào Đồ là khá tốt.
- Tuy không phải là anh em ruột nhưng cũng tương đương như vậy, chúng tôi là chiến hữu cũ, vì cùng họ Hào nên càng thân mật hơn.
Hào Hồng Quang mỉm cười:
- Hào Đồ đã nhiều lần nhắc về Hạ tiên sinh, anh ấy rất tôn sùng anh, cũng rất cảm kích với anh, nói anh là ân nhân của anh ấy. Tất nhiên, Hạ tiên sinh, bây giờ anh cũng là ân nhân của tôi, không những giúp Hào Đồ, mà còn vì đã cứu cháu gái tôi là Hào Phỉ Phỉ.
- Tổ trưởng Hạ, đây là chú của tôi, là phó cục trưởng cục công an, chú ấy đưa đến một tổ chuyên án, để phối hợp tra án với anh.
Lúc này Hào Phỉ Phỉ cũng vừa tiếp một câu.
- Tổ chuyên án?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi chợt nhớ đến một sự việc mà Lữ Kính Tùng vừa nói:
- À, vừa đúng lúc, tôi có việc cần giao cho anh đi làm.
- Xin Hạ tiên sinh cứ phân phó.
Hào Hồng Quang vội vàng nói.
- Anh đi tìm Lữ Kính Tùng của cục an ninh quốc gia, nói là tôi cho anh đi tìm anh ấy, để anh ấy giao những vụ án kia cho anh.
Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu:
- Tình huống cụ thể anh cứ vào mà nói với anh ấy, tôi phải đi ăn cơm.
- Không có vấn đề, tôi sẽ đi ngay.
Hào Hồng Quang vội vàng gật đầu.
- Cho anh ta vào.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHạ Thiên nhìn Tống Quang Chấn.
- Vâng, thủ trưởng!
Tống Quang Chấn lĩnh mệnh, Hào Hồng Quang cũng đi vào trong khách sạn, từ sáng đến giờ hắn là người đầu tiên được tiến vào trong khách sạn.
- Tổ trưởng Hạ, tôi là chủ tịch thành phố Nhạc Nam, tên là Đường...
Lúc này vị chủ tịch họ Đường đi về phía Hạ Thiên.
- Tôi không biết anh, cũng không muốn biết anh, cũng đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên thật sự không có hứng thú với tên họ Đường này, vì vậy mà trực tiếp cắt lời. Đồng thời hắn cũng không thèm nhìn đám cán bộ sau lưng đối phương, nhanh chóng bỏ đi.
Dạ Ngọc Mị tất nhiên cũng không rời khỏi Hạ Thiên, Hào Phỉ Phỉ có chút do dự, sau đó cũng nhanh chóng chạy theo. Đáng lý trước đó nàng định cùng Hào Hồng Quang đi tìm Lữ Kính Tùng, nhưng Hào Hồng Quang lại nháy mắt, để cho nàng đi ăn cơm với Hạ Thiên. Rõ ràng Hào Hồng Quang cảm thấy Hào Phỉ Phỉ đi dùng cơm với Hạ Thiên là lựa chọn rất tốt.
Nửa giờ sau, trong một quán lẩu cách khách sạn Hồ Nguyệt Lạc ba cây số, Hạ Thiên đang ăn lẩu.
- Em Chân Dài, sao không ăn?
Hạ Thiên ăn với khí thế hừng hực, sau đó hắn kỳ quái phát hiện Dạ Ngọc Mị không động đũa, ngược lại thì Hào Phỉ Phỉ ăn khá nhiều, rõ ràng là rất đói.
- Không có hứng ăn những thứ mà cậu đã ăn.
Dạ Ngọc Mị tức giận nói.
- Không phải chỉ là chút nước miếng sao?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Cũng chẳng phải chị chưa từng thử nước miếng của tôi.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết đối phương.
Hào Phỉ Phỉ thầm nói, hai người này có quan hệ gì? Chẳng lẽ là đồng sàng dị mộng? Nhưng cũng không giống, chẳng lẽ cô gái mà Hạ Thiên gọi là Em Chân Dài thích sạch sẽ?
