Hồ Giá

Chương 85: Phiên ngoại 35

Mặt Hạng Phi cũng đỏ như gan heo, hai vị diễn viên trước mặt đã diễn xuân cung sống suốt một giờ hơn, Hạng Phi không dám nhìn thẳng vào Thập Bát và Ngao Kiệt, chỉ cúi đầu ấp a ấp úng chào: “Chào, chào hai bác…”

Ngao Kiệt ôm bả vai, bắt chéo chân vênh mặt cau mày, dáng vẻ hệt như xã hội đen trừng Ngao Thanh: “Sao con lại về?”

“Hôm nay cuối tuần mà.” Ngao Thanh tiếp tục nhai bỏng rôm rốp, hỏi Hồ Thập Bát: “Cha, bộ cha định làm tiếp với cha Ngao Kiệt ạ? Con với Hạng Phi còn chưa ăn cơm chiều nữa, đói bụng lắm a.”

“Làm làm làm làm gì!” Tuy Hồ Thập Bát biết đứa con trai này vẫn luôn ăn nói không kiêng dè, nhưng vẫn bị động từ kia làm cho luống cuống.

“Thập Bát, ‘làm’ thì có gì mà em phải khẩn trương như vậy?” Ngao Kiệt choàng tay qua vai ôm Thập Bát, “Chúng ta là vợ chồng, ‘làm’ cũng là chuyện rất bình thường mà.”

Đừng có nhắc lại cái từ đó nữa a a a a

Mặt Thập Bát nhỏ đến muốn rỉ máu, đầu bốc khói, nếu không phải ngại có người ngoài, hắn rất muốn gõ đầu Ngao Kiệt thật đau lớn giọng hỏi hắn: Nói loại chuyện này trước mặt con trai và bạn học, làm sao bình thường được hả!

Hít sâu hai cái, Hồ Thập Bát mới bình tĩnh được một chút, ngẩng đầu xem giờ, cũng bảy rưỡi rồi, vậy nên hỏi: “Thế chúng ta đi ăn ở ngoài nhé?”

“Không muốn!” Hai cha con Ngao Thanh và Ngao Kiệt trăm miệng một lời: “Đồ bên ngoài ăn không ngon, anh/con muốn ăn đồ Thập Bát làm!”

Hồ Thập Bát gãi đầu nói cha ra ngoài mua thức ăn đây.

Ngao Kiệt cũng nói gót đứng dậy nói anh đi với em.

Thấy Ngao Kiệt và Thập Bát ra khỏi nhà rồi, Hạng Phi thở ra một hơi thật dài, cơ lưng và cơ bụng đều thả lỏng, nằm dài lên ghế sa lon.

Ngao Thanh mắt lập lòe nhìn hắn: “Cậu rất căng thẳng?”

Hạng Phi nằm trên sa lon mở to mắt nhìn Ngao Thanh, ho nhẹ một tiếng nói cái đó, tớ nói vầy không có ý gì khác đâu ha… Hai, hai người cha của cậu… Là, là đồng, đồng… Đồng tính?

Ngao Thanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giữa tiên yêu thì cặp phu phu như Hồ Thập Bát và Ngao Kiệt là rất bình thường, nhưng trong mắt của nhân loại thì bọn họ đúng là đồng tính a, vậy nên gật gật đầu.

“Vậy…” Hạng Phi do dự không biết có nên nói hay không, nhưng tính cách thẳng thắn khiến hắn không giấu được chuyện gì, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy cậu là con nuôi hả?”

“Không phải a.” Bình tĩnh ăn bỏng ngô, Ngao Thanh vừa xem TV vừa trả lời: “Tớ là con ruột của cha.”

“Con ruột? Không thể nào? Hai bác nhìn rất trẻ a! Sao có được đứa con lớn như cậu? Ai là cha ruột? Bác tóc đỏ hay bác tóc đen?”

Ngao Thanh vẫn giữ nguyên dáng vẻ số 1 trời long đất lở cũng không thể lay động, chậm rãi chớp mắt: “Cậu thấy sao?”

“Nói ra thật không nên… Tớ thấy mặt mũi dáng vẻ của cậu khá giống bác tóc đỏ. Nhưng bác ấy nhìn qua chỉ mới hai tám hai chín, cậu cũng mười bảy phải không? Không thể nào sinh cậu lúc mới mười một mười hai tuổi a! Bác tóc đen thoạt nhìn chững chạc lớn tuổi hơn chút, nhưng nhiều lắm là ba mốt ba hai tuổi…” Hạng Phi ôm đầu, cả người đều rối tung lên.

Ngao Thanh nhìn vẻ rối rắm của Hạng Phi đang ngồi trên sa lon, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi lại quẳng một câu trả lời oanh tạc: “Hai người đều là cha ruột của tớ.”

“Hai người? Sao có thể! Hai người đàn ông làm sao sinh con được, Ngao Thanh cậu đang đùa tớ đấy à?”

Ngao Thanh vuốt vuốt cái bụng nhỏ rắn chắc phẳng lì của Hạng Phi, lo đễnh đáp: “Có phải đùa cậu hay không, sau sẽ biết.”

Xách túi siêu thị, Hồ Thập Bát và Ngao Kiệt đang trên đường về nhà, hai người cao ráo đẹp trai kéo theo người đi đường ngoái đầu nhìn suốt, nhiều nữ sinh còn lấy di động ra lén chụp ảnh, xì xào bàn tán có phải ngôi sao nào đó không ta…

Hoàn toàn vô cảm với ánh mắt người xung quanh, Ngao Kiệt bỗng mở miệng nói: “Tiểu tử thối đó thật nhanh tay lẹ chân.”

“Hả?”

“Cái cậu Hạng gì gì đó…”

“Hạng Phi.”

“Ừa, cái cậu Hạng Phi đó, hẳn là đã bị Ngao Thanh đè rồi.”

“Cái cái cái cái cái gì?!!” Không rảnh để ý lão công nhà mình dùng từ quá mức thô tục, Hồ Thập Bát bị nội dung câu nói của Ngao Kiệt làm chấn động đến nỗi há to miệng, đứng sững giữa đường.

Ngao Kiệt nhìn mặt Hồ Thập Bát kinh hãi thấy có chỗ kỳ lạ: “Em không cảm giác được sao? Trên người cậu Hạng Phi đó có mùi của Ngao Thanh.”

Không, không thể nào!! Hồ Thập Bát vội hoạt động não, nhớ lại từng chi tiết khi mình nói chuyện với Hạng Phi.

… Không, không thể… Vì tình huống lúc ấy quá là xấu hổ, Hồ Thập Bát hoàn toàn không để ý trên người Hạng Phi có mùi của Ngao Thanh hay không.

Nhưng cả Ngao Kiệt cũng nói vậy, chắc không sai đâu, đứa nhỏ Ngao Thanh này… Tôi đã nói không thể để con trai còn nhỏ như vậy trọ lại trường, anh xem, trọ lại rồi gặp chuyện đây!

Bên cạnh có cây, nếu không phải đang đứng giữa đường cái, Hồ Thập Bát rất muốn quăng túi lại đập đầu vào cây.

Hai học sinh lớp 11, Ngao Thanh nếu không tính theo tuổi nhân loại, riêng tuổi yêu đã hơn ba trăm tuổi, nhưng cậu Hạng Phi này tuy vẻ ngoài cao lớn tráng kiện, nhưng trên mặt vẫn còn nét trẻ con, cùng lắm mới mười sáu mười bảy tuổi… A a a cha mẹ Hạng Phi, tôi thành thật xin lỗi hai người… Con tôi là cầm thú OTZ [Bộ mặt thật của Thập Bát…]

Tuy đều là cha, nhưng phản ứng của Ngao Kiệt không bối rối như Thập Bát, hắn thấy vô cùng đắc ý: “Ngao Thanh không hổ là con anh, hành động cực mau, đã thấy người mình thích phải lập tức đè ngay, lưu mùi của mình lên trên người đó a!”

Hồ Thập Bát thầm mắng có phải cẩu đâu, cái gì mà lưu mùi lại chứ!

Tựa như sợ Hồ Thập Bát chưa chịu đủ đả kích, Ngao Kiệt tung thêm một quả bom ầm trời nữa: “Không khéo Ngao Thanh là đứa làm cha sớm nhất trong sáu anh em nữa ~ Không biết chúng sẽ sinh ra cái gì đây…”

Làm, làm cha… Hồ Thập Bát hất túi tiện lợi ra, lấy tốc độ 9s/100m phóng về nhà, thân là phụ huynh của một thanh niên đã lỡ bước sa chân (?), hắn nhất định phải dạy Ngao Thanh những quan niệm tình dục đúng đắn, nói nó biết không được phép ăn cơm trước kẻng… Được rồi, đã ăn rồi T T, ta đây chỉ có thể dạy cho nó tầm quan trọng của việc tránh thai!!!

Nhìn Hồ Thập Bát phóng đi như làn gió, Ngao Kiệt ngây ra, cũng vội xách túi đuổi theo.

