13.
Tôi kéo Bạch Đoạn qua: “Người ta ngồi sờ sờ nãy giờ vậy mà không thấy? Mắt anh bị gì thế?”
“Cậu là Bạch Đoạn à?” Trương Nguyên nghẹn họng nhìn trân trối, rồi cẩn thận lia mắt dò xét trên dưới Bạch Đoạn, “Đúng là cậu rồi, giờ khác quá tôi không nhìn ra……”
“Có thay đổi gì đâu, vẫn giống y hồi nhỏ mà.” Tôi cũng bắt chước Trương Nguyên dò xét anh một lần.
“Mặt thì giống, nhưng cảm giác không hoàn toàn giống lúc nhỏ, lúc nãy tôi thấy cậu đứng đằng sau còn tưởng là khách nào khác ở quán đó.” Trương Nguyên gãi đầu, “Cơ mà nè Bạch Đoạn, tôi không ngờ cậu lại đến đây đó.”
“Bạch Đoạn coi chừng đó, Trương Nguyên còn ghim mấy pha khi nhỏ cậu đánh cậu ta.” Quách Nhất Thần cười nói ồn ào.
“Trương Nguyên à, Bạch Đoạn là người của em rồi, anh đừng có mà lăm le trả thù đó.” Tôi bước lên che cho Bạch Đoạn.
“Đệch, anh cần em che chở từ khi nào đó hả?” Bạch Đoạn khinh thường đạp nhẹ tôi một cái, “Lúc anh với Trương Nguyên làm “bá chủ thiên hạ” nhóc con em còn đang mút kẹo đó.”
“Phi Tử hay nói linh tinh đừng để ý,” Trương Nguyên nói với Bạch Đoạn, “Với cả cậu nghĩ tôi nhỏ mọn thế à. Cậu đến đây thật sự tôi vui lắm.”
Câu này làm cả bốn chúng tôi rất vui vẻ, đặc biệt là tôi. Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu (*) chắc là cái cảm giác này đi.
(*): 2 câu thơ của Lỗ Tấn trong bài “Đề Tam Nghĩa tháp”: Độ tận kiếp ba huynh đệ tại/ Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu (Tạm dịch: Qua cơn phong ba anh em vẫn còn đó, gặp nhau cười một tiếng xoá hết oán thù).Sau đó chúng tôi uống rượu, rồi tán dóc với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lúc đầu tôi còn lo Bạch Đoạn đi với chúng tôi sẽ hơi ngại, nhưng rồi lại biết mình đang tự lo xa. Cái hữu nghị của bọn đàn ông chúng tôi thật sự quá thần kỳ, Bạch Đoạn và Trương Nguyên kình nhau từ nhỏ đến lớn suốt mười mấy năm, vậy mà chỉ cầu một chầu rượu đã có thể uống với nhau như anh em cây khế đích thực. Sau đó hai người họ cùng nhau ôn lại tuổi thơ lẫy lừng rồi tấm tắc khen ngợi nhau.Tôi ngồi nghe hai vị đại ca ôn chuyện, chợt phì cười. Quách Nhất Thần hỏi làm gì đó, tôi nói tôi hơi tiếc vì không mang máy ảnh, nếu không tôi sẽ chụp lại cảnh này rồi đến mộ đốt cho mẹ xem, cái cảnh này thật sự lúc đó có nằm mơ cũng không dám thấy, đánh nhau bươu đầu sứt trán rồi giờ thành anh em bạn bè.
Sau khi uống được một lúc, đến phiên tôi với Quách Nhất Thần thi nhau nói chuyện làm Trương Nguyên với Bạch Đoạn trố mắt lên nhìn. Quách Nhất Thần uống đã ngà say, nên chẳng kiêng kỵ chuyện gì, kể từ chuyện hồi còn bị giam trong tù đến chỉ cách phân biệt các loại trà phổ nhĩ, rồi lại bay sang chuyện các dòng xe Mercedes. Cuối cùng anh say khướt ôm Trương Nguyên cười ngớ ngẩn, nói, Trương Nguyên điều tới Vân Nam thì quá hợp lý rồi, anh ở Vân Nam khi rảnh cũng còn có thể đến thăm. Trương Nguyên nghe xong, anh nhìn Quách Nhất Thần bằng ánh mắt phức tạp rồi ngây ngô nhoẻn miệng cười, toát lên sự hạnh phúc không hề giấu diếm.
