*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

34.

Tôi không đến dự phiên tòa nhât thẩm, không phải tôi không muốn mà là vụ án không được xét xử công khai vì liên quan đến vấn đề cá nhân.

Tôi nhướng mày hồi lâu không lên tiếng.

Có đôi khi tôi ước mình không làm kiểm tra xét nghiệm STR đó.

Lúc Hình Qua Vũ bảo tôi đi nghe tuyên án, tôi ngạc nhiên một lúc, rồi nói rằng tôi đang trên lớp, không rảnh, loại chuyện này là chuyện luật sư làm cơ mà, ai bảo khách hàng là miếng cơm manh áo?

Anh ta nói, cậu thực sự rất kỳ quặc đó, bỏ ra rất nhiều tiền để cứu người, mà lúc quan trọng thì lại phớt lờ.

Tôi nói, tôi tin vào thực lực của anh, với cả, ai nói tôi bỏ tiền ra không? Anh đi báo với ông ta một tiếng, phí luật sư là do tôi trả, ra ngoài rồi phải trả lại cho tôi gấp bảy lần, thiếu một xu tôi cũng đánh chết ông ta.

Hình Qua Vũ nói lãi suất cho vay tư nhân cao nhất chỉ gấp 4 lần lãi suất của cậu thôi, cậu lấy lãi thế khác nào cho vay nặng lãi.

Tôi nói anh cứ nói thế với ông ta đi, ông ta mừng còn không kịp đó.

Ngày tuyên án, mười một giờ, lúc đang trên lớp, Hình Qua Vũ gửi cho tôi một tin nhắn, một chuỗi dấu chấm than, tôi thầm mắng đầu anh ta có vấn đề à, một lúc sau, Chung Viên gọi đến.

Tôi vừa tự hỏi vừa hung hăng tắt điện thoại, thế là ông ta gọi lại lần nữa, tôi lại tắt một lần nữa, ông ta gọi nữa, tôi tắt nữa, cho đến khi điện thoại di động của tôi hết pin.

Về nhà tôi gọi điện cho Hình Qua Vũ, anh ta rất phấn khởi nói rằng không sao cả, không có chứng cứ rõ ràng, tòa án bác đơn, không thành lập tội danh, thêm nữa tìm được trong móng tay của nạn nhân vài mảnh da không phải của Chung Viên...

Tôi không đợi anh ta nói xong đã nôn nóng cúp máy.

Tiết học đầu tiên sáng thứ hai là giải phẫu cơ bản, tôi ngồi cách xa bục giảng như thường lệ, sợ Tiếu Nhạn Bình cao hứng lên lại dán lên tôi. Tiết học 8 giờ sáng, đa số sinh viên còn chưa tỉnh ngủ hẳn; Tôi vừa cầm một cái bánh rán vừa gặm vừa cúi đầu lật sách, lúc nhìn lên đã thấy Chung Viên đứng trên bục giảng.

Cả người tôi run lên không hiểu vì sao.

Chung Viên nói, các bạn xin vui lòng trật tự, lớp học bắt đầu, học kỳ này tôi vốn là người chịu trách nhiệm dạy môn cơ sở giải phẫu cho các bạn, nhưng có việc phải trì hoãn, bây giờ tôi trở về thay thế thầy Tiếu.

Chung Viên đứng trên bục giảng bốn, năm phút, cho đến khi tiếng bàn tán xì xầm dứt hẳn, ngửa mặt lên bục giảng nhìn ông, rồi mới từ tốn mở giáo án, cầm micro lên bắt đầu buổi học.

Đầu hạ, chúng tôi đa số chỉ mặc một lớp áo, thỉnh thoảng còn mặc áo ngắn tay. Hôm đó Chung Viên mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, bên ngoài khoác blazer len, rõ ràng là trang phục mùa thu, bên cạnh bục giảng có cái ghế cao, Chung Viên nói vài câu thì ngồi một lát, lát sau ông quyết định ngồi giảng luôn, hai tay chống lên bục giảng.

Tai họa lao tù khiến ông suy nhược, ông không suy sụp về tinh thần, nhưng thể xác của ông đã suy sụp trước.

Tôi uể oải dựa đầu vào tường không muốn nghe giảng, cảm thấy khó chịu, nhưng không nói ra được tại sao lại thế, Chung Viên cứ như thế khiến tôi không dám nhìn thẳng. Vừa tan học, tôi nhanh chóng quơ sách vở đứng lên. Chung Viên nửa chết nửa sống dựa trên bục giảng liếc ôi một cái.Tôi phát hỏa, giậm chân đi nhanh ra ngoài, mắng trong lòng: Mẹ nó ông bi tình cho ai xem vậy? ! ! !

Ra khỏi dãy phòng học, nghĩ mấy ngày nữa cũng không có lớp, tôi cảm thấy khá hơn một chút, lấy chìa khóa ra lái xe về nhà. Lúc định lái xe vào gara, một bảo vệ chạy ra nói rằng có người đang tìm ngài Hạ bên kia.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang đứng trong phòng bảo vệ, nhủ thầm ai vậy trời, tôi có quen anh ta đâu. Người thanh niên bước đến rất lịch sự cúi chào tôi, nói rằng, chào cậu, tôi là thư ký của Phòng Dân sự thứ hai của Tòa án quận Tào Phổ, đến đưa cho ngài vài tài liệu.

