Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa

Bằng thân thể cường tráng của mình, chỉ trong chiều hôm đó A Nhất đã đến Lam Sương Thành. Nơi này đã khác hẳn so với trí nhớ của hắn, náo nhiệt hơn trước rất nhiều, người ngựa tấp nập qua lại trên con đường lớn trải ra từ cổng thành. Hắn nở nụ cười rạng rỡ rồi hòa mình vào dòng người.

Càng đến gần cổng thành, A Nhất càng muốn thả ra vị thần mù lòa để lắng nghe từng nhịp thở của những sinh linh trong kia, để đếm có bao nhiêu tiên nhân đang ở trong thành, để nghe trộm toàn bộ bí mật của họ. Thế nhưng cuối cùng, A Nhất cũng chiến thắng được những suy nghĩ nhu nhược đó. Hắn chỉ dùng thính giác của bản thân mà thôi.

A Nhất nhớ lại chuyện xưa. Nếu như năm đó hắn không nghe được kế hoạch của Đường Tử Hàm, chỉ bán thịt nai khô rồi lẳng lặng rời đi thì cũng đã không có cái đêm Vô Âm Vô Ảnh ấy. Hắn đã cứu dân chúng Lam Sương Thành khỏi số phận trở thành thức ăn cho Phệ Huyết Địa Long, nhưng Lãnh Nhược Linh, vị tiểu thư mà hắn cứu lúc đó lại trở thành vua của Lưu Ly quốc. Nàng ta đã giết bao nhiêu người và diệt bao nhiêu tòa thành?

Suy nghĩ mông lung không bao lâu thì hắn đã đến phía trước cổng thành. Ở nơi đó, một hàng dài người ngựa đang chờ đám binh lính gác cổng tra xét. Vừa vào hàng thì có đứa bé chừng bốn năm tuổi đến đứng sát chân của A Nhất, núp nhờ bóng mát của chiếc dù vải. Đứa bé còn chưa cao đến eo hắn, ngẩng mặt cười hì hì. Ngũ quan của nó rất hài hòa, hài hòa đến mức khó phân biệt trai hay gái.

Có người phụ nữ phía sau lưng kéo đứa bé về khiến nó òa khóc.

- Xin lỗi công tử!

A Nhất chỉ gật đầu cười, không hề bận tâm.

Bà trộm nhìn ống quần của A Nhất, nơi mà con mình đã nắm lấy, không thấy dấu tay lấm lem thì nhẹ nhõm hơn hẳn. Bộ y phục của A Nhất tuy đơn sơ, lại còn không vừa người nhưng từ chất liệu vải bà cũng có thể đoán được rằng nó hẳn rất đắt tiền, không phú thì quý. Y phục rộng rãi làm thân hình cao gầy của thiếu niên càng thêm mảnh khảnh, trông cũng rất giống đám thư sinh lên kinh dự thi lần này.

Đứa bé cứ khóc đòi:

- Dù! Dù!

Bà mẹ đội chiếc mũ rơm lên đầu nó nhưng mà nó liền tháo ra, ném xuống đất, dậm chân nảy người.

- Con muốn dù cơ!

Tâm trạng của A Nhất rất vui vẻ. Tiếng khóc của đứa bé dễ chịu hơn tiếng khóc réo của oán hồn rất nhiều bởi nó rất đơn thuần và thật thà. A Nhất có chút ganh tị, nhiều lúc hắn cũng muốn được khóc rống lên như vậy nhưng lý trí của một kẻ sống hơn bốn trăm năm lại luôn đè ép cảm xúc của hắn.

Trái ngược với hắn, những người gần đó đều tỏ vẻ khó chịu. Đứa bé càng khóc càng to, một nữ nhân đứng phía trước hắn lên tiếng:

- Người cất dù đi để nó khỏi đòi. Giờ cũng đâu còn nắng nữa!

Nữ nhân chừng đôi mươi đeo nguyệt đao bên hông, còn người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu bên cạnh ả ta thì cõng trên lưng một cây cự kiếm. Thân kiếm tuy có nhiều vết trầy mẻ, lưỡi kiếm lại bén ngót.

Không có lý do chính đáng để thuyết phục người ta nên A Nhất chỉ cười, dù vẫn che trên đầu. So với việc đóng dù lại để trời giáng thiên kiếp thì đắc tội một vài cao thủ phàm nhân cũng không là gì.

- Ngươi!

Nữ nhân nóng như lửa, rút đao kề lên cổ của A Nhất.

- Ta bảo ngươi cất dù!

Việc này khiến A Nhất ngỡ ngàng. Thành Lam Sương là kinh đô của Lưu Ly quốc, nơi đây lại là chốn đông người, huống hồ quân lính canh giữ đang ở ngay phía trước. Sau lưng A Nhất, đứa bé bị dọa cứng người, bà mẹ trẻ hét lên một tiếng rồi vội vàng kéo nó lùi lại. Tiếng hét khiến mọi người quanh đó đều bắt đầu chú ý đến A Nhất và nữ nhân. Không ai để ý đến một mũi sắc bén đen nhọn vừa lộ ra từ cái bóng của hắn trên đất rất nhanh thu trở lại.

Ả ta chỉ muốn hù dọa A Nhất mà thôi. Dẫu sao thì ả cũng là con gái của bang chủ Hắc Phong Bang, chỉ cần không gây án mạng, cha ả có thể giúp ả giải quyết êm đẹp mọi vấn đề. Ả nhấn nhẹ con dao vào da cổ nhưng không có máu chảy ra.

Gương mặt của A Nhất tuy hờ hững nhưng bên trong biển máu, hắn đang cười ha hả, vừa cười lại vừa khóc trong tỉnh táo.

A Nhất mặc kệ đao trên cổ, khoanh tay trước ngực hơi khom người hành lễ, một bàn tay vẫn cầm dù che đầu.

- Đa tạ cô nương đã nhắc nhở.

Không chấp kẻ tâm thần, ả ta rút đao lại, miệng rủa:

- Đồ điên!

Khi vầng mặt trời vừa chạm xuống dãy Táng Thiên Lĩnh thì cũng đến lượt A Nhất. Hắn rất biết điều, đưa cho đám binh lính giữ cổng một miếng bạc to thô ráp, bình yên vào trong thành. Đến lúc hắn rảo bước trong thành thì không một ai nghi ngờ hắn là một kẻ điên cả bởi chẳng có người nào tỉnh táo lại cầm dù đi trong đêm không mưa.

A Nhất không vội vào hoàng cung để thăm Lãnh Nhược Linh mà lại tìm đến quán trọ. Vào quán hắn mới dám xếp Tịch Mộ Ô lại rồi cất vào trong nhẫn trữ vật. Ngay lúc này trời quang mây tạnh tức thì nổi bão, sấm chớp đì đùng. Hắn vội vàng chống dù lên lại. Trong sảnh quán trọ có vài người đang ăn bữa tối, nhìn thấy hành động quái gở của A Nhất thì không muốn nhìn thêm, sợ bị kẻ điên chú ý. Còn kẻ điên thì vẫn ngây ngốc cầm dù đứng ở trước cửa quán trọ. Nếu không phải hắn có nhiều bạc vụn nếu thì tên tiểu nhị đã đuổi hắn ra khỏi quán. A Nhất lại thuê một căn phòng thượng hạng khiến chủ quán khá vui vẻ, mặc kệ cho hắn che dù lên phòng.

Ngồi trong phòng, A Nhất chờ bầu trời yên bình thì thử lại một lần nữa. Kết quả vẫn như cũ, hắn chỉ cần xếp Tịch Mộ Ô lại thì thiên kiếp liền ùa đến tìm hắn. A Nhất không hiểu được. Hắn nhớ rõ ràng lúc sáng khi vào quán nhỏ ven đường, hắn không cần che dù thiên lôi vẫn không xuất hiện.

A Nhất thả tay, chiếc dù bay lên cao, lơ lửng trôi nổi trên trần nhà. Có pháp bảo Tịch Mộ Ô của đường chủ Nhập Mộc, hắn tạm thời không cần quá lo lắng về thiên kiếp.

Hắn thả cơ thể lên chiếc giường êm ái, thở dài. Từ bên trong hư vô, hắn lấy ra một chiếc mặt nạ gỗ rồi đeo nó lên mặt. Đêm nay hắn muốn nói chuyện với bọn họ.

- Hắn không thả Thiên Âm Chi Hồn sao?

- Hắn không sợ tiên nhân nữa ư? Hay hắn đã quyết định tế luyện mặt nạ?

- Cái quái quỷ gì thế này? Của quý của ngươi đâu rồi? Ruột, gan, thận, phổi… Ngươi điên rồi! Điên rồi! Mất thân căn không có nghĩa ngươi có thể tùy ý cải tạo thân thể đến mức này.

- Dù trong bóng tối, những kỳ quan đẹp đẽ vẫn tồn tại, chờ đợi được tìm thấy.

- Đứa trẻ đáng thương!

A Nhất giải bày:

- Tiên nhân và phàm nhân, có bao nhiêu khác biệt?

Câu hỏi bất ngờ làm những thanh âm kia xôn xao.

- Hắn muốn tu tiên! Hắn nhất định là muốn tu tiên!

- Tiên nhân độc ác! Rất độc ác! Ích kỷ! Rất ích kỷ!

- Khặc khặc! Phàm nhân có thể bị ngươi thao túng, nhưng tiên nhân không thể bị ngươi thao túng!

- Sinh rồi diệt, diệt rồi sinh, cái cũ không mất đi thì cái mới làm sao có thể được sinh ra?

- Ngươi là ai?

A Nhất quằn quại trong thức tỉnh.

- Ta đúng là kẻ mù mà! Cái gì mà tiên phàm cách biệt cơ chứ?! Cái gì mà “Linh” có nghĩa là dơ bẩn cơ chứ?! Dơ bẩn nhất chính là nhân tâm, chính là ta!

Những đường vân gỗ trên mặt nạ chuyển động như đang an ủi. Bên ngoài ô cửa sổ, sấm chớp vẫn nổ đì đùng, không phải là thiên kiếp mà là cơn dông bão đầu mùa.