Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1130: Cô ấy cầm của anh một cái ví

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái được gọi là người đẹp, sau đó hắn khẽ gật đầu:

- À, đúng là cô ta sao? Ánh mắt của Tam sư phụ thật sự khó thể chê, cô gái này không có cái gì được gọi là xinh đẹp, trang điểm vào trông như quỷ.

- Thúi lắm, cô ta đã tính là xinh đẹp rồi.

Lữ Nhân liếc mắt:

- Đi đi, đến giúp ta lấy ví tiền về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Sao phải là tôi đi?

Hạ Thiên thật sự không muốn:

- Sư phụ không thể tự mình đi sao?

- Sư phụ dạy đệ tử làm con mẹ gì, để sai chứ làm gì? Ngươi là đệ tử của ta, chuyện nhỏ nhặt phải do ngươi đi làm?

Lữ Nhân nói năng đầy lý lẽ và hùng hồn.

- Tôi thấy sư phụ sợ xấu hổ thì có.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lữ Nhân 1 lúc, sau đó bất mãn nói.

Lữ Nhân không khỏi đỏ mặt, lão thật sự cảm thấy xấu hổ, nếu không thì cũng chẳng gọi Hạ Thiên đến giúp làm gì.

- Được rồi, đến giúp sư phụ lấy lại cái ví.

Hạ Thiên dù không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên đi về cô gái kia.

Cô gái vừa mới uống 1 ly rượu ở quầy bar, nàng đang tìm bàn để ngồi, lúc này Hạ Thiên đã ngồi xuống đối diện với cô gái.

Với tiêu chuẩn của Hạ Thiên thì người phụ nữ này thật sự không xinh đẹp, tất nhiên với ánh mắt của người thường thì người phụ nữ này là không tệ, vì tuổi không lớn, có lẽ chưa quá 21, dáng người khá tốt, gương mặt cũng ngon. Nhưng có lẽ vì sống về đêm quá nhiều mà làn da không tốt, vì vậy mà có thể nói là trang điểm dầy đặc.

Người phụ nữ này vừa uống rượu vừa đảo mắt khắp 4 phía giống như tìm con mồi, Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào nàng 1 lúc lâu, cuối cùng nghĩ mãi mà không rõ vì sao nguời phụ nữ này lại ngốc đến như vậy, tối qua trộm tiền của sư phụ hắn, tối nay còn xuất hiện ở đây.

- Anh đẹp trai, nhìn chằm chằm vào em lâu như vậy, chẳng lẽ muốn mời em 1 ly sao?

Người phụ nữ cuối cùng cũng chuyển mắt lên người Hạ Thiên.

- Đưa cái ví tối qua lấy được ra đây, nếu không tôi đảm bảo sau này cô đừng hòng uống rượu được nữa.

Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng nói.

Người phụ nữ chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó nàng lập tức bình tĩnh trở lại:

- Tôi không biết anh nói gì? Có phải anh nhận lầm người rồi không?

- Cô nhìn sang phía bên kia đi.

Hạ Thiên chỉ Lữ Nhân cách đó không xa.

Người phụ nữ nhìn Lữ Nhân, sau đó nàng hiểu chính chủ đã đến đòi nợ.

- Nếu ông ta bị mất ví, chưa chắc do tôi lấy, tóm lại tôi không lấy ví của ông ta.

Người phụ nữ vẫn không thừa nhận.

- Xem ra cô không muốn tiếp tục uống rượu, tôi sẽ thành toàn cho cô.

Hạ Thiên lấy ra 1 cây châm:

- Cô có tin không, tôi chỉ cần đâm ngân châm lên người cô, sau này không riêng gì uống rượu, chỉ cần uống nuớc cũng trúng độc.

Hạ Thiên cảm thấy làm việc này rất xấu hổ, vì vậy hắn không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, bây giờ hắn chỉ có thể uy hiếp đối phương, nếu người phụ nữ này thức thời thì sẽ trả lại túi tiền, như vậy là tốt nhất.

- Cậu có tin tôi chỉ cần hô lên 1 tiếng, sẽ có người đánh văng cậu ra ngoài ngay lập tức?

Người phụ nữ này rõ ràng không sợ Hạ Thiên, nàng nói xong thì hô lên:

- Á … Làm gì vậy? Lưu manh.

Người phụ nữ này phối hợp với tiếng hét còn đứng lên thật mạnh, vẻ mặt tức giận, hơn nữa còn đem ly rượu còn chưa uống xong tưới lên người Hạ Thiên.