Tôi hơi buồn bực, nghĩ thầm hai người này sao lại thế này, chẳng lẽ lời đùa lúc nãy lại là thật, chẳng lẽ năm đó Trương Nguyên mang theo dao quyết ăn thua đủ như thế, chẳng bao giờ là vì Kiều Chân mà là vì Quách Nhất Thần?
Chuyện này thật sự quan trọng, tôi nghĩ khi nào tiện tôi phải hỏi cho ra lẽ.
Sau đó chúng tôi uống say, nói gì cũng không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ rõ một chuyện, khi tôi nói giỡn với Quách Nhất Thần anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhưng giờ thành công quá, cho tôi theo tham gia làm ăn với.
Lúc ấy Quách Nhất Thần cứ ậm ừ không muốn đáp.
Tôi không vui, hỏi sao thế, không xem tôi là anh em à.
Quách Nhất Thần choáng váng nói, là anh em mới không cho tôi tham gia, nghề này không sạch sẽ đâu.
Tôi hỏi sao cơ?
Quách Nhất Thần không trả lời, anh lệch đầu ngã vào lòng Trương Nguyên, ngủ mất.
Cái tên này!
Chuyện xảy ra sau đó thì tôi không còn nhớ rõ nữa, nhưng trong ấn tượng thì tôi không có làm chuyện gì khác thường cả, ai ngờ đâu ngày sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì thấy đang nằm chung với Bạch Đoạn trên giường.
Tôi hốt hoảng, cơn buồn ngủ bay biến đi mất. Tôi búng người bật dậy, nửa người dưới của tôi vẫn đang trong trạng thái “chào cờ”.
Bạch Đoạn nằm bên cạnh ôm chăn của tôi ngủ rất ngon lành, tôi nhìn nhìn anh với tôi, thấy quần áo vẫn chỉnh tề mới lén lút thở phào một hơi. Sau đó tôi tự cốc vào đầu mình một cái tự mắng: Cái thằng này suy nghĩ bậy bạ gì đó hả?
Tôi lại nằm xuống giường, thao láo một lúc mới ngủ tiếp được, nhưng vừa ngủ được thêm chút xíu đã bị Bạch Đoạn gọi dậy, anh cố gắng mở to đôi mắt buồn ngủ hỏi tôi: “Hạ Niệm Phi? Sao anh lại ở đây?”
Tôi díp mắt lại muốn ngủ tiếp: “Chắc là anh uống say rồi theo em về nhà, còn sớm mà cho em ngủ thêm một lúc đi.”
“Anh theo em về nhà?” Bạch Đoạn hỏi, rồi thấy tôi cứ lơ mơ muốn ngủ, anh thò tay chọt chọt cho tôi tỉnh. Tôi bị anh chọt phiền chết đi được, chẳng thể ngủ, đành mở mắt ra, thì thấy gương mặt xinh đẹp của anh gần sát vào mặt làm tôi choáng váng.
“Sao sao.” Tôi hỏi.
“Anh ngủ chung giường với em à?” Bạch Đoạn lại hỏi, gương mặt trông rất khó xử.
“Ý anh là sao?” Tôi không kiên nhẫn ngắt lời anh.
Bạch Đoạn nghiêm túc: “Nói thật cho anh nghe, anh có làm gì em không?”
Tôi đần mặt: “Làm gì là làm gì?”
Bạch Đoạn càng nghiêm túc: “Là lúc uống say anh có……”
Tôi lập tức tỉnh táo, vơ gối đánh anh một cái: “Anh nghĩ gì thế?”
Giọng Bạch Đoạn vẫn còn rất tội nghiệp: “Này đừng nóng, anh không phải có ý xấu.”
“Anh suốt ngày nghĩ cái gì đâu, đầu óc đen tối.” Tôi mắng.
