Đặt nó nhẹ nhàng xuống giường, tháo giày vớ rồi anh kê gối cho nó nằm xuống. Nó thấy anh xong việc đang định rời khỏi thì nó tham lam níu níu bàn tay anh nói rất khẽ:
Anh Phong, em đau.
Nhìn môi nó mím lại, mắt rơm rớm mà anh không nỡ rời đi. Anh ngồi xuống cuối giường, đặt bàn chân đau của nó lên đùi mình rồi nắn nắn kiểm tra xương bên trong, nắn xong thì nhẹ nhàng mát xa thật nhẹ và thổi thổi vào chỗ vết bầm. Nó ngây người sung sướng thầm nghĩ " biết vầy mình đã té trặc chân sớm hơn rồi".
Nhóc, anh hỏi đói bụng chưa? Nè, nhóc????
Dạ, dạ???? Dạ đói rồi.
Chút nữa Tuấn đem cơm qua cho nhóc ăn. Giờ nhắm mắt lại nghỉ một tí đi.
Anh kê cái chân đau của nó lên con gấu lông xù mềm mại rồi rời khỏi. Nó nhìn theo dáng anh rồi cười mỉm.
Phong, Phong, làm gì mà ngồi thừ ra vậy?
Hả???? Có gì đâu, nghĩ tới bài kiểm tra lúc nãy thôi.
Anh giật mình rồi lại cắm mặt vào quyển sách trên tay. Đã 2 ngày rồi giờ giải lao yên tĩnh quá, không ai léo nhéo trước mặt anh kêu ăn cái này cái kia nữa.Bình thường anh không thích nó làm phiền khi anh đọc sách nên anh chả buồn nhìn mà bỏ đi thẳng vô lớp. Rồi 2 ngày nay nó đau chân không tới phiền anh giờ giải lao nữa làm anh tự nhiên thấy thiếu thiếu, buồn buồn. Đang trầm tư mắt nhìn sách nhưng hình như không chữ nào vô não thì một bịch cốm vàng giơ ngay trước mắt anh.
Anh Phong, Thiên An nhờ em chạy qua đưa anh cái này nè.
Mặt lạnh không ăn đâu, em đưa làm gì. Để anh ăn bánh của nhóc Thiên An cho.
Vừa ngước lên nhìn thấy một bé nữ sinh cười toe tét thì cũng vừa lúc Tuấn công tử giật lấy bịch bánh trên tay con bé rồi bóc ra ăn vội vã. Miếng cốm vàng óng sắp bỏ lọt vào miệng thì bị cướp đi không thương tiếc và chui tọt vào miệng của Nam vương mặt lạnh.
Sao mày cứ cướp đồ ăn của người khác vậy hả?
Trời ơi, trời sắp sập. Em gái, mau chạy nhanh về khoa của em đi, ở đây trời sắp sập rồi.
Tại tao chưa ăn sáng.
Tuấn công tử và Lâm há hốc mồm nhìn mặt lạnh vừa nhai vừa đi thẳng vào lớp mà thầm nghĩ "trời ơi, tui có nằm mơ không vậy trời?"
Đang lững thững bước ra khỏi cổng kí túc xá một đoạn thì âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh.
Anh Phong, cho em đi học chung với.
Anh giật mình khi thấy nó cố bám theo anh. Tự nhiên lòng cảm thấy có gì đó vui vui, anh để ý kĩ thấy nó đi tập tễnh nhưng cố đi nhanh để bám theo anh. Thói quen của Nam vương mặt lạnh là đi bộ rất nhanh, một sải chân của anh chắc bằng 2 bước của nó, nhưng tự nhiên hôm nay Nam vương lại cố tình bước rất chậm. Nó đã dễ dàng bắt kịp được anh nên dúi vào tay anh hộp nhỏ.
Em mua bánh bột lọc tôm cho anh nè, ngon lắm.
Theo lẽ thường là Nam vương Duy Phong sẽ dúi trả lại ngay rồi bỏ đi thẳng nếu ai cứ bám theo anh gửi đồ, quà này nọ. Nhưng chắc tại độ lì của Thiên An thuộc hàng đặc biệt nên Nam vương vẫn giữ hộp bánh trên tay. Anh để ý thấy nó bước đi càng tập tễnh, càng khó khăn chắc tại nó mệt, lại liếc nhìn đồng hồ trên tay thấy còn lâu mới vô lớp nên Duy Phong bước vào ghế đá gần hành lang hoa ngồi xuống. Nó cũng tranh thủ ngồi xuống thở hổn hển.