Không thể không nói người phụ nữ này hành động rất tuyệt, nhưng nàng đã nhìn nhầm đối tượng để diễn trò, dù tiếng la hoảng của nàng dẫn đến sự chú ý của đám bảo vệ, nhưng nàng cũng không dội ly rượu lên mặt Hạ Thiên, rượu lại đổ lên mặt chính mình.

Nửa chén rượu hắt lên mặt mình, người phụ nữ chợt cảm thấy gương mặt đau đớn, lúc này nàng không còn giả vờ mà thật sự kêu lên thảm thiết:

- Á … …

Người phụ nữ này dùng 2 tay che mặt, giữa các ngón tay mơ hồ có thể thấy được máu tươi chảy ra, rõ ràng mặt nàng đã bị thương. Thực tế Hạ Thiên cũng không ra tay quá ác, nếu không với năng lực của hắn, chỉ cần 1 giọt nước cũng có thể làm đối phương toi mạng.

- Làm gì vậy? Làm gì vậy? Làm gì?

Tên nnhân viên an ninh chạy đến rồi gào lên tức giận với Hạ Thiên, sau đó dùng giọng ân cần hỏi người phụ nữ kia:

- Châu Châu, cô có sao không?

- Đau quá… Mặt của tôi… Á, máu … …

Người phụ nữ đưa tay xuống, nàng phát hiện tay đầy máu, vì thế càng phát ra tiếng hét hoảng sợ.

Vẻ mặt tên nhân viên an ninh chợt biến đổi, vì bọn họ cũng thấy gương mặt tràn đầy máu tươi của đối phương.

- Mày làm gì với cô ấy?

Tên bảo vệ rống lên với Hạ Thiên, sau đó hắn gào vào bộ đàm:

- Mau đến đây, có người gây rối.

- Vì sao trên đời luôn có nhiều kẻ ngu ngốc, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?

Hạ Thiên lầm bầm, hắn cũng không quan tâm đến đám bảo vệ mà nhìn người phụ nữ kia:

- Nếu bây giờ cô lấy ví ra, tôi sẽ đảm bảo gương mặt của cô không để lại sẹo, nếu không thì sau này dù là lão già cũng chướng mắt với cô, vì cô là kẻ quái dị.

- Con bà mày, muốn chết sao?

Tên nhân viên an ninh vung gậy đánh về phía Hạ Thiên.

- Á!

Một tiếng thét vang lên, tên nhân viên an ninh ngã ngay xuống đất.

Người ra tay không phải là Hạ Thiên, là 1 người vừa chạy vào quán bar, hắn trực tiếp đập 1 gậy lên đầu tên bảo vệ.

- Hừ, muốn chết sao, dám ra tay với Thiên ca?

Tên kia nổi giận đùng đùng:

- Ném nó ra, đồng thời cho nó 1 trận, sau đó ông sẽ tính sổ sau.

- Vâng, Phong ca.

Vài tên bảo vệ phóng đến, vốn bọn họ chuẩn bị hỗ trợ tên kia, nhưng sau khi nghe được lời của tên kia thì bọn họ lập tức kéo tên bảo vệ vừa rồi ra ngoài rồi đấm đá liên tục.

Lúc này tên Phong ca cũng quay đầu nhìn Hạ Thiên, hắn cúi đầu khom lưng tỏ ra nịnh nọt:

- Thiên ca, sao anh lại đến đây?

- Là chú em sao?

Hạ Thiên nhận ra người này, chính là tên côn đồ đầu tiên hắn quen biết khi đến thủ đô, là Tạ Hiểu Phong.

- Phong… Phong ca… …

Người phụ nữ được gọi là Châu Châu lúc này dùng ánh mắt lo sợ nhìn Tạ Hiểu Phong, nàng thật sự sợ hãi, nàng cũng hiểu ra, mình chọc vào người không nên động vào.

- Thiên ca, cô ấy chọc giận anh sao?

Tạ Hiểu Phong nhìn Châu Châu rồi mở miệng hỏi.

- Cô ấy thiếu anh 1 cái ví.

Hạ Thiên thản nhiên nói.

- Lấy ra ngay.

Tạ Hiểu Phong dùng ánh mắt căm tức nhìn Châu Châu, hắn nghiêm nghị quát lớn.

- Phong ca, đúng, thật xin lỗi, cái bóp đã bị em ném … …

Châu Châu nơm nớp lo sợ nói.

- Vậy thì mau đi tìm, không tìm được thì đi chết đi, con bà nó, tao phải móc mắt mày xuống, sao lại không có mắt như vậy?

Tạ Hiểu Phong tỏ ra nổi giận đùng đùng.