“Ngao Thanh!! Cha có chuyện muốn nói với con!” Đẩy cửa nghe một tiếng ‘rầm’, Hồ Thập Bát giận dữ gọi to, đệm cho lời nói còn có giọng nhão nhão “ Cha Thập Bát ~~~~ Cha về rồi ~~~~”, giọng làm nũng của đàn ông trưởng thành khiến người ta nghe xong thấy nổi da gà, hai thanh niên tuấn tú giống nhau như hai giọt nước, trong khoảnh khắc Hồ Thập Bát mở cửa, một trái một phải nhào đầu vào Hồ Thập Bát.

“A?” Nhìn hai mái tóc đỏ như lửa ủn vào lòng mình cọ tới cọ lui, Hồ Thập Bát mở to mắt: “Ngao Nguyên Hồ Tiêu? Sao hai con lại về?”

Ngao Thanh lấy hai trái dưa leo đã rửa sạch từ trong túi ra, đưa cho Hạng Phi một trái, hai người ngồi trước TV vừa xem phim vừa rôm rốp cắn dưa leo.

Hồ Thập Bát đang rửa tay nấu canh trong bếp. Ngao Kiệt Ngao Nguyên Hồ Tiêu ba cha con ngồi rải rác trên ghế sa lon, không ai nói tiếng nào, mắt to trừng mắt nhỏ.

Hạng Phi cắn dưa leo, lén quay đầu ngắm ba cha con Ngao Kiệt ngồi trên sa lon, thầm thì hỏi Ngao Thanh: “Hai người kia là anh của cậu?”

“Ừ.”

“Đẹp trai quá ha…” Hạng Phi thật thà nói, mình đang xem TV với Ngao Thanh, tự dưng trong phòng hiện ra hai người con trai giống hệt vị cha tóc đỏ của Ngao Thanh, dọa Hạng Phi sợ phát khiếp, hai người kia vô cùng vô cùng niềm nở, chào hỏi mình như người quen vậy.

Ba người họ ngồi cùng một chỗ, đẹp như tranh vẽ…

Ngao Thanh nâng cằm Hạng Phi chuyển đầu của hắn về phía mình, trân trân nhìn thẳng vào mắt Hạng Phi,: “Cậu mới nói gì?”. Tuy vẻ mặt của Ngao Thanh hoàn toàn dửng dưng, nhưng Hạng Phi biết, Ngao Thanh đang tức giận.

“Không, không có gì…”

“Cậu mới nói ai đẹp trai?”

“Cậu cậu cậu cậu cậu đẹp trai!”

Ngao Thanh nheo mắt, bỗng chốc Hạng Phi thấy sống lưng lạnh toát, chảy mồ hôi lạnh cười ha hả: “Thật mà thật mà, cậu đẹp trai thật mà!”

Buông cằm Hạng Phi, Ngao Thanh xoay qua chỗ khác tiếp tục lẳng lặng cắn dưa leo, Hạng Phi sau lưng bắt đầu dốc sức chọc Ngao Thanh vui, tiếc rằng Ngao Thanh hoàn toàn không thèm để ý hắn.

“Ăn cơm nào, lại đây hết đi.” Hồ Thập Bát mặc tạp dề, ló đầu khỏi bếp gọi một nhà già trẻ lớn bé tới ăn cơm.

Phải nói công sức Thập Bát luyện tay nghề suốt năm trăm năm chẳng hề uổng phí, một bàn đồ ăn đầy ắp, màu sắc, hương vị, xét mọi góc độ đều là thức ăn cao cấp hàng đầu! Màu bóng nhẫy đầy cám dỗ, mùi hương nồng đượm bay ra, khiến người ta không kiềm được phải chép chép miệng. Ngao Kiệt Ngao Thanh và Hạng Phi ăn tới nỗi đầu không ngẩng đầu lên, đũa nhấc lên hạ xuống liên hồi, còn thoáng nghe thấy tiếng gió vụt vụt.

“Bác Thập Bát làm đồ ăn ngon vô cùng luôn! Từ đó tới giờ cháu chưa từng ăn đồ ăn ngon như vầy!” Vì nhà ở nơi khác nên phải trọ lại trường, Hạng Phi ăn cơm căn tin trường đã gần ba tháng, cảm động đến chảy cả nước mắt.