- Hừ, nể mặt chị ngoan ngoãn hai ngày nay, tôi cũng không so đo.
Hạ Thiên vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa:
- Nhân viên phục vụ, đến đây một chút.
- Tiên sinh, có chuyện gì?
Nhân viên phục vụ đã đi đến.
- À, cho tôi một phần lẩu dê nữa.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Không cần dê, cho tôi lẩu cá trích.
Dạ Ngọc Mị đón lời.
- Được rồi, thì cá trích.
Hạ Thiên phụ họa một câu.
- Vâng, tiên sinh.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bỏ đi.
Dù là tiên nữ thì cũng phải ăn, cái gọi là linh khí thiên địa cũng không thể lấp đầy bụng, hơn nữa thế giới này không có linh khí, mà Dạ Ngọc Mị cũng không phải là tiên nữ chính thức, vì vậy mà nàng cũng đói bụng. Sau khi món lẩu cá trích được đưa lên thì nàng thật sự ăn uống khá say sưa.
Dưới ánh mắt người khác thì bàn ăn này khá quỷ dị, một bàn hai nồi lẩu, cũng chỉ có ba người ăn, dù thế nào cũng không bình thường. Cũng may không ai tiến lên gây phiền, vì vậy tình huống ăn cơm giằng co hơn một giờ thì thuận lợi kết thúc.
Hạ Thiên tính tiền, mang theo hai nàng rời khỏi nhà hàng, sau đó bắt đầu trên đường về khách sạn.
- Tổ trưởng Hạ, vụ án Thẩm Vân có tiến triển gì chưa?
Trước đó thấy Hạ Thiên ăn liên tục thì Hào Phỉ Phỉ cũng không hỏi, nhưng bây giờ nàng không nhịn được phải lên tiếng.
- Có chút tiến triển, còn đang thẩm vấn.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
Hào Phỉ Phỉ có chút do dự, sau đó còn hỏi:
- Tổ trưởng Hạ, cảnh sát bên này hình như có biết vài vấn đề.
- Tôi biết rồi, bọn họ bị thẩm tra.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến câu nói của Hào Phỉ Phỉ, hắn chợt quay đầu hỏi Dạ Ngọc Mị, có chút ngạc nhiên:
- Em Chân Dài, bụng còn đau không?
- Sao tôi lại đau bụng?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
- Không có gì, cho chị ăn chút độc dược, tôi muốn thử xem nó có hiệu quả hay không thôi.
Hạ Thiên tỏ ra khá hời hợt.
Hào Phỉ Phỉ nghe vậy thì nghẹn họng, hai người này làm gì vậy?
- Cậu!
Dạ Ngọc Mị cuối cùng bị chọc tức, nàng cố nén đau đớn, bàn tay trong suốt như ngọc vỗ về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ lóe người lên, né qua, nhưng Dạ Ngọc Mị phẫn nộ cũng không dừng tấn công, bàn tay trắng nõn tiếp tục tấn công về các bộ vị yếu hại của Hạ Thiên. Tuy nàng biết khó đánh trúng hắn, nhưng nàng vẫn phát tiết cơn giận, nếu không nàng sẽ bị tên khốn này chọc chết mất.
Nhưng trong bụng truyền đến cơn đau quặn thắt làm động tác của Dạ Ngọc Mị chậm lại hẳn, thậm chí còn nhiều khi ngừng lại, những lúc dừng lại như vậy làm nàng chợt mất đi sức chiến đấu. Hạ Thiên chọn cơ hội tốt mà chụp lấy tay của nàng, để nàng không thể tiếp tục tấn công.
- Thử chút độc dược mà thôi, chị tức giận như vậy làm gì?
Hạ Thiên vẫn tỏ ra hời hợt, sau đó một luồng chân khí băng hỏa phóng vào người Dạ Ngọc Mị.
Đau đớn biến mất, mà Hạ Thiên cũng thả tay Dạ Ngọc Mị ra, hắn đắc ý nói:
- Thế nào? Độc dược có tác dụng chứ?