Buổi Offline diễn ra ở nhà hàng Ví Giặm. Ngôn ma đầu sau một tràng nài nỉ, khua môi múa mép thì Trần Tuấn cuối cùng cũng đồng ý bao thầu vụ này. Cho nên buổi offline này chính là Ngôn Vũ Phương chủ trì, Trần Tuấn chủ chi.

Không ai biết, vị Đệ Nhất Đại thần sau khi biết phu nhân nhà mình bỏ ra nửa tiếng để nài nỉ người kia thì mặt đã đen như đít nồi. Cô nàng mà nói với hắn một câu, anh còn vui mừng không kịp. Số tiền nhỏ ấy mà có thể là vui lòng giai nhân, anh chấp nhận.

Hôm nay trời trong xanh nắng nhẹ bình yên nhưng lòng người thì không bình yên chút nào. Tinh Tường chờ đợi Như Ý, Vụ Ảnh chờ Tinh Vũ, Như Ý chờ Tinh Tường. Chỉ có một trong số các đương sự là Tinh Vũ thì vẫn bình thản như không.

Buổi offline như ấn định là vào ngày mùng 9 tháng 10. Cứ tưởng phải một phen võ mồm thì Boss xã hội đen mới cho đi. Ai ngờ đâu Boss bảo ngày ấy Boss bận, đổi sang hôm sau. Á á, cô đúng là may mắn mà ♥

♪☆\(^0^\) ♪(/^-^)/☆

Ngôn Cua, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Cô không tưởng tượng nổi ngày hôm nay cô vui vẻ đi offline, ngày mai cho sẽ bi thảm thế nào đâu!

8h kém 15 sáng, mọi người hầu như đã đến đầy đủ, chỉ thiếu Vụ Ảnh, Tinh Vũ và Mộ Mộ.

Như Ý tới. Cô dịu dàng ngồi giữa đám đàn ông thô bỉ, giống như bông hoa lài cắm bãi phân trâu vậy.

8h kém 5. Vụ Ảnh Vô Dạ tới. Một thân áo sơ mi đen quần jean cũng không che hết được khí chất quý tộc cao quý của anh.

Đúng 8h, ngoài cửa kia xảy ra một trận cãi vã.

_Khốn kiếp, ngươi dám lôi kéo ta nữa, có tin ta đánh ngươi không?!! - Thanh âm khàn khàn nam tính đầy uy hiếp.

_Thôi mà. Đến thì cũng đến rồi, ngươi có chạy cũng không thoát. Huống chi bọn Vân đại cũng tới, ngươi tính để bọn họ nhìn thấy cái tình trạng chưa thấy người đã trốn sao? - Giọng nữ lảnh lót có chút khiêu khích vang lên. - Mau đi vào thôi, Tuấnnnnnnnn!!!!!!

Đoán biết hai người Tinh Vũ và Mộ Mộ sẽ đi cũng nhau, nhóm Vân lão đại không tỏ thái độ gì, chỉ cười gian nhìn Vụ Ảnh và Sát Sát xem phản ứng của họ.

Quả nhiên, mặt Vụ Ảnh so với đít nồi còn đen hơn. Còn Sát Sát thì có chút kích động. Nhưng là không biết kích động vì Tinh Vũ hay vì Mộ Mộ nữa.

Sau đó là một nam một nữ đi vào. Nam áo phông đen quần ngố trắng, tương đối cool ngầu. Nữ áo sơ mi trắng quần jean, khá là thục nữ. Sở dĩ nói khá là vì chỉ có vẻ ngoài thục nữ chứ hành động lôi lôi kéo kéo một thằng con trai thì thục nữ ở đâu chứ??

_Hai người là.... Tinh Vũ và Mộ Mộ? - Một cô bé buộc tóc hai bên, trang phục Miku chớp chớp mắt tiến tới.

_Yep. Gia chính là Tinh Vũ. Hắn là Mộ Mộ. Tiểu muội muội, em là Ngọc Kinh Kỳ sao? - Phương thân thiện.

_Đúng rồi. Hai người thật là, để mọi người chờ lâu quá, lát phải phạt. - Ngọc Kinh Kỳ cười sáng lạn.

_Tinh Vũ xin lỗi mọi người. Thực ra Tinh Vũ rời giường tới đây sớm lắm, chỉ phiền cái tên kia biết Như Ý tới, Tinh Vũ phải lôi hắn đến, tốn hơi nhiều thời gian. - Phương chỉ Tuấn, uyển chuyển đổ hết tội lỗi lên đầu hắn. Vừa nói cô vừa quay ra nhìn mọi người. Bất chợt, nhìn thấy thân ảnh kia, cả thân hình nhỏ nhắn lập tức hóa đá.

