Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1157: Cuối cùng cũng sẽ có cơ hội

Trong đầu Y Tiểu Âm không tự chủ được phải xuất hiện hình bóng của Hạ Thiên, cơn ác mộng kia khó thể nào vứt bỏ, thậm chí còn xuất hiện giữa ban ngày, dù nàng rất muốn hoàn toàn thanh trừ Hạ Thiên, nhưng nàng phát hiện điều này rất khó khăn.

Đơn giản là bây giờ dù Y Tiểu Âm làm gì thì giống như luôn nhớ đến Hạ Thiên, cuối cùng nàng cũng cải tiến được Âm Môn châm pháp, nhưng là cải tiến dưới sự giúp đỡ của Hạ Thiên. Tối qua nàng thí nghiệm Âm Môn châm pháp trên người bộ trưởng Lưu, kết quả là thành công, điều này chứng thật tất cả những điều Hạ Thiên nói trước đó.

Y Tiểu Âm tính toán những năm tháng tiếp theo sẽ chủ yếu kinh doanh theo hướng phát triển bệnh viện, nhưng bệnh viện cũng do Hạ Thiên cướp về giúp nàng, vì vậy nàng nghĩ đến bệnh viện thì lại thường xuyên nhớ đến hắn.

Y Tiểu Âm chợt phát hiện tên khốn nạn Hạ Thiên kia đã vô tình sát nhập vào cuộc sống của mình, trong sinh hoạt của nàng, giống như hắn có cùng nhịp thở với nàng. Thậm chí chân khí trong người của nàng, Âm Môn châm pháp của nàng, bệnh viện của nàng, tất cả không thoát khỏi đều liên quan đến hắn, dù nàng hận hắn cũng khó thay đổi được sự thật này.

- Có tin tức của tên khốn nạn kia chưa?

Y Tiểu Âm chợt mở miệng hỏi, dù nàng rất hận Hạ Thiên nhưng cũng không thể không quan tâm.

- Tối qua cảnh sát niêm phong tất cả địa bàn của Thường gia, kể cả Thường Đông Lâm và đám người Thường gia cũng bị bắt, nhưng tên khốn kia lại không bị bắt, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.

A Cửu khẽ trả lời.

- Hôm nay tên khốn kia đã xuất hiện ba ngày kể từ sau khi bị trọng thương rồi phải không?

Y Tiểu Âm trầm mặc một lúc rồi hỏi.

- Đúng vậy, tiểu thư.

A Cửu lên tiếng.

- Một người bản thân trọng thương, hơn nữa bạn bè lại xa lánh, còn có vô số kẻ địch ở thủ đô, sau ba ngày vẫn bình yên vô sự. A Cửu, em không biết điều này rất bất thường sao?

Y Tiểu Âm chậm rãi nói.

- Tiểu thư, bạn bè xa lánh chỉ là giả, tên khốn kia ngày đầu tiên có Mị Nhi bảo vệ, ngày hôm sau có Sở Dao, hôm nay bên cạnh hắn sợ rằng có một người phụ nữ nào đó xuất hiện không chừng.

A Cửu căm giận nói.

Y Tiểu Âm trầm mặc một lúc, cuối cùng mới khẽ nói:

- Thôi bỏ, chúng ta mặc kệ hắn, chúng ta chỉ nên chuyên tâm quản lý bệnh viện, đợi đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, chúng ta nghĩ biện pháp đối phó với tên khốn kia cũng không muộn.

- Nhưng, tiểu thư, tên khốn kia càng ngày càng lợi hại, nếu muốn đối phó với hắn thì ngày càng khó hơn.

A Cửu khẽ nói:

- Nếu không thừa dịp hắn bị thương mà báo thù, sợ rằng sau này không còn cơ hội.

- Chưa đến lúc đâu, cuối cùng cơ hội tốt sẽ tới.

Y Tiểu Âm bình tĩnh nói.

A Cửu có chút do dự, nhưng sao đó nàng cũng không nói lời nào.

… …

Cùng một thời gian, trong một biệt thự ở thủ đô.

Một người đàn ông đeo kính ngồi ở ghế sa lông phòng khách đang xem báo, người này hơn ba mươi tuổi, trên người mang theo khí tức trí thức, người không quen biết nếu nhìn thấy hắn thì sẽ cho rằng đây là con mọt sách.

Nhưng người quen biết thì biết người này không phải là con mọt sách, hắn là đại thiếu gia của Viên gia, Viên Thế Hoàng.

Viên Thế Hoàng lúc này đọc báo nhưng lại để ý đến những phần báo được cắt ra, mỗi ngày có rất nhiều tờ báo, trong đó có những thông tin quan trọng và không quan trọng, hắn cũng không thể nào xem hết được, vì vậy trước tiên hắn xem lướt qua một lần, sau đó cắt những phần quan trọng ra, lại ghép thành một phần báo.