Nhìn Hạng Phi không chút giấu diếm những cảm xúc, vừa lau nước mắt vừa ăn, Hồ Thập Bát khẽ mỉm cười, tuy bởi trường hợp gặp mặt không được bình thường nên Hồ Thập Bát chẳng nói được mấy câu với Hạng Phi, nhưng trực giác của Thập Bát rất thích Hạng Phi, thấy đứa nhỏ này có đôi mắt trong veo, tính cách thẳng thắn khí khái không vờ vịt, nếu thật có thể ở bên đứa con trai ngày ngày ngơ ngẩn, không ai biết trong lòng nghĩ gì của hắn, thì đó là phúc khí của Ngao Thanh!

Trong thâm tâm Thập Bát đã đối xử với Hạng Phi như con mình, đứng dậy xới cho Hạng Phi thêm chén cơm, nói: “Nếu thích ăn như thế thì sau này, cuối tuần nào cũng theo Ngao Thanh về nhà ăn cơm đi.”

“Cảm ơn bác Thập Bát!” Hạng Phi nhận chén cơm bằng hai tay, cười lộ ra hàm răng trắng sáng, chói lọi như ánh mặt trời! Hạng Phi cũng rất có hảo cảm với Thập Bát, thấy Thập Bát có vẻ chín chắn trưởng thành, vừa nhìn đã thấy rất đáng tin cậy, tính cách lại vô cùng dịu dàng, lại nấu ăn ngon như vậy.

“Có thể ở cùng với người như bác Thập Bát thật là hạnh phúc a ~ Dịu dàng, nấu ăn ngon ~” Hạng Phi không kiềm được bật ra một câu cảm thán.

Ngao Kiệt ở một bên liếc rồi lại liếc Thập Bát với Hạng Phi một hồi lâu cuối cùng cũng để đũa xuống, trừng mắt giận dữ: “Thập Bát cả đời chỉ ở bên tôi, cả đời chỉ nấu cơm cho tôi! Cậu đừng có mà mơ tưởng!”

Hạng Phi run rẩy, cười gượng: “Bác Ngao Kiệt… Cháu không có ý gì khác…”

“Cậu còn dám có ý khác?”

“Không không không phải…”

“Ngao Kiệt, trước mặt tụi nhỏ anh có phong thái của người lớn đi được không?”

“… Hừ!”

Không hề để ý ánh mắt cầu cứu của Hạng Phi, Ngao Thanh quay đầu nói với Thập Bát: “Cha, con muốn theo cha học nấu ăn.”

“Được”, tuy thấy kỳ lạ sao đột nhiên Ngao Thanh lại hứng thú với nấu ăn, nhưng Thập Bát chỉ nghĩ nếu con trai mình thấy thích thì mình nên gắng sức đào tạo, “Chờ con được nghỉ, về nhà cha sẽ dạy con.”

Ngược lại với một nửa đang vui vẻ trước bàn cơm, không khí ở nửa sau bàn ăn nơi Ngao Nguyên và Hồ Tiêu ngồi, chỉ có thể dùng từ ‘tăm tối’ để hình dung.

Thập Bát nhìn Ngao Nguyên và Hồ Tiêu ngồi đối diện, thấy có điểm là lạ, hai anh em đều ỉu xìu không có chút tinh thần nào, tốc độ ăn cơm cũng chậm rì, đồ ăn trong chén đĩa trước mặt phần lớn bị Ngao Kiệt ăn hết.

Thập Bát gắp một đũa cho hai người: “Sao không ăn thức ăn vào? Không hợp khẩu vị à?”

“Đâu có…” Hai anh em ngẩng đầu cười gượng: “Thức ăn của cha Thập Bát làm là ngon nhất thế giới…”

Thập Bát thầm thở dài trong lòng, lần đầu tiên thấy hai anh em này có tâm sự! Nhưng rồi lại không thể hỏi trực tiếp, chỉ có thể dò xét từ từ, vậy nên Thập Bát chọn một chủ đề mà Ngao Nguyên và Hồ Tiêu thích nhất.

“Chằng phải hai con nói sẽ đi Mỹ du học với Bạch Hắc à, sao về nhanh vậy, đại học nước Mỹ cho nghỉ ư?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới tên Bạch Hắc, bả vai hai anh em giật thót lên, lúc ngẩng đầu hai mắt đều hoe đỏ dọa Thập Bát hoảng sợ, này là bị cái gì đây a?

“Bạch Hắc…” Hồ Tiêu cúi thấp đầu, giọng mũi nghẹn ngào: “Bạch Hắc không thèm đếm xỉa tới tụi con…”

“A? Tại sao vậy? Các con cãi nhau à?” Hồ Thập Bát và Ngao Kiệt nghe Hồ Tiêu nói xong đồng loạt dừng ăn cơm, thấy việc này không hề đơn giản.