_Ngôn! Vũ! Phương! - Hai thanh âm rít lên tên cô nàng. Phương chột dạ. Sáng nay là bước chân trái ra khỏi nhà sao? Vì cớ gì mà Boss xã hội đen lại ở đây.

Vu Cảnh Dạ thật điên rồi. Buổi tiệc quan trọng kia anh phải dời lại vì mong muốn gặp Tinh Vũ. Vậy mà Tinh Vũ lại chính là thư kí nhỏ của anh. Hơn nữa cô biết hôm đó là có việc bận, còn dám lên kế hoạch để trốn. Là không muốn xuất hiện cùng anh sao?

_Boss..... - Phương bi ai nhìn Vu Cảnh Dạ rồi cố tình đánh trống lảng - Boss cũng chơi game sao?

_Tinh Vũ Lạc Nhật, tôi là chồng của em! Khốn kiếp! - Vu Cảnh Dạ không nén nổi nỗi bực trong lòng.

_Vụ Ảnh???? - Phương không tin nổi. Hu hu, Vụ Ảnh của cô ôn nhu chiều chuộng cô bao nhiêu thì cái người kia lại lạnh lùng độc tài bấy nhiêu. Sợ quá đi.

Vu Cảnh Dạ quay qua lườm cô. Vụ Ảnh?? Anh cho cô gọi xa cách như vậy sao?

_Ách, Dạ. Em... Ách... - Phương thực sự lâm vào thế bí rồi!

_Tinh Vũ, mình là Như Ý. - Cô gái xinh đẹp thanh thoát tiến lên giải vây.

_Waaaaaa, Như Ý. Thật nhớ bạn. - Phương thấy có cái thang ở đó, không trèo xuống thì chính là ngu!

_Lâu chủ, em là Mèo lười. - Một em trai nho nhỏ gãi đầu gãi tai giới thiệu. Nha? Mèo lười là nhân yêu sao?

_Thân ái Tinh Vũ, ta là Hòa thượng.

_Nguyệt Hắc là ta, đừng ai quên.

_Hihi, muội là Tiểu gia.

_Ta là Vân lão đại.

.........

Mọi người lần lượt giới thiệu. Bầu không khí có phần dịu hẳn thế nhưng, từ đầu tới giờ, vẫn có một người không hề nói câu nào.

_Trần tiểu đệ, ngươi không giới thiệu sao? - Vân lão đại cười trêu tức Tuấn.

Hừ, đồ điên!

Tuấn khinh thường nhìn Vân lão đại. Nãy Tinh Vũ đã giới thiệu rồi, mắc chi hắn nói lại. Thôi, xin, hắn rảnh chắc?

_Chào anh. Hẳn anh là Mộ Mộ Tinh Tường đi. Em là Sát Sát Như Ý. - Cô gái gương mặt thanh tú, môi đỏ răng trắng, mắt hạnh mày liễu cười tươi hướng Tuấn giới thiệu.

Tuấn cảm thấy lòng mình nhộn nhạo. Đây là người vợ ảo đầu tiên của hắn, thật xinh đẹp!

Thực ra thì Như Ý chỉ có thể nói là khá xinh đẹp, cô thanh tú, nét đẹp thùy mị. Nhưng là trong mắt người đang yêu thì người tình hóa Tây Thi, không thể không khen đẹp được.

_Ừm... Chào. - Tuấn chỉ nhàn nhạt đáp. Không ai biết trong lòng hắn đang có cảm tưởng gì.

_Ya! Mọi người cũng làm quen với nhau rồi, chúng ta đi chơi một chút đi. Bổn lâu chủ vốn là trạch nữ, dù sống ở đây nhưng cũng không hiểu nhiều về nơi này, mạn phép mời các vị khanh gia am hiểu di mọi người đi thăm thú. Ta đây. Mở rộng tầm mắt. - Phương đùa cợt nêu ý kiến.

_Hay lắm. Để ta lo vụ này. - Hoàng Tử xung phong. Căn bản mấy lời này lần trước offline Phong Vân Tinh Vũ cũng đã nói. Hắn mà không nhận, việc hắn là Tổng giám đốc bộ phận thị trường của tập đoàn tư nhân J&J sẽ bị nhỏ tàn ác này phanh phui!