- Thế Hoàng.

Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Viên Thế Hoàng ngẩng đầu, hắn nở nụ cười ôn hòa:

- Bảo Nhi, sao vậy?

Cô gái gọi là Bảo Nhi này không lớn, chỉ hai bốn hai lăm tuổi, nàng mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm rất mỏng, vì vậy mà bộ dáng mê người bùng lên lung linh. Tuy dáng người của nàng rất tốt nhưng gương mặt lại bình thường, ngũ quan đoan chính nhưng không thể nói là xinh đẹp.

- Có một tin không hay.

Bảo Nhi khẽ nói.

Nụ cười trên mặt Viên Thế Hoàng chợt biến mất, vì hắn biết chuyện không hay mà Bảo Nhi vừa nói, rất có thể là chuyện xấu.

- Có phải Thế Phong lại ra ngoài gây chuyện nữa không?

Viên Thế Hoàng trầm giọng hỏi.

- Không phải Thế Phong, mà là Thế Tài.

Bảo Nhi lắc đầu:

- Thế Tài mất tích, còn có lão tổ tông kia nữa.

- Cái gì?

Vẻ mặt Viên Thế Hoàng chợt biến đổi lớn, hắn đứng lên:

- Bảo Nhi, em xác định bọn họ mất tích? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Em vừa nhận được tin, nghe nói tối qua Thế Tài và lão tổ tông đến Thường gia, sau đó không thấy quay về. Bọn họ đã cố gắng liên hệ với Thế Tài nhưng không được, mà em cũng thử qua, cũng không liên lạc được.

Bảo Nhi khẽ nói:

- Bọn họ đã đến Thường gia, nhưng Thường gia không một bóng người, tối qua đám người Thường gia bị bắt đến đồn cảnh sát, vì vậy việc này không liên quan đến Thường gia, mà nói theo lý thì tối qua Hạ Thiên có mặt ở Thường gia.

- Gặp quỷ, anh đã nói đi nói lại nhiều lần, để bọn họ đừng đi tìm Hạ Thiên, sao bọn họ không bao giờ nghe lời?

Viên Thế Hoàng thật sự rất căm tức, sau đó hắn sa sút tinh thần và ngồi xuống:

- Lúc này thì xong rồi, tên tiểu tử Hạ Thiên kia chắc chắn giả vờ bị thương.

- Thế Hoàng, anh cũng đừng lo, có lẽ bọn họ chỉ đi nơi khác, tạm thời không liên lạc được mà thôi.

Bảo Nhi khẽ an ủi Viên Thế Hoàng.

- Bảo Nhi, em hiểu mà, điều này là không thể.

Viên Thế Hoàng lắc đầu:

- Ngoài Hạ Thiên thì không ai có thể làm cho lão tổ tông mất tích được.

Viên Thế Hoàng thở dài rồi tiếp tục nói:

- Đúng là trời không giúp chúng ta, lão tổ tông xuất hiện có thể làm cho Viên gia chúng ta thành đệ nhất gia tộc ở thủ đô, nào ngờ… Ôi!

- Thế Hoàng, không cần phải nổi giận, dù sao sự việc còn có hy vọng, anh đã nói vị lão tổ tông kia rất lợi hại, có lẽ ông ấy không phải đối thủ của Hạ Thiên, nhưng chưa chắc ông sẽ xảy ra chuyện, có lẽ đã bỏ chạy rồi cũng nên.

Bảo Nhi tiếp tục an ủi Viên Thế Hoàng.

- Chỉ mong là như thế.

Viên Thế Hoàng thở dài.

- Thế Hoàng, sau này chúng ta nên làm sao?

Bảo Nhi khẽ hỏi.

- Giấu sự kiện Viên Thế Tài mất tích, coi như chưa từng có gì phát sinh.

Viên Thế Hoàng nghĩ:

- Để đám người của ta không đến tìm Hạ Thiên, nhưng ngàn vạn lần đừng để lộ tin tức Hạ Thiên giả vờ bị thương. Viên gia chúng ta đã ăn quả đắng, ít nhất cũng phải cho các gia tộc khác có hại, cũng không thể làm lợi cho bọn họ.

- Được, em sẽ đi sắp xếp.

Bảo Nhi khẽ gật đầu.

… …

Sở Dao có chút buồn bực, nàng đã tỉnh ngủ muốn đi tìm Hạ Thiên nhưng lại bị ngăn cản, nàng vốn định dạy cho đối phương một bài học nhưng cảm thấy không tốt lắm. Cũng may đám người này cũng không làm khó nàng, chỉ không cho nàng đi vào mà thôi, kết quả là nàng cũng chỉ có thể được cả chục người giám thị trước khi chồng đi ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tống đại tiểu thư đúng là quá phô trương, ước hội với chồng cũng động đến nhiều vệ sĩ như vậy, còn phô trương hơn cả Sở đại tiểu thư như mình.

Sở Dao thầm oán Tống Ngọc Mị, chẳng biết vì sao trong lòng nàng có chút ghen ghét Tống Ngọc Mị, có lẽ không chỉ vì nguyên nhân đối phương giống tiên nữ, hơn nữa còn có cả năng lực của tiên nữ.

- Này, đám các người bâu quanh vợ tôi làm gì? Cần ăn đòn sao?

Khi Sở Dao thấy rất bực bội thì âm thanh của Hạ Thiên chợt vang lên.

- Chồng!

Sở Dao nghe được âm thanh của Hạ Thiên thì cuối cùng cũng vui vẻ, mà đám người Tống gia cũng tranh thủ tránh ra, bọn họ không muốn bị Hạ Thiên cho ăn đòn.

Đám người này cũng không thể nào hiểu nổi, tên khốn Hạ Thiên này cuối cùng có liên hệ gì với Tống gia?

Cũng khó trách bọn họ không thể biết được, vì trước kia Dạ Ngọc Mị coi Hạ Thiên là kẻ địch, nhưng đồ đệ Ninh Khiết củ Dạ Ngọc Mị lại có quan hệ mập mờ với Hạ Thiên. Mà bây giờ đại tiểu thư của Tống gia, cũng là chủ nhân của Tống gia là Tống Ngọc Mị cũng có quan hệ không rõ với Hạ Thiên, vì vậy bọn họ thấy quan hệ giữa Hạ Thiên và Tống gia chỉ có thể dùng một chữ mà thôi, đó là "loạn".

- Này, các người tiếp tục ra ngoài trông coi, vợ Mị Mị tạm thời không ra ngoài, đợi đến khi chị ấy đi ra thì các người mới có thể đi, hiểu chưa?

Hạ Thiên lại nói một câu với đám người Tống gia, sau đó hắn kéo Sở Dao:

- Vợ Dao Dao, chúng ta ra ngoài dạo chơi.

Hạ Thiên cũng không quan tâm đến phản ứng của đám người Tống gia, hắn kéo Sở Dao bỏ đi. Lúc đầu hắn đi rất chậm, sau đó ra khỏi Tống gia thì hắn ôm Sở Dao và biến mất.

Một lát sau bọn họ đã xuất hiện ở một khu vực phồn hoa trong thủ đô.

- Chồng, chúng ta đi đâu đây?

Sở Dao không nhịn được phải hỏi.

- Để anh nghĩ cái đã.

Hạ Thiên chăm chú suy xét, sau đó phát hiện mình không có gì để làm:

- Này, chúng ta ăn sáng trước đi.

Hạ Thiên kéo Sở Dao đi, sau đó lại phát hiện một quán ăn, vì vậy hắn kéo nàng vào.

Nửa giờ sau bọn họ mới đi ra, lại tiếp tục đi trên đường lớn.

- Lại bắt đầu kiếp đi dạo nhàm chán.

Hạ Thiên thì thào nói, đây là ngày thứ ba, sao đám ngu ngốc muốn đối phó với hắn còn chưa xuất hiện?

Vài ngày nay tuy có không ít người xuất hiện nhưng Hạ Thiên thấy kẻ địch chính thức còn chưa ló đầu ra, ví dụ như đám khốn nạn thường thích dùng bom gài nổ chết vợ hắn, và đám người thiếu chút nữa nổ chết vợ công chúa.

- Vợ tóc vàng nói vấn đề ở thành phố Giang Hải có lẽ là một tên nào đó của Lý gia còn chưa chết, muốn nổ chết công chúa có thể là CIA, có lẽ không liên quan gì đến đám ngốc Viên gia, xem ra mình nên tiếp tục chờ đợi.

Hạ Thiên thầm nghĩ, vì một lần giải quyết hết tất cả kẻ địch, hắn phải tiếp tục nhẫn nại giả vờ bị thương vài ngày nữa.

- Ơ, đây không phải Sở dại tiểu thư sao?

Một âm thanh kinh ngạc chợt vang lên.

Hạ Thiên ngẩng đầu và phát hiện một người đàn ông hơn hai mươi, tên này vóc dáng không cao, chưa đủ một mét bảy, dưới cằm có nốt ruồi lớn, tướng mạo không ra gì. Nhưng tên này phô trương không nhỏ, sau lưng có bốn tên đàn ông cao to vạm vỡ mặc tây trang đeo kính râm.

- Ngươi là ai?

Sở Dao trừng mắt nhìn tên đàn ông kia, nàng bất mãn hỏi, xem ra nàng thật sự không biết đối phương.