Sao anh không đi nữa vậy?
Anh ăn bánh.
Anh tự nhiên mở hộp bánh bột lọc tôm của nó rồi ăn ngon lành. Nó cười mỉm ngây người nhìn anh ăn ngon lành.
Chân còn đau không?
.....
Nhóc???? nhóc????
Dạ???? dạ????
Anh hỏi chân còn đau không?
Dạ, bớt đau rồi. Bớt đau nhiều rồi, nhờ thoa cao Tiger vàng của anh Tuấn á.
Mới bớt thôi mà đi lung tung thì sẽ đau lại cho coi.
Còn xíu thôi, tại.... tại.... tại em muốn đi học cùng anh.
Cố gắng đừng vận động nhiều 2-3 ngày nữa thôi cho hết đau hẳn.
Anh đứng lên bỏ vỏ hộp vào thùng rác kế bên rồi ngồi xuống trước mặt nó. Nó thì cứ cười mỉm ngơ ngơ không biết gì.
Ôm cổ.
Dạ????
Ôm cổ mau lên để trễ học bây giờ.
Anh cõng nó đi nhanh vào lớp nó, đặt nó nhẹ nhàng xuống ghế rồi dặn dò nó một câu trước khi rời đi " Học xong thì ngồi yên ở đây đợi anh tới, không được đi lung tung".
Hết giờ học anh đang định chạy qua lớp nó thì bị giáo sư Huy tóm lấy anh nài nỉ anh qua phòng nghiên cứu của thầy giúp thầy hoàn thành file thuyết trình "rút ngắn thời gian ghép tim" do anh cùng thầy nghiên cứu cả năm nay để mai thầy thuyết trình trước hội đồng chuyên môn của nhà trường. Hầu như file thuyết trình là một tay anh chuẩn bị nên không thể từ chối thầy được, mà để làm xong thì chắc tới nửa đêm. Anh nhăn nhó cầu cứu Tuấn công tử:
Tuấn, mày chạy qua khoa công nghệ thông tin cõng nhóc Thiên An về dùm tao đi. Tao chắc hơn 11 giờ đêm mới xong rồi.
Oki, Thiên An cứ để tao lo, mày yên tâm nhé.
Đánh máy, chèn hình, chỉnh, chỉnh, sửa, sửa cuối cùng cũng hoàn thành khi đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm. Anh mỏi tay, mỏi mắt rã rời uể oải đứng lên định ra về thì bị ôm chặt và tiếng thở hổn hển vang bên tai
Giáo sư, thầy làm gì vậy? Buông em ra.
Duy Phong, em biết thầy thích em mà phải không?
Thầy, xin thầy tự trọng. Em không thích như vậy.
Ý em muốn nói em không phải là gay chứ gì? Ý em là em không thích người đồng tính chứ gì?
Không, em không có vấn đề gì với người gay hay người đồng tính. Em tôn trọng tất cả mọi người.
Vậy tại sao em vẫn không chịu yêu thầy? Yêu thầy thì thầy sẽ cho em mọi thứ, cho em trở thành bác sĩ giỏi và nổi tiếng.
Em xin thầy tự trọng và đừng bao giờ lặp lại hành động như hôm nay.
Nói dứt câu thì Duy Phong đi như chạy ra khỏi phòng nghiên cứu để về kí túc xá. Anh mệt mỏi rã rời nhưng chưa nằm nghỉ mà cố đánh thức Tuấn công tử đang ngáy rầm rầm giường kế bên.
Tuấn, Tuấn, dậy đi, dậy cho tao hỏi này cái.
Trờoooooooi ơoooooo...... cáaaaaaaai, gìiiiiiiiiii vậaaaay.
Tuấn, mày có cõng nhóc Thiên An về kí túc xá không?
Thằng điên này, tao đang ngủ ngon à.
Tao xin lỗi, trả lời tao đi rồi ngủ tiếp.
Gì, mày hỏi gì?
Lúc chiều tan học mày có cõng Thiên An về không?
Thiên An, Thiên An hả? Tao có chạy qua cõng nhưng thằng bé nhất quyết không chịu theo tao về. Tao năn nỉ cả tiếng mà nó không chịu nên tao về luôn vì đói bụng. Chắc em nó tự về rồi.
HẢ????? TAO ĐÃ NHỜ MÀY MÀ.