Bách Bách tựa vào ngực Quỷ Vương, rất nhanh vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Quỷ Vương cùng Ma Vương đem Bách Bách mang về Thanh Vân sơn, âm trầm công nhận lấy, bàn tay vung lên, Bách Bách liền hóa về nguyên hình, vẫn ngủ say như cũ. Ngốc hồ thụ tiếp nhận yêu nhi từ tay âm trầm công, vẻ mặt từ ái, đong đưa đi vào phòng.

“Yêu nhi cần bảy ngày tĩnh dưỡng. Bảy ngày sau, các ngươi lại đến Thanh Vân sơn.”

Âm trầm công cũng không nói thêm gì, hạ lệnh đuổi khách. Quỷ Vương cùng Ma Vương có dự cảm không tốt, hơn nữa hơn chín mươi chín huynh tỉ của Bách Bách đang nhìn bọn họ cười tủm tỉm, ý cười thâm sau không thể nhìn ra.

Đợi Ma Vương cùng Quỷ Vương vừa đi, Thanh Vân sơn nháy mắt như muốn nổ tung, toàn bộ ca ca tỷ tỷ ghé vào nhau thương lượng làm sao chỉnh Ma Vương cùng Quỷ Vương. Bách Bách là đứa nhỏ được cưng nhất trong gia đình, có vết xe đổ bị Quỷ Vương hưu thê, lần này không thể để bọn họ dễ dàng lấy được Bách Bách. Có cái gọi là càng dễ tới tay càng không biết quý trọng, càng khó tới tay thì mới càng quý trọng!

Quả nhiên, bảy ngày sau nghênh đón Ma Vương cùng Quỷ Vương, là một trăm trạm gác, từ dưới chân núi Thanh Vân sơn đi lên, một đường xếp dài lên tận đỉnh núi.

Cửa đầu tiên, đại ca Bách Bách cùng phu nhân nhà hắn đạo sĩ thụ bày ra ‘Cửu cung bát quái’ đơn giản, Quỷ Vương chỉ có thể đơ mặt đứng tại chỗ. Quỷ Vương khi còn sống không đọc nhiều sách, sau càng chú ý tới, do vậy nên đối với những chuyện này là dốt đặc cán mai. Nhìn thấy trên thạch bích có xích sắt ngắn, Quỷ Vương thở dài, tránh đường, hắn biết Ma Vương đọc nhiều sách hơn mình.

Quả nhiên, Ma Vương cầm lấy xích sắt ở trên cửu cung sắp xếp ra tám phương bát quái, ở giữa liền lập tức xuất hiện Thái Cực ấn, trận pháp chính thức khởi động. Trên thạch bích xuất hiện nhiều chữ khác nhau, Quỷ Vương nhìn thấy liền đau đầu, hắn không quen nó! Ma Vương rất bình tĩnh, theo từng đề mục làm ra các quẻ tượng khác nhau, Quỷ Vương thì vốn không rõ bói toán hay triết học là gì!

Cửa thứ nhất trong thời gian một chén trà nhỏ thành công giải quyết, Ma Vương mỉm cười nhìn Quỷ Vương.

“Cho nên nói phải xem nhiều sách chút đi! Quỷ Vương huynh.”

“…” Hắn khi còn sống là võ tướng thì cần xem sách làm gì!

Cửa thứ tư, thủy kính, là sở trường của tứ tỷ Bách Bách. Vừa nhìn thấy thủy kính, chuyện trước kia như bóng ảo hiện lên trước mắt, khảo nghiệm định lực của Ma Vương cùng Quỷ Vương.

Cửa tiếp tiếp, cần sức mạnh, Quỷ Vương rốt cuộc có cơ hội phát huy bản lĩnh, Ma Vương khoanh tay đứng nhìn.

Cửa tiếp tiếp, khảo thơ ca.

Cửa tiếp tiếp nữa, …

Cửa chía mươi, phải dọn dẹp nơi bừa bộn.

“Cái cửa chó má gì thế này!” Quỷ Vương phẫn nộ mà lấy khăn lau, Ma Vương cầm chổi lông gà ngây người, y chưa từng làm việc nhà nha.

Qua cửa một trăm, ngốc hồ thụ tủm tỉm cười ngồi trên ghế thái sư, âm trầm công đứng một bên, đứng che nắng gió cho hắn. Quỷ Vương cùng Ma Vương mặt mày xám tro đứng trước mặt bọn họ, vẫn còn run như cày sấy. Có phải nhạc mẫu đại hồ muốn cảnh tỉnh đánh bọn họ một trận không? Bọn họ không có biện pháp ‘Trấn áp’ nhạc mẫu đại hồ nha!

“Bách Bách thích cái gì nhất?” Ngốc hồ thụ hỏi.

Chín mươi chín huynh tỉ thiếu chút nữa hộc máu, cha ngài có thể đừng tạo đường không! Đây là tạo đường đó!

“Nhặt xương!” Quỷ Vương cùng Ma Vương đồng thanh nói.

“Tốt lắm, các ngươi thông qua.” Âm trầm công gật gật đầu.

Quỷ Vương cùng Ma Vương mới vừa nhẹ nhàng thở ra, âm trầm công lại đột nhiên mở miệng.

“Nhưng bản quân còn có điều kiện.”

...... 囧囧囧囧囧囧囧.

Ngày đó Bách Bách cùng Quỷ Vương, Ma Vương thành thân, trên Thanh Vân sơn náo nhiệt thành đoàn, những tiên yêu thần ma có máu mặt ở lục giới đều tới dự, ngay cả thượng đế tuyệt giao với âm trầm công nhiều năm cũng mang theo người thương xuất hiện, sau đó đánh một quyền về phía ngực đối phương, rốt cuộc hòa hảo. Lễ vật cứ thế xếp thành núi nhỏ, âm trầm công mở yến hội, nhạc tiên chiên trống rung trời, thiên nữ cũng rắc đầy hoa.

“Đã đến giờ!”

Chúng tiên yêu nhìn về phía chủ thính, thiếu chút nữa nghẹn chết, nhưng chỉ có thể giữ vững hình tượng của mình, liều mạng nhìn cười, thần kinh mạch mặt run rẩy. Bách Bách mặc hỉ phục màu đỏ, trái phải lại là hai gã nam nhân cao lớn mặc váy đỏ khăn voan hồng của tân… nương, khụ.

Tuy rằng trên đầu che mặt không ai thấy gì, nhưng mọi người chỉ có thể hút khí lạnh, chỉ có các ca ca tỷ tỷ không hề che giấu ý cười trêu chọc của mình, Quỷ Vương cùng Ma Vương âm thầm thở dài, thật sự là mất mặt trước lục giới mà, bất quá vì Bách Bách, phải nhịn!

Lúc này, đột nhiên một trận cuồng phong gào thét, phụ thân ngốc hồ thụ lộ khuôn mặt già nua từ trên trời giáng xuống. Hắn nhìn yêu nhi mình đã đoạn tuyệt quan hệ mấy trăm năm nay, nhìn thấy con rể âm trầm công mình không thừa nhận, nhìn bộ dáng tiểu tôn tử có dáng vẻ bảy tám phần giống mình, cười vô cùng khả ái.

“Ngoại công!”

“Ngoại công ~~~”

“Ngoại công đại nhân!”

Tiếng la khắp nơi, âm sắc khác nhau, có trầm có cao vút, kêu đến nỗi phụ thân ngốc hồ thụ nhanh choáng váng đầu.

“Phụ thân!” Ngốc hồ thụ vui vẻ kêu lên, chạy thẳng vào lòng phụ thân.

“Khụ, nhạc phụ đại hồ.” Âm trầm công hai tay để sau, gật nhẹ đầu như tiếp đón.

“Này đều là ngoại tôn của ta?”

“Vâng, một trăm đứa.” Ngốc hồ thụ kiêu ngạo gật cái đầu nhỏ,

“Hai tân nương kia thì…”

“Là hai vị hôn phu, Quỷ Vương cùng Ma Vương!”

“Ha ha ha, ha ha ha!” Phụ thân ngốc hồ thụ cười to ra tiếng, Quỷ Vương cùng Ma Vương mặt đen không chịu nổi.

“Phụ thân, tiểu hồ luôn nghĩ tới người…”

“Nói xạo, một lần cũng không chịu trở về.”

“Phụ thân lại không cho tiểu hồ trở về…”

“Aiz, là phụ thân cưỡng cầu. Người kia, lại đây!”

Âm trầm công nghiêm mặt đi đến gần phụ thân ngốc hồ thụ.

“Khụ, này… Này… Cám ơn ngươi chiếu cố tiểu hồ, để nó mỗi ngày đều vui vẻ.”

“Vốn nên là vậy.”

“Tốt lắm, tiếp tục, nghi thức tiếp tục nha! Nên bái đường!” Phụ thân ngốc hồ thụ nói.

Tràn ngập niềm vui, Bách Bách tìm được người bầu bạn của mình. Vì thế, có thể nói phong cảnh Bách Bách gả cho hai vị hôn phu, hoặc là nói… Lấy? Khụ.