Vừa nghe là người từ tòa án, da đầu tôi căng chặt, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng hỏi: Có chuyện gì vậy?

Người thanh niên cười hòa nhã: Cũng không có gì, công ty của cậu bị một công ty nước ngoài khởi tố, chúng tôi không tìm được công ty cậu nên chỉ có thể đến đây tìm cậu. Có giấy chứng nhận đã nhận được ở đây, xin vui lòng ký tên vào.

Tôi xem thư thông báo vụ kiện, thấy bên nguyên cáo là "Công ty TNHH xuất nhập khẩu Yuhui Malaysia", còn bị cáo là "Công ty TNHH thực phẩm Thần Giang Phù Châu", một cảm giác sợ hãi không thể tả được đột nhiên từng li từng tí chui vào tim tôi.

Quách Nhất Thần và tôi đã thành lập vài công ty ngắn hạn để rửa tiền, chúng tôi đã bị một công ty Đông Nam Á khởi kiện.

Bay giờ làm gì? Những lúc như thế này chỉ biết tìm đến Đường Duệ

"Tôi nói một câu hy vọng cậu không giận." Đường Duệ cau mày nhìn tôi sau khi đọc xong đơn khởi tố.

"Anh nói đi."

"Có người đang muốn hại cậu". Đường Duệ cười lạnh, chỉ vào cái Công ty Yuhui Malaysia kia: "Tôi quá quen mấy công ty nhỏ kiểu này. Vì ngoại giao nên tòa án không tra ra được, có thể nó chỉ là một công ty ma. Bên đó đánh thư tín phất cờ khởi tố cậu, mặt ngoài có vẻ không có công quyền gì, nhưng lúc tòa án điều tra sẽ phát hiện công ty cậu có vấn đề, sau đó sẽ đem cậu cho bên công tố." Anh ta nhấn vào hai điểm để trả lời kháng cáo. "Bảo quản tài sản trước khi kiện tụng, tất cả vốn lưu động của công ty này đã bị đóng băng toàn bộ rồi."

Mặt mày tôi tối sầm, suy nghĩ hồi lâu, mới hỏi anh ta: "Hòa giải hay phản tố thì sao? Thật sự không có cách nào à?"

"Phản tố cũng là một cách. Nhưng tôi không biết bên kia như thế nào, và tôi không biết nhiều việc của công ty Thần Giang nữa." Đường Duệ xuyên qua thấu kính mắt, sắc bén nhìn tôi, "Có một số việc, cậu phải kể hết tôi mới có thể giúp cậu."

Tôi nghẹn không nói nên lời.

"Khoản thừa kế của mẹ cậu tôi vẫn luôn quan sát. Dòng tiền rất kỳ quái, tôi không thể nào không nhận ra." Anh ta chậm rãi nói, "Tiểu Hạ, con đường cậu đang đi rất nguy hiểm."

Tôi nhìn anh: "Anh đứng về bên nào?"

"Cậu là khách hàng của tôi, tôi đương nhiên là đứng bên cạnh cậu."

"Vậy được rồi, anh chuẩn bị tâm lý đi, lát nữa tôi sẽ đưa anh đến một nơi." Tôi đứng lên vươn mấy ngón tay với anh ta, "Tôi biết chuyện này nguy hiểm, anh cứ dựa theo trình tự dân sự bình thường, đừng bứt dây động rừng, nếu bảo toàn được Thần Giang phần của anh sẽ có bao nhiêu đây số."

"Tôi làm chuyện này không phải vì tiền, mẹ cậu có ơn tri ngộ với tôi. Tôi nhìn cậu lớn lên, tôi sẽ không bỏ mặc."

"Tôi biết." Tôi gật đầu, "Đây là thành ý của tôi".

"Đến đâu?"

"Ngân hàng ngầm, đi kiểm toán lại."

Đường Duệ và tôi còn chưa kịp đến gặp Dương Thiện Đường, Dương Thiện Đường đã gọi điện thoại đến, giọng hoảng hốt: Ông chủ Hạ, một trong những tài khoản của cậu đã bị ngân hàng đóng băng rồi, có chuyện gì vậy?

Tôi nói tôi còn đang định hỏi anh đây, anh cầm tiền của tôi đến Đông Nam Á làm gì mà bây giờ có công ty gửi thư tố tôi gian lận thư tín dụng đây này.

Dương Thiện Đường nói sao như thế được. Cậu bảo tôi đi con đường an toàn mà? Tiền của cậu ở nước ngoài chỉ ở dưới dạng tài khoản tiết kiệm cá nhân, tổng cộng hơn một trăm, không tham gia đầu tư và thương mại ở nước ngoài, chứ đừng nói đến tín dụng. Mấy chuyện này có phải ngài không biết đâu.

Tôi nói tôi biết thì ích lợi gì, bây giờ chỉ là bảo quản tài sản trước khi khởi kiện, nếu tòa án thực sự phát hiện ra thì tôi xong rồi. Nghĩ một lúc, tôi bổ sung, anh cũng xong theo luôn.

Dương Thiện Đường run run giọng, nói: "Ông chủ Hạ, đừng làm tôi sợ. Tôi cũng nói rằng tôi sẽ rửa tay gác kiếm sau khi làm xong đợt này cho cậu rồi mà."

Tôi nói tôi không làm anh sợ. Bây giờ anh giúp tôi chuyển tất cả các tài khoản cũ chưa bị đóng băng sang tài khoản mới. Nhanh lên!

Đơn tố cáo của công ty Yuhui Malaysia viết rất thê lương, nói rằng chúng tôi lừa đảo hàng hóa của bên đó, từ thư tín dụng đến hóa đơn đều là giả, làm bên đó lỗ sạch vốn, kêu gọi cơ quan điều tra xử lý.

Đường Duệ đọc đi đọc lại ba lần rồi múa bút ra một bản phản tố đẫm nước mắt cho tòa án, nói rằng chúng tôi không biết Yuhui và chưa từng giao dịch qua. Yuhui là một công ty lừa đảo quốc tế lớn, lợi dụng chiếm đoạt tài sản vân vân mây mây, thẩm phán quận Tào Phổ bị Đường Duệ qua mặt, nói sẽ cho chúng hai tháng để chứng minh, sau hai tháng lại xét tiếp.

Đường Duệ và tôi cầm giấy báo, thở phào nhẹ nhõm. Đường Duệ nói rằng hai tháng là đủ rồi, cậu có thể tìm ra kẻ muốn hại cậu, tìm ra được rồi tính tiếp. Dù tệ đến đâu cũng sẽ tìm ra những giao dịch ảo của bên kia, chỉ cần tòa án không phát hiện ra thì phương diện dân sự có thể đảm bảo chiến thắng.

Tôi gật đầu, nói đi một bước tính một bước, thật sự là làm khó anh.

Đường Duệ đưa cho tôi giấy báo: Sau khi chuyện này kết thúc, cậu hãy nhanh chóng rút chân ra đi, giang hồ không phải là chỗ cậu có thể dính vào, tôi cứu cậu được lần này, nhưng không thể cứu cậu cả đời đâu.

Tôi mệt mỏi dụi mắt, nói "Được".

Buổi chiều tôi gọi điện cho Quách Nhất Thần để nói chuyện, gọi đến điện thoại tắt máy, thế là cứ cách một tiếng tôi lại gọi lại, vẫn tắt máy, cả buổi trưa tôi gọi đều tắt máy. Tôi thầm rủa trong lòng, không phải không biết tình huống này là gì. Quách Nhất Thần kia tám chín phần là lại chạy đến biên giới buôn bán mấy đơn hàng ma túy lớn rồi.

Tôi tức giận đến mức muốn ném điện thoại, bụng nhủ thầm mẹ kiếp tôi bươu đầu sứt trán rửa tiền ở Phù Châu còn chưa đủ, đồ súc sinh này còn lôi Trương Nguyên ra làm mấy chuyện khốn nạn ở biên giới, mẹ nó sao anh đến giờ còn chưa bị cảnh sát cho một phát đạn vào đầu vậy?!

Suy nghĩ miên man, tôi bước vào phòng dạy học với tâm trạng không vui, buổi tối vẫn còn lớp, tuy không phải là môn bắt buộc nhưng giảng viên đã chỉ mặt, tôi phải đến điểm danh. Tôi mới rẽ vào hành lang trên tầng ba của tòa nhà, còn chưa đến cửa lớp, bỗng một bóng người xông ra túm lấy tôi. Người đó bán sống bán chết kéo tôi chạy ngược trở ra, tôi bị kéo đến lảo đảo, định mắng chửi thì phát hiện ra người lôi tôi đi là Bạch Đoạn; tôi còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì đã bị ahn kéo chạy như điên xuống tận tầng dưới, trên mặt là vẻ hoảng loạn từ lúc biết anh đến nay tôi chưa từng thấy.

"Bạch Đoạn? Bạch Đoạn!" Tôi vừa chạy theo vừa gọi anh, "Anh dẫn em đi đâu vậy?"

Anh kéo thẳng tôi ra phía cổng trường, tư thế như đang chạy trốn thứ gì đó cho bằng được. Anh chạy đến tận cổng phía nam của Đại học Phù Châu, rồi không biết đã thấy gì, đột nhiên khựng lại. Tôi chưa kịp phản ứng, té bổ nhào xuống đất, da khuỷu tay bong tróc một mảng, tôi nhìn lên thì thấy một chiếc xe cảnh sát đang đậu bên ngoài cổng nam, lòng tôi chợt căng thẳng.

"Chạy! Phi Tử!! Chạy đi! Đừng để bị bắt!!" Bạch Đoạn tê tâm liệt phế hét lên.

--

Kiến thức kinh tế = 0, kiến thức pháp luật = 0, edit như con mù đi trong đêm 30.......

./.