- Phong ca, em… Em sẽ đi tìm…Nhưng, nhưng mặt của em… …

Châu Châu đã phát khóc, nàng không dám không nghe lời của Tạ Hiểu Phong, nhưng nếu bây giờ nàng không đi bệnh viện thì sợ rằng hết thuốc chữa.

Hạ Thiên cầm ngân châm đâm vài cái lên mặt Châu Châu, sau đó hắn lười biếng nói:

- Được rồi, đi rữa mặt là được, sau đó nhanh chóng tìm cái bóp về đây, nếu không tôi sẽ biến gương mặt cô thành bình địa.

- Vâng tôi sẽ đi ngay.

Châu Châu vội vàng chạy vào toilet, sau đó nàng chạy ra, gương mặt đã bình thường.

- Thiên ca, anh chờ đây 1 chút, em sẽ tự mình đi theo cô ta, sẽ tìm cái ví về cho anh ngay.

Tạ Hiểu Phong tiếp tục cung kính nói với Hạ Thiên.

- Được rồi, tốt nhất là nhanh lên.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn dặn 1 câu:

- Này, không nên hỏi cô ta vì sao lấy được cái bóp, và cũng nói cho người phụ nữ kia đừng nói lung tung, nếu không anh sẽ làm cho cô ta câm nín luôn, hiểu chưa?

- Yên tâm đi, Thiên ca, chúng ta sẽ không nói lung tung.

Tạ Hiểu Phong vội vàng gật đầu, trong lòng thật sự có chút mê hoặc. Hắn cũng hiểu những hoạt động của Châu Châu ở quán bar, cũng biết nàng thường hay lấy bóp của khách hàng, nhưng Thiên ca sao lại dây dưa với loại gái này? Mà sao ví của Thiên ca lại ở trong tay Châu Châu?

Tất nhiên Tạ Hiểu Phong sẽ không dám hỏi nhiều, hắn chỉ mang theo Châu Châu và vài tên thủ hạ rời khỏi quán bar. Dù là thế nào cũng phải tìm cho ra cái ví, dù nén vào thùng rác cũng phải nhảy vào lấy ra.

Còn Hạ Thiên thì đến ngồi bên cạnh Lữ Nhân, hắn khẽ nói 1 câu:

- Tam sư phụ, sau này sư phụ đừng làm chuyện đáng xấu hổ như vậy nữa.

- Tiểu tử, lại ăn sạch 2 nhà hắc bạch ở thủ đô sao?

Lữ Nhân lại có vẻ khá kinh ngạc.

- Tôi ở nơi nào mà chẳng vậy?

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tôi cũng không giống sư phụ, tán gái mà chạy đến tìm tiểu thư, còn để người ta trộm ví.

Vẻ mặt Lữ Nhân biến thành màu đen, tiểu tử này sao nói khó nghe như vậy? Cái gì là tán gái mà đến tìm tiểu thư? Cô gái kia là quân trộm cắp, sao lại là tiểu thư?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lữ Nhân 1 lúc rồi nói 1 câu:

- Tam sư phụ, có phải sư phụ rất cần đàn bà không? Vậy thì con giúp cho, tìm cho sư phụ 1 cô, tuy không phải là người đẹp thật sự, nhưng đối với ánh mắt không cao của sư phụ, con có thể tìm cho sư phụ cô nàng tốt hơn cô gái vừa rồi.

- Tiểu Tử, ngươi xem Tam sư phụ là ai? Ta tán gái còn cần ngươi hỗ trợ sao? Nhớ năm xưa mỗi lần trực đêm ta đều không về tay không … …

Lữ Nhân dựng râu trừng mắt nói.

Hạ Thiên không đợi Lữ Nhân nói xong mà dùng tay chỉ vào cách đó không xa:

- Này, Tam sư phụ, sư phụ nhìn kìa? Người ta nhìn có vẻ là gái đàng hoàng, sư phụ đi cua đi.

Lữ Nhân nhìn sang bên kia, nơi đó thật sự có 1 thiếu phụ xinh đẹp, nhìn có vẻ cô đơn, tâm tình không vui. Tuy lão bất mãn Hạ Thiên không tôn kính sư phụ, nhưng cũng không thể không thừa nhận ánh mắt của Hạ Thiên khá tốt, thiếu phụ xinh đẹp kia thật sự mạnh hơn hắn rất nhiều.

- Tiểu tử, đó là gái đàng hoàng sao?

Lữ Nhân nhịn không được phải hỏi.

- Dù sao cũng không phải là tiểu thư, Tam sư phụ mau đến đi, nếu không người khác sẽ chú ý, bên kia có 2 người đàn ông đang chú ý đến cô ấy.

Hạ Thiên thúc giục.

-o0o-