Yêu tinh cũng đã thu xong, người cũng đã cứu xong.

Lữ Đông Tân đầu ngẩng miệng hô ai dô! trời cũng không còn sớm, ta có hẹn với đám người Trương quả lão, Tào quốc cửu đánh mạt chượt nữa nha, ba người thiếu một là không xong nha ~~~ nói nói xong liền cùng Hồ Thập Bát và Long Quân cáo biệt, dưới chân một đóa tường vân vút một cái bay đi a bay đi ~~

Hồ Thập Bát cùng Long Quân đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhìn một hồi, Hồ Thập Bát xoay người đi, Long Quân ở sau lóc cóc đi theo.

“Ngươi đi đâu?”

“Hồi Cô Tô thành.”

“Quay về đó làm gì, người nhiều lại ầm ĩ, không thú vị.”

Hồ Thập Bát quay đầu lại, nhìn Long Quân phía sau, nhíu nhíu mày ” Là tự ta muốn quay về Cô Tô, Long Quân ngài không thích có thể không cần trở về, đâu ai cưỡng cầu ngài.”

Long Quân mở miệng há mồm, mặt tự dưng ưng ửng đỏ, quanh quanh co co nửa ngày mới to tiếng bảo “Ai dám cưỡng cầu ta! Bản quân muốn đi đâu thì đi đó, mượn ngươi quản!”

Hồ Thập Bát tay nắm thành quyền kêu lên rắc rắc, cố gắng nhẫn xuống ham muốn thi triển tuyệt học bạo lật cuồng tấu của nương hắn vào mặt tên Long Quân sống gần ngàn tuổi mà tính cách không bằng tiểu thí hài này đang mãnh liệt dâng lên trong đầu, một giọng nói phát ra trong lòng hắn, bảo, Hồ Thập Bát, ngươi phải nhẫn. . . làm thế là không có lý trí, bởi ngươi căn bản đánh không lại hắn!

Hồ Thập Bát cắn răng, ta nhẫn!!

Hồ Thập Bát không nói gì, Long Quân theo sau hắn cũng không lên tiếng.

Hồi sau, có thể cảm thấy là không khí quá mức trầm trọng, hắng giọng một cái muốn bắt chuyện gì đó, thế là lên tiếng “Thôn dân ở đúng là lũ vô tri, cư nhiên bảo ta và ngươi là người hầu của ngưu tị tử lão đạo kia! Còn dám bảo bản Long quân là ác diện thần!!”

Hồ Thập Bát bĩu môi một cái, nhịn không được hừ lạnh “Long Quân ngài đây ra tay liền giết người, tính cách thì thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn, gọi ngài một tiếng ác diện thần đã là khen tặng, không gọi ngài hung thần sát tinh là đã tốt lắm rồi!”

Lời chưa nói dứt, Hồ Thập Bát cảm thấy khí tức Long Quân ở sau đột nhiên trở nên dữ dội, quanh thân đều toát ra một cổ âm lãnh chi khí.

Hồ Thập Bát quay đầu lại, chỉ thấy nét mặt Long Quân trở nên tái nhợt, phượng nhãn hẹp dài nheo lại, mâu tử bên trong đều biến thành huyết hồng, sát ý đã nổi lên rõ rệt.

Hồ Thập Bát biết nhất định là vừa rồi mình lanh mồm lẹ miệng nói sai lời, chọc giận tới vị Long Quân này làm cho hắn nổi lên sát ý, thế là hoảng hốt vận khởi yêu lực, triển khai một đại hộ thân bình chướng hộ xung quanh thân thể.

Tay áo cùng vạt áo của Long Quân đều vì cỗ âm lãnh sát khí kia mà tung bay phần phật.

Trừng mắt nhìn Hồ Thập Bát, tay áo vung mạnh, một trận cụ phong như cuồng long phóng tới bên người Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát bị cụ phong kia làm chấn động, từng bước từng bước lùi ra sau.

Lùi mấy mươi bước thì đụng vào một khối đại thạch, mới miễn cưỡng dừng lại, cảm thấy khí lãng bao lấy quanh người hung dũng viêm liệt, hỏa quấn lấy nóng rực đến mức không mở nổi hai mắt, bên tai vang vọng tiếng u u như có mãnh thú hồng hoang đang gào thét, không trung hỗn loạn, tiếng rắng rắc thạch khối vỡ vụn cùng thụ mộc bị thiêu đốt vang lên lách tách.

Cuối cùng khí lãng kia vậy mà không hề thiêu đến người, thanh âm oành oành u u cũng dần dần biến mất.

Hồ Thập Bát mở mắt ra, sương khói bốc lên, trước mặt lúc nãy vẫn còn là một mảnh rừng rậm hiện tại chỉ còn lại một mảnh đất cháy đen (xanh hoá bảo vệ môi trường a tiểu long! !)

Mà Long Quân đã sớm tiêu thất vô tung.

Hồ Thập Bát nhìn khoảng đất cháy đen, bên tai vang lên tiếng ong ong, trong đầu loạn thành một đoàn.

Sự tình tới quá nhanh, nhanh đến nỗi làm hắn trở tai không kịp, nhưng Hồ Thập Bát cũng biết rõ, như thế này là do lúc nãy lời nói của mình đã sai nên mới chọc giận Long Quân kia.

Nhìn quanh bốn phía, nhưng tìm đâu cũng không thấy bóng dáng Long Quân.

Như vậy mà đi sao?

Ngồi trên chỗ đất bị cháy đen, Hồ Thập Bát nhìn thạch tử bị thiêu đốt đen thui cạnh chân, ngẩn người. . .

Mới lúc nãy còn cảm thấy hắn thật đáng ghét. . .

. . .nhưng bây giờ bị mình thật sự chọc giận mà bỏ đi rồi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy trống trải. . .

Tuy là có bá đạo, rất kỳ cục, lại tùy hứng. . .nhưng mà, thật ra. . .

Đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh Long Quân ngồi trên nóc nhà, bộ dáng nhăn mặt cau mày mà cầm lấy đường hồ lô nhưng cuối cùng lại thật sự ăn hết. . .

Hồ Thập Bát chậm rãi nhắm mắt lại. . .

Ít nhất, cũng cho ta cái cơ hội giải thích a. . .

=====================

Hồ Thập Bát vẫn ngồi ở chỗ khoảnh đất bị cháy đen kia, chờ cho đến khi trời tối thui nhưng cũng không thấy Long Quân trở lại.

Hồ Thập Bát không khỏi buồn rầu nghĩ, có lẽ hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.

Một bên than thở trong lòng, Long Quân lòng dạ hẹp hòi quá a, bình thường bản thân làm cái gì cũng được, người khác mới nói một câu đã chịu không nỏi mà bỏ đi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho người ta nữa. . .

Một bên lại hung hăng tự mắng chính mình nói chuyện không chú ý cách dùng từ ngữ, nhìn bộ dạng ngốc ngốc của Long Quân kia, rõ ràng là lớn đầu nhưng tính trẻ con, sao phải cùng hắn so đo làm chi chứ? Bình thường thân nương với tỷ tỷ cũng điêu ngoa thất thường với mình như vậy, mình cũng có thể chịu đựng, vì cái gì mà hôm nay lại không thể nhẫn nhẫn chứ?

Hồ Thập Bát buồn bã ỉu xìu, đỉnh đầu như có một đám mây đen lơ lửng, lê bước chân trên đường cái giăng đèn kết hoa sáng rực như ban ngày ở thành Cô Tô.

Bụp! Bụp!!

Một chùm pháo hoa bảy màu đang bắt đầu nở rộ ra trên đỉnh đầu Hồ Thập Bát, chiếu sáng một mảnh phồn hoa trên bầu trời nhân gian. Những người chung quanh bắt đầu nhảy nhót tung hô.

Hồ Thập Bát đứng trong bóng râm bên đường, ngẩng đầu nhìn chùm pháo hoa kia, lại chỉ nhìn thấy hai màu hắc bạch.

______________________

Đại hộ thân bình chướng : màn chắn hộ thể = =||||

Cụ phong : gió lốc, gió xoáy