*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

55.

Chung Viên đến bệnh viện làm việc muộn hơn tôi một ngày, đã hơn mười ngày không gặp, trên mặt ông ta vẫn còn vết bầm.

Tiếu Nhạn Bình vừa thấy Chung Viên đã mở miệng chọc ghẹo, "Ôi Lão Chung, gấu mới của ông hoang dại thế, bạo lực gia đình à?"

Chung Viên nhìn tôi đang đứng sau lưng Tiếu Nhạn Bình, nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi làm gì mà bạo lực gia đình?"

"Hừm, làm như tôi không biết gì về ông ấy?" Tiếu Nhạn Bình vui vẻ, lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn mới nhận được, sau đó nhìn sang tôi, "Khoa Phụ sản có hội chẩn khẩn cấp, cậu giúp tôi quay về Đại học Phù Châu dạy thay một tiết giải phẫu đi."

"Tôi á?" Tôi sửng sốt.

"Tại sao không, giải phẫu cơ bản, không phải chuyên sâu. Chỉ là dạy cho sinh viên năm nhất thôi, cậu lo cái gì." Tiếu Nhạn Bình vừa nói vừa nhét USB bài giảng cho tôi, "Tiết đầu tiên của môn chỉ là giới thiệu thôi, cậu nói cái gì linh tinh lừa gạt cũng được." Nghĩ nghĩ một lúc còn bổ sung, "Sinh viên năm nhất dễ gạt lắm, không biết nói gì thì cậu kể mấy chuyện ma cũ ở bệnh viện chúng ta ra cũng được."

"Nếu Phòng Giáo vụ đến kiểm tra tôi phải làm sao đây?" Tôi hỏi ông ta.

"Chắc không tới nỗi đen vậy đâu ha.." Tiếu Nhạn Bình chột dạ nghĩ, "Nếu như có người bên giáo vụ tới, cậu giả vờ đang đọc sách ấy, lấy sách che mặt đi."

"Ông thật ngây thơ." Tôi cầm lấy USB, trợn trắng mắt liếc ông ta.

Ông Tiếu đúng chúa hề =))))

"Buổi sáng ta rảnh. Hay ta đến lớp với con nhé? Nếu Giáo vụ có đến, ta có thể giúp con chắn một lúc." Chung Viên nhìn tôi.

"Thế sao ông không tự giúp ông ta đứng lớp luôn đi?"

"Giảng dạy cho sinh viên đại học cũng là một loại bài tập cho con." Chung Viên nói một câu không đâu vào đâu.

"Không cần, tôi tự làm." Tôi liếc ông ta một cái rồi quay đi.

"Đợi chút, ta cũng đi đến trường," Chung Viên bước mấy bước đuổi kịp tôi, "Ta đến văn phòng giảng dạy lấy vài thứ."

"Được rồi, hai người đi đi." Tiếu Nhạn Bình gật đầu, từ phía sau nói với theo tôi: "Buổi chiều có ca phẫu thuật đó, cậu nhớ về hỗ trợ tôi."

"Hiểu rồi." Tôi sốt ruột vẫy tay lại.

Tôi sánh bước bên Chung Viên, Không biết nên nói cái gì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ông ta: "Mặt ông còn bầm sao? Cũng không biết đắp thuốc lên, rêu rao cho ai xem đấy?"

Chung Viên đưa tay sờ sờ một chút: "Hạ Nham ra tay quá nặng."

Tôi im lặng liếc nhìn ông.

"Ta biết anh ấy ghét ta." Chung Viên để tay xuống, "Ta không chăm sóc tốt Hạ Vi Vi, anh ấy chỉ có một người em gái này."

Tôi mở miệng, rốt cuộc tôi vẫn không muốn nói chuyện với ông ta. Hai chúng tôi đi song song một hồi, tôi cụp mắt nói: "Tôi chưa từng muốn đánh ông."

"Ta biết."

"Sau này đừng nói chuyện Chung Ích Dương trước mặt tôi nữa." Tôi trừng mắt nhìn ông ta, "Phiền phức."

Sau đó tôi tăng tốc bước lên.

Vừa ra khỏi tòa nhà nội trú vài bước, tôi thấy Trương Nguyên đang giúp Dư Diệp đi tản bộ vài vòng hồi sức trong vườn hoa nhỏ.

"Hạ Niệm Phi." Trương Nguyên trông rất vui khi nhìn thấy tôi.

"Trương Nguyên." Tôi gật đầu với anh, không nhịn được mà đi tới. Tôi nhìn Dư Diệp: "Cô có thể ra ngoài đi dạo rồi à? Xem ra đang hồi phục tốt."

Dư Diệp khẽ mỉm cười với tôi, trang nghiêm và tao nhã, dịu dàng như nước, tôi không thể không nhìn sang Trương Nguyên.

"Bác sĩ nói hơn một tuần nữa cô ấy sẽ có thể xuất viện." Trương Nguyên nhìn tôi, "Giờ tôi đang đỡ cô ấy ra ngoài đi dạo vài vòng."

"Một tuần?"Tôi hơi kinh ngạc, "Tiếu Nhạn Bình nói à?"

"Vâng, Sang hôm qua bác sĩ Tiếu ghé qua nói như thế." Trương Nguyên gật đầu.

Tôi hơi bối rối: Không nên đâu. Bệnh viện đang thiếu giường đến điên lên, Dư Diệp lẽ ra có thể xuất viện ngay. Tiếu Nhạn Bình điên khùng cái gì nữa đây?

"Xuất viện rồi hai người định đi đâu vậy?" Tôi nhìn Trương Nguyên.

"Tôi cũng không biết," Trương Nguyên gãi đầu, "Có thể phải về, hoặc cũng có thể ở lại đây một thời gian. Không phải Dư Diệp còn chưa khỏe hẳn sao? Để xem tình hình cô ấy nữa."

"Sao vậy được, đều tùy anh mà." Dư Diệp nhẹ giọng vang lên, giọng nói mềm mại uyển chuyển khiến lòng tôi chấn động.

Tôi cảm thấy như một sợi dây nào đó trong trái tim tôi đã đứt ra khi ấy, buồn bã, mất mát, lo lắng, tự trách, tội lỗi, tất cả mọi cảm xúc trào lên. Tôi đã không dám đối mặt với mọi thứ về Trương Nguyên suốt nhiều năm. Sau khi trở về từ Vân Nam, tôi không ngừng chứng minh khả năng sống sót của Trương Nguyên. Tôi nghĩ từ tận sâu trong lòng, tôi chưa bao giờ thực sự thừa nhận rằng Trương Nguyên đã qua đời, chưa bao giờ, có thể là tôi miễn cưỡng, hoặc tôi không dám.

Tôi thường nhớ lại cái đoạn quá khứ khi tôi nhảy lên tàu bỏ trốn đến khi Trương Nguyên trúng đạn ngã xuống vài năm trước, những hình ảnh đẫm máu của Trương Nguyên hiện về chân thật và dữ tợn, tôi không thể chịu nổi khi nhớ đến. Tôi thường tự hỏi tại sao tôi lại nói với người của Quách Nhất Thần rằng Trương Nguyên là nằm vùng, và tại sao tôi không chút nào do dự. Khi đó, tài chính của tôi đã cột chặt với Quách Nhất Thần, không thể tách ra, gần như là đã cùng nhau trên một con thuyền. Một khi Quách Nhất Thần bị bắt, tôi là người đầu tiên đi tong; lúc đó, việc chạy đến Lâm Thương để báo với Nhất Thần gần như đã trở thành một bản năng, một trực giác, trực giác tự bảo vệ mình.

Chính trực giác này đã suýt giết chết Trương Nguyên.

"Niệm Phi?" Lúc này, Chung Viên từ trong bệnh viện đuổi ra ngoài, gọi tôi.

Tôi quay đầu lại liếc mắt một cái, cũng không phản ứng gì nhiều. Tôi cắn răng xoay người nhìn Trương Nguyên: "Khi nào anh rảnh? Em muốn ra ngoài ăn bữa cơm với anh, chỉ hai chúng ta thôi, được không."

"Được, cậu quyết định đi, tôi thì khi nào đi cũng được." Trương Nguyên mỉm cười, lại nhìn Dư Diệp, "Mặc dù cũng tùy vào thân thể của cô ấy, nhưng chuyện này có lẽ không thành vấn đề."

"Em có thể có chuyện gì được, cần gì em có thể bấm chuông mà, hai anh cứ đi đi." Dư Diệp tinh tế nói thêm.

"Vậy anh rảnh khi nào thì báo cho em biết, Nhà hàng Hạ Hà của khách sạn Phù Sơn, gọi thì mình đi ngay." Tôi đút hai tay vào túi chuẩn bị rời đi.

"Đi đột xuất thì liệu còn bàn không?" Trương Nguyên nhìn ta.

"Chỉ cần em đi, bất cứ lúc nào cũng sẽ có chỗ." Tôi lại liếc nhìn Dư Diệp, "Được rồi, vậy hai người cứ đi dạo tiếp đi, em về lớp."

"Ừm, phiền cậu bận rộn mấy ngày nay rồi." Trương Nguyên gật đầu rồi nghĩ nghĩ, "Tôi cũng nói nhân cơ hội nào rủ cậu đi ăn, hóa ra lúc đi dạo lại gặp được cậu."

"Được, quyết định vậy nha."

Tôi vẫy tay, quay người rời đi.

"Người đó sao thấy hơi quen quen?" Chung Viên đứng cách đó năm thước nhìn Trương Nguyên, "Hình như ta biết cậu ta đúng không?"

"Ông thì biết cái gì?" Tôi giận dữ trừng ông ta một cái.

"Haiz, ta thật sự đã gặp rồi mà, có phải là bệnh nhân cũ của ta không?" Chung Viên tiếp tục nhớ lại, "Ta cảm thấy hình như là giống ai đó... "

Ông ta đột nhiên dừng lại nhìn tôi, "Ta biết rồi, vài năm trước ta đã từng gặp qua ... Có phải là Trương Nguyên không? "

Tôi lại trừng mắt một cái rồi bỏ đi.

"Thật sự là Trương Nguyên à?" Chung Viên đuổi kịp tôi. "Cậu ta... Là cậu ta đúng không?

Tôi chỉ cắm đầu đi về phía trước bỏ lơ ông ta.

"Vậy Trương Nguyên lần này trở lại, có phải là gặp con nói chuyện lúc đó..."

"Không."

"Cậu ta không phải là nằm vùng sao?"

"Ông không tự thấy mình phiền à?"

"Không được, con phải tìm hiểu chuyện này, đề phòng ... Ais, không biết nữa."

"Tám giờ rưỡi, tôi sắp muộn lớp rồi." Tôi liếc xéo ông ta một cái, cầm thời khóa biểu bước đi.

Phòng học Tiếu Nhạn Bình đưa là C02, đây là một lớp học có quy mô lớn, tôi cầm USB đến khu C vừa bước đến hành lang đã thấy choáng váng.

Ngoài cửa phòng học C02 chật ních sinh viên, từng người một ôm sách buồn bã ngồi ngoài hành lang, trò chuyện không ngớt.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi đút hai tay vào túi, ra vẻ oai vệ.

"Bên trong đang có lớp rồi ạ, môn miễn dịch." Một nam sinh đau khổ nhìn tôi.

"Phòng học vụ có sắp xếp phòng học thôi cũng nhầm tới nhầm lui." Tôi mắng mỏ, tách mọi người ra bước vào phòng học, thuận miệng than thở: "Ai ở trong đó vậy."

"Giáo sư Bạch ạ." Một cô gái bước lên báo.

"Cái gì?!" Tôi quay đầu lại trợn mắt nhìn nữ sinh ấy.

"... Giáo sư Bạch ạ." Nữ sinh rụt rè lặp lại.

Bạch Đoạn thăng lên giảng viên?! Đầu óc tôi choáng váng, nhưng nghĩ lại cũng không phải không thể, tiến sĩ từ nước ngoài về, nếu là bệnh viện hạng hai thì có khi còn lên được cả chủ nhiệm khoa.

Tôi cau mày, mở cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy Bạch Đoạn một tay chống bục giảng, tay kia cầm bảng danh sách, hất cằm tức giận với sinh viên. Ngay đầu tiết đã điểm danh, hoàn toàn là một giảng viên hắc ám.

Tôi vừa bước vào, tất cả sinh viên trong lớp đều nhìn tôi. Lúc này Bạch Đoạn mới phản ứng, bỏ bảng danh sách xuống nhìn tôi.

"Lớp của Tiếu Nhạn Bình phải không?" Anh mặt không cảm xúc hỏi.

"Anh cũng biết phòng học này vốn dĩ có lớp, sao không hỏi trước gì cả đã vào đây dạy rồi." Tôi có chút tức giận, "Còn đuổi tất cả học sinh của em ra bên ngoài."

"Đó là học sinh của em à?" Bạch Đoạn liếc nhìn tôi, "Không phải là học sinh của Tiếu Nhạn Bình sao, trở thành học sinh của em khi nào vậy?"

Sinh viên phía dưới không dám hé răng, nhìn hai chúng tôi đứng trên bục giảng trừng nhau.

"Được rồi, anh xuống đi, chúng ta cùng nhau đi Phòng học vụ sắp xếp lại phòng học." Tôi vươn tay muốn kéo anh.

"Anh giảng được nửa buổi rồi. Phòng bên cạnh trống, em sang bên đó đi." Bạch Đoạn cúi đầu cầm phấn viết.

"Anh vẫn chưa giảng mà," Tôi thấp giọng thuyết phục anh, "Em chỉ vừa thấy anh điểm danh đầu giờ."

"Đây là lớp của em à mà ở đây ý kiến?" Bạch Đoạn phát hỏa lên, ném mạnh phấn viết, "Lớp của Tiếu Nhạn Bình thì gọi ông ta đến nói chuyện với anh chứ, hả? Bay giờ em quản lý hết cả lớp của Tiếu Nhạn Bình à. Em là phó giáo sư sao?"

"Anh đang nói cái gì vậy? Sinh viên đang nhìn kìa." Tôi trừng mắt nhìn anh rồi vội vàng kéo anh xuống khỏi bục giảng. Bạch Đoạn loạng choạng bị tôi kéo ra khỏi lớp. Cả trăm học sinh ngồi trên hành lang và trong lớp học trơ mắt nhìn theo.

"Anh đã là giảng viên rồi, sao lại nói chuyện không biết nặng nhẹ vậy." Tôi kéo anh sang một bên, "Nhìn xem vừa rồi anh ở trong lớp làm gì kìa, không sợ sinh viên cười cho."

Anh vuốt vuốt lại ống tay áo bị tôi kéo nhăn, không nói gì.

"Tiếu Nhạn Bình sáng nay có buổi hội chẩn. Vốn dĩ em dạy bài này thay cho ông ta, chỉ là chắc em không làm được." Tôi nhíu mày nhìn anh. "Nếu anh từ từ một chút, em nói gì đó tốt đẹp với sinh viên rồi tan lớp là được rồi. Nóng nảy cái gì không biết."

"Được rồi, là do anh tính tình không tốt." Anh cười lạnh, liếc nhìn tôi một cái, "Thiếu ngủ, suy nhược thần kinh.".

Tôi nhìn thấy hai quầng thâm khổng lồ trên khuôn mặt anh, cuối cùng cũng nhớ đến: Hôm qua, tính tình ương bướng của tôi nổi lên, tôi kéo anh đi thực hiện hơn một nửa các ca phẫu thuật tối đó. Bạch Đoạn đen mặt đứng trước máy gây mê cùng tôi phẫu thuật đến bốn giờ sáng, tám giờ rưỡi thì phải lên lớp, có thể ngủ ngon mới là lạ.

Nhưng tôi cũng chưa ngủ mà.

"Vậy anh để lớp cho em rồi đi ngủ bù đi?" Lòng tôi mềm xuống, "Em không ngủ cũng không sao." Câu nói cuối cùng, chính tôi cũng tự cảm thấy được một cảm xúc khác trong đó.

"Không sao, anh có thể đứng lớp." Bạch Đoạn sốt ruột nhìn tôi, "Em muốn ngủ thì ngủ đi, buổi chiều phải phẫu thuật đúng không? Em bận rộn quá mà."

"Anh nói gì vậy?" Giọng tôi đã mềm mại cực kỳ, "Bạch Đoạn, anh đừng giận mà, được không?"

"Ai giận em... Đừng có tự kết luận." Anh lùi lại một bước, nhìn học sinh trên hành lang, "Được rồi, em đuổi mấy sinh viên này đi, anh còn phải tiếp tục lên lớp." Nói xong cũng không quay đầu lại, sải bước trong ánh mắt to nhỏ của các sinh viên mà trở về phòng học.

./.