“Thật sự là không làm gì phải không?” Bạch Đoạn vẫn còn rất nghi ngờ, “Phi Tử, nếu anh có làm gì, em cũng đừng ngại anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Tôi giận đến khói bốc đầy đầu: “Bạch Đoạn anh đừng có nói linh tinh nữa, có làm thì cũng em làm anh chứ chẳng phải anh làm em đâu. Không có gì hết.”
“Vậy thì tốt.” Bạch Đoạn nghe tôi nói như thế mới yên tâm, rồi lại đưa đôi mắt đẹp liếc xéo tôi một cái, thật sự quá gợi tình.
“Anh không tin đúng không?” Đầu óc tôi không biết bị thứ gì lấp mất, trời đất như quay cuồng, lý trí bị ném sạch ra phía sau, “Không tin em làm cho anh xem!” Nói xong tôi chồm lên Bạch Đoạn áp anh nằm xuống, Bạch Đoạn còn chưa kịp kinh ngạc đã bị tôi lấp mất đôi môi. Tôi đè tay anh, luồn lưỡi vào khoang miệng anh suồng sã khuấy đảo, làm anh không thể động đậy được. Tôi cứ hôn anh, nhưng mắt nhắm tịt, không dám nhìn vẻ mặt anh, thậm chí không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ là gì. Cuối cùng tôi cũng buông anh ra, tim đập liên hồi trong lòng ngực. Tôi thấy anh ngơ ngác nhìn tôi, hơi thở dồn dập của anh phả nhẹ lên gương mặt.
“ Em muốn tạo phản à!” Anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng giãy ra.
Lửa dục của tôi đang bùng lên phừng phừng, sao tôi để anh đi được. Tôi cắn mút loạn xạ trên người anh, bàn tay vẫn cố gắng đè chặt cổ tay anh xuống giường, tôi định bắt chéo hai cổ tay anh lại rồi lật người anh xuống, nhưng còn chưa kịp làm, Bạch Đoạn đã đá một phát trúng ngay con chim họa mi nhỏ của tôi, thiếu điều muốn liệt luôn. Tôi bật ra sau cong người suýt xoa, mắng Bạch Đoạn ra tay thô bạo. Bạch Đoạn cười lạnh một tiếng, tiện tay lèn đầu gối ra sau eo tôi, mạnh mẽ bẻ ngoặc hai cổ tay tôi ra sau lưng: “Cỡ em mà dám đè anh? Lúc anh chơi đàn ông em còn đang quay tay đó.”
Thôi được rồi, câu này của anh như bắn tên xuyên tim tôi vậy. Tôi luôn tự nhận tôi đẹp trai. Nhưng mà có căn cứ hẳn hoi. Mẹ tôi đẹp như thế mà, còn Chung Viên tuy tôi chẳng ưa gì nhưng khách quan mà nói thì ông ta vẫn tuấn tú dễ nhìn, gien hai người này tổ hợp lại thì mặt tôi dĩ nhiên cũng không đến nỗi quá í ẹ so với gu thẩm mỹ chung hiện giờ; nhưng chẳng hiểu sao hơn 20 năm như bị trúng tà, chẳng có lấy một cô bạn gái, đừng nói thích ai, một hồng nhan tri kỷ cũng không, từ khi tự xác định là thích Bạch Đoạn mới xem như là lần đầu tiên thích ai đó. Cho nên câu này người khác mắng tôi thì được, nhưng anh thì không. Bao nhiêu năm qua tôi thủ thân như ngọc còn chẳng phải vì anh à, vậy mà anh còn công kích tôi, đồ vô lương tâm.
Đương nhiên, tôi chỉ dám chửi thầm chứ không có gan rống ra ngoài miệng đâu. Lúc này Bạch Đoạn ghé sát vào lỗ tai tôi hỏi: “Vừa nãy ai muốn nói làm anh thế?”
Tôi giãy giụa, “Là em, là em đấy thì sao? Em muốn đè anh lâu rồi!”
Tôi nghiêng người, thấy con ngươi Bạch Đoạn đột ngột co rút lại. Anh duỗi tay ra xoa đâu tôi, “Em đúng là, không biết tự lượng sức mình.” Dứt lời anh buông tôi ra, lôi một điếu thuốc ra châm lửa, không để ý đến tôi nữa.
Tôi cảm thấy hơi quê xệ, nghĩ thầm dù gì cũng coi như Hạ Niệm Phi tôi lần đầu tỏ tình, tuy lời có hơi tục tằng nhưng tôi thật lòng mà, sao anh nỡ giày xéo nó như thế.
Tôi ngượng ngùng nhìn Bạch Đoạn ngồi trên đầu giường thả khói, rít hết ngụm này đến ngụm khác, hoàn toàn thả lỏng phòng vệ. Lúc Bạch Đoạn hút đến điếu thuốc thứ ba, không biết tôi lấy can đảm ở đâu, bất ngờ chồm lên hôn anh một cái. Bạch Đoạn sửng sốt, anh giương mắt, ngụm khói trong miệng phun hết lên mặt tôi. Tôi chẳng buồn ho khan, chồm lên lấp kín liệng anh. Bạch Đoạn bất ngờ đến suýt đánh rớt điếu thuốc, anh định mở miệng nói gì đó, tôi lại chớp lấy thời cơ với lưỡi vào khoang miệng anh. Bạch Đoạn lúc đầu còn muốn đẩy tôi ra, nhưng sau đó thì không cử động gì nữa, tôi ngạc nhiên, cố gắng hôn sâu thêm vài cái. Tôi chồm người lại gần anh hơn, đầu gối cũng chống giữa hai chân anh, sau đó tôi đột nhiên bất động.
Anh cũng bắt động theo,
“Bạch Đoạn…… Anh cương rồi.” Tôi ấp úng.
Anh nhăn mặt, nhỏ xíu nói: “…… Tại ai?”
“Hay là….chúng ta…..” Tôi thử thăm dò.
Bạch Đoạn bóp tắt điếu thuốc.
Được “mở cửa”, tôi lại mừng rỡ như điên mà ôm hôn Bạch Đoạn, tay chân bắt đầu quấn quýt lên cơ thể anh. Tôi với tay vào áo Bạch Đoạn xoa véo đầu v*. Bạch Đoạn bị tôi xoa nắn đến run rẩy cả người, anh cố gắng đẩy tay tôi ra, một chân cong lên, vẫn còn cố gắng phản công tôi. Tôi vất vả lắm mới chiếm được thế thượng phong, đời nào chịu cho anh đè lại. Tôi nghĩ lúc nãy tôi không có kinh nghiệm nên bị anh phản công thôi. Tôi đi đánh nhau nhiều năm như thế không phải để chơi, nếu mà bị thua anh lần nữa tôi còn biết giấu mặt mũi vào đâu. Tôi lợi dụng cơ thể cao lớn hơn anh, ép chặt anh xuống, với một tay cắm thật sâu vào tóc anh, lại đè anh hôn sâu thêm lần nữa. Bạch Đoạn bị tôi làm một lúc thì bắt đầu mơ hồ, người anh dần dần mềm đi, anh cong eo, còn nâng chân cọ cọ lên hông tôi, làm tôi suýt chút nữa không kìm lại được.
Bạch Đoạn, là anh tự chuốc lấy.
Tôi vừa định cởi nút quần jeans, đang giai đoạn “dầu sôi lửa bỏng” thì điện thoại bàn nhà tôi đổ chuông ầm ầm, tôi với Bạch Đoạn cùng nhau cứng đờ.
Tôi đành không cam lòng tình bò xuống giường nghe điện thoại. Vừa nhấc máy, giọng Trương Nguyên bên kia đầu dây đã hỏi: “Mấy giờ mình đi?”
“Hả, đi đâu?” Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Não em làm bằng đậu hũ à? Hôm qua em hẹn anh sáng sớm nay đi chung với em ra sân bay đưa ông ngoại bà ngoại em về còn gì, quên rồi à?” Trương Nguyên hỏi tôi.