Trình Đoan Ngọ im lặng, không nói lời nào, mặt cúi gằm mái tóc rủ trước trán che đi vẻ mặt của cô. Đến khi cô ngẩng lên thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của Lục Ứng Khâm, trong chớp mắt, cô bống trở nên như người mất hồn.

Từ nét mặt đến giọng nói của Lục Ứng Khâmđều toaats lên vẻ lạnh lùng, giống y như trong ký ức cô. Giờ nghĩ lại mới thấy anh ta chưa bao giờ đối xử nhẹ nhàng với cô. Có lẽ khi đối diện với tình yêu đích thực, con người đều trở nên thấp hèn như vậy? người càng khiến cô cảm thấy đâu đớn thì cô lại càng nhớ sâu sắc.

Thứ mà mình chưa có được luôn là thứ tốt đẹp nhất.

Nếu như không phải vì cô gặp biến cố lớn trong cuộc sống như thế này thì chắc cô sẽ không bao giờ tỉnh ngộ được?

Cho dù là bây giờ, cô cũng không đủ khả năng để nói rằng cô không còn yêu anh ta một chút naog nữa nhưng cô đã dám đối diện với sự thật rằng. Lục Ứng Khâm sẽ mãi mãi không bao giờ yêu cô.

Cô cố gắn kìm nén sự yếu đuối, ngẩng lên nhìn Du Đông vẫn đang đứng bên lo lắng cho mình, mỉm cười vờ như không có chuyện gì xảy ra. “Chúng ta đi thôi!”

Du Đông nhìn cô với ánh mắt đầy âu lo và nghi ngờ một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Đoan Ngọ…em không sao chứ?”

Trình Đoan Ngọ hít một hơi thật sâu. Hiện tại, cô đối mặt với tất cả những điều ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với trước đây. “Anh Du Đông, câu này đáng lẽ phải là em nói với anh mới đúng. Anh không sao chứ? Vì em mà liên lụy tới anh, em xin lỗi!”

Du Đông bỗng thấy lòng đau nhói, anh chau mày, giọng nói cũng khàn khàn: “Đoan Ngọ, em đừng có ngốc như vậy!”

Trình Đoan Ngọ lắc đầu. cô cố mỉm cười, xua đi nỗi chua xót trong lòng rồi chậm rãi nói với Du Đông: “ Em đã quen với tình cảm như thấy này rồi. Thái độ đó của ông chủ Lục đối với em cũng chẳng phải ngày một ngày hai, việc gì để em phải để bụng chứ? Giờ em đã làm theo ý anh ta, tránh anh ta thật xa, nhưng đúng là trái đất tròn, em khoonh thê chắc chắn sẽ mãi mãi không gặp lại anh ta.”

“Đoan Ngọ…”

Trình Đoan Ngọ thở phào một cái rồi nói giống như vừa được giải thoát: “Trước sau gì cũng phải đối mắt, nếu như anh dám ở bên em thì anh cũng nên nghĩ đến điều này. Em đã không để ý đến nữa thì anh có gì mà phải để ý chứ?”

Cô đưa tay ra nắm chặt tay Du Đông. “Anh Du Đông, em không thấy tủi thân chút nào đâu, thật đấy! Bao năm trôi qua, em đã nghĩ thông rồi. Ông chủ Lục…” Cô ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “…là người em không thể với tới, trước kia em không nhận ra điều ấy. Giờ thì em nghĩ thông rồi thật đấy!”

Cô chân thành nhìn Du Đông, mỉm cười, nụ cười đó bắt đầu từ khóe miệng rồi lan dàn lên khóe mắt. cô chưa bao giờ có cảm giác được giải thoát như vậy. Cô đã làm theo đúng ý của Lục Ứng Khâm, không còn ôm bất cứ ảo tưởng nào nữa, cũng chẳng còn vương vấn anh ta. Anh ta có căm ghét cô nữa thì cô cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, còn những chuyện khác thì anh ta tự mình giải quyết, không phải như thế sao?

Du Đông nắm lấy tay Trình Đoan Ngọ, kiên định nhìn cô trịnh trọng nói: “Đoan Ngọ, anh không có năng lực như Lục Ứng Khâm nhưng anh sẽ cố gắng chăm lo cho em hết mình, sau này chỉ cần anh có thể làm được điều gì, anh nguyện sẽ dành tất cả cho em. Có những người chúng ta không nên động vào lòng tốt nhất là nên tránh, chỉ cần em không cảm thấy ấm ức, chúng ta hãy rời khỏi đây, được không?” Anh như một kiến trúc sư vĩ đại đang vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp. “Rời khỏi nơi đây, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.”

Trình Đoan Ngọ đứng ngây ra một lúc rồi mỉm cười. Cô nghiêng đầu tựa vào anh, nhẹ nhàng đáp: “Vâng!”

Du Đông đưa Trình Đoan Ngọ đi dạo vài vòng rồi mới về nhà. Chỗ ở mà cô thuê là một khu nhà thấp chật chội và lộn xộn, con ngõ nhỏ vào nhà nhỏ hẹp, tối om. Xe của Du Đông không vào được bên trong nên Trình Đoan Ngọ đã xuống xe, đi bộ về nhà.

Du Đông nhìn cô định bước đi liền vội vã gọi lại: “Đoan Ngọ!”

Anh gọi cô lại nhưng chẳng biết nói gì thêm, chỉ là cảm thấy lưu luyến, chưa muốn Trình Đoan Ngọ rời đi.

Trình Đoan Ngọ quay đầu nhìn lại, mái tóc đen rủ xuống khuôn mặt trắng trẻo của cô làm toát lên vẻ dịu dàng đến rung động lòng người, cô mỉm cười, “Sao vậy?”

Du Đông im lặng rất lâu rồi mới nói: “Đi cẩn thận, vào nhà, nhớ gọi điện cho anh!”

Nghe thấy cậu nói quan tâm chân thành đó của anh Trình Đoan Ngọ thấy lòng thật ấm áp. Cô vẫn đứng đó. “Anh Du Đông, em muốn được nhìn anh rời đi.”

“Gì cơ?”

“Không sao, từ trước đến giờ toàn là anh chăm sóc em hôm nay hãy để em được nhìn anh rời đi rồi đó em mới vào nhà.”

Du Đông không từ chối, gãi gãi đầu, bối rồi đứng ngây ra như một cậu bé, lúc lâu sau mới tạm biệt cô, lái xe rời đi.

Nhìn xe của Du Đông dần lẫn vào màn đêm, Trình Đoan Ngọ khẽ mỉm cười. Gió lạnh buổi đêm thổi vào mặt của cô xua đi những căng thẳng của một ngày mệt mỏi.

Nhưng dây thần kinh trong đầu cô như được dãn ra, cô chợt cảm thấy toàn thân thật nhẹ nhõm và thư giãn. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy mọi thứ thật đẹp, cô thầm nghĩ, cuối cùng thì những cực khỏ cũng đã chấm dứt.