_Đi thôi nào. Let's go. - Ngọc Kinh Kỳ hào hứng.

Nhóm người đi thăm thú hết địa điểm này đến địa điểm khác, cũng bỏ qua bữa trưa. Chơi một mạch liền. Toàn hai mươi mấy tuổi đầu mà tìm được bạn cũng chơi, mấy người họ nhìn ai cũng trẻ ra vài tuổi. À không trừ có Vạ Ảnh Vô Dạ hay chính là Boss mafia Vu Cảnh Dạ của Ngôn Vũ Phương, Mộ Mộ Tinh Tường Trần Tuấn và Vân lão đại là không thèm để ý. Xì, nhóc con!

6h chiều, bọn họ đi tìm chỗ ăn uống. Nhưng mà hình như là bọn họ chơi vẫn chưa chán vậy. Có điều đói rồi, không ăn không được.

Nhà hàng L'Aurore tuy mang tiếng Pháp nhưng không có nghĩa là ở đây chỉ phục vụ đồ ăn Pháp. Có rất nhiều đồ ăn từ các quốc gia khác nhau, buffet tự chọn. Chủ nhà hàng là một người phụ nữ 30 tuổi, rất thân thiện.

Thuê hẳn một căn phòng lớn, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Từ chuyện game đến chuyện đời thực. Ăn xong là 8h, tiếp tục rủ nhau đi Karaoke.

Không thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có giọng ca nào khủng khiếp hơn Ngôn Vũ Phương. Thanh âm bè bè, nhạc điệu sai bét, lời hát loạn lung tung. Đã vậy, hình như cô nàng không ý thức được thế hay sao vậy, càng hát càng hăng. Vì bảo vệ cho lỗ tai đáng thương, mọi người đành viện cớ mệt mỏi mà chia tay. Lúc đó đã hơn 10h.

_Họ Trần, mau chở tớ về!!!!! - Phương uống không ít bia nhưng không hề say. Bia với cô nàng thì như nước lọc vậy.

_Nhà ta ngược đường với nhà ngươi, ta không rảnh nợ. Vác ngươi về nhà, liệu con nhỏ Ag có tra tấn ta hay không? Tự bắt xe mà về! - Tuấn phũ phàng.

_Họ Trần, ngươi khi dễ ta! - Phương phùng má giận dữ - Vân ca đẹp traiiiiiiiiiiiii~~~~~

_À à, một lát ta phải tới trụ sở, ngược đường với muội. Ha ha, thông cảm nhé! - Vân lão đại từ chối. Có nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Boss mafia đằng sau không? Đừng dại dột nhảy vào.

_Ta đưa em về. - Vu Cảnh Dạ chờ thời cơ không nổi. Sợ là cô nàng bắt taxi về thì khốn.

_Hi hi, Boss. Không cần phiền. Để em tự về. Boss bận trăm công nghìn việc như kia, em nào dám. - Phương có ăn gan hùm cũng không dám nhờ. Trời ạ, Boss mafia là chồng game, cô nên bỏ game không đây?

_Con gái đi đêm rất nguy hiểm. Quyết định vậy đi. - Không để cô nói thêm một lời, Vu Cảnh Dạ kéo cô nàng đi. - Chúng tôi về trước.

_Bye bye. - Như Ý cười ngọt. Xem ra bọn họ sẽ là một đôi trong tương lai đây. Tình tiết như thế này chỉ có trên phim truyền hình, lần đầu xuất hiện ngoài đời thật đó nha?

_Như Ý tiểu muội, để ca ca đưa muội về ha~~ - Hoàng Tử thật ra dáng hoàng tử, tính hộ tống người đẹp về sao?

_Không phải em gái cậu đang kêu loạn ở nhà sao? Mau về mà dỗ dành nó đi. - Tuấn thình lình xuất hiện sau Như Ý, vẻ mặt hăm dọa đến đáng sợ.

_Hở? - Hoàng Tử không nhớ là mình có em gái. Anh ta rõ ràng là con một mà!

_Đúng thế. Em gái cậu vừa gọi điện hỏi xem cậu đã về chưa đấy! - Loli Love cười xảo trá.

Hoàng Tử: ¯(°_o)/¯

_Ài, Tuấn à. Nhiệm vụ đưa Như Ý về nhất định phải giao cho cậu rồi. - Phong cười bí hiểm.

Chịu không nổi mấy cái ánh nhìn không chút thiện ý của bọn người kia, Tuấn vô cùng mất kiên nhẫn hỏi Như Ý:

_Giờ về chứ?

Như Ý dường như hơi do dự, có chút không muốn nhưng cuối cũng cũng gật đầu. Ừm, theo hắn ta vậy.

~o0o~

Trên đường đi, một không khí im lặng đến quỷ dị bao trùm. Tuấn im lặng nghe bài hát "Yesterday one more", lại vừa chuyển tâm lái xe. Dường như hắn không hề để ý tới cô gái xinh xắn đang ngồi nghịch móng tay bên cạnh. Như Ý cũng không nói gì.

Cuối cùng, không chịu nổi sự tịch mịch mờ ám đó, Như Ý lên tiếng trước:

_Hình như anh họ Trần, gọi là Tuấn hả? Là Trần cái gì Tuấn vậy?

_Hả? À... Chỉ đơn giản là Trần Tuấn thôi.

_Thế hả..... - Thật kì lạ. Sao người chồng game này của cô lại tên Tuấn nữa vậy. Hết Trình Tuấn rồi lại Trần Tuấn!

_Còn em...? - Tuấn hỏi ngược lại. Đương nhiên là hắn muốn hỏi tên thật rồi.

_Em là Lâm Ý Như. - Cô cười rạng rỡ.

_Em....

Bụp!

Một tiếng gì đó vang lên. Tiếp theo, chiếc Camry đỏ của Tuấn cứ chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.

Tuấn vỗ trán. Khả năng tới 90% là con nhỏ chết bầm kia. Thảo nào mà nó đi mua đinh. Thảo nào mà nó hỏi địa chỉ nhà Ý Như. Thảo nào mà hôm nay thấy nó cười tự kỉ một mình. Thì ra là để tính kế trò này!

Xe.... Thủng săm rồi!

Hừ, chắc chắn là nhỏ ta đang ở đâu đó cười thầm!

Trần Tuấn, chỉ trách IQ của ngươi không bằng người, bị người ta dắt mũi.

_Chuyện gì vậy? - Ý Như lo lắng.

_Xăm xe thủng rồi. Em xem gọi taxi tới đi. Điện thoại tôi Tinh Vũ cầm rồi. - Tuấn nhàn nhạt nói.

_Ách.... Của em hết pin mất rồi. - Ý Như áy náy gãi đầu.

(︺︹︺)

_Quanh đây có nhà trọ nào không? - Xem ra phải nhờ người ta gọi giúp rồi.

_Hình như có. - Ý Như nghĩ tới một nơi- Chắc cách đây khoảng 5 phút đi bộ.

_Ừ, vậy đi tới đó thử xem sao. - Tuấn gật gù.

~o0o~

Nhìn nhà trọ Lương Duyên trước mặt, Tuấn có dự cảm khó hiểu. Không hẳn là xấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải tốt.

_Có thể cho chúng tôi gọi nhờ điện thoại không? - Tuấn hỏi cô gái lễ tân xinh đẹp.

_Xin lỗi, đây là nhà trọ, không phải chỗ cho thuê điện thoại. - Cô lễ tân chẳng hề khách khí, tỏ thái độ ra mặt.

_Vậy cho chúng tôi thuê hai phòng. - Tuấn cảm thấy là, xung quanh hắn chẳng có ai tốt cả?

_Xin lỗi, chúng tôi chỉ còn 1 phòng. - Coi lễ tân lạnh nhạt đáp lời.

_Vậy cho tôi một phòng lớn. - Mặt Tuấn đen sì sì. Hôm nay ra khỏi nhà cùng với họ Ngôn kia thật xui xẻo!

_Xin lỗi, ở đây phòng nào cũng giống nhau cả. - Cô lễ tân có chút khinh bỉ hướng Tuấn.

_.........- Hỏi câu nữa chắc hắn chết quá.

_Vậy phiền chị cho bọn em một phòng hai người. - Ý Như dường như nhận ra sự bất mãn của Tuấn, lên tiếng hỏi cô gái xinh đẹp kia.

_Được. - Cô lễ tân cười mỉm, đưa cho Ý Như một chiếc chìa khóa - Phòng 21, tầng 2. Xin mời. Chúc em có một buổi tối vui vẻ.

Tuấn: ╭∩╮(-_-)╭∩╮

Ở đây có một sự phân biệt đối xử không hề nhẹ!

~o0o~

Cô nam quả nữ chung một phòng, lại là những con người tuổi trẻ khí thịnh, nói không có chuyện gì xảy ra căn bản hơi khó tin nhưng hai người này thực sự như vậy. Qua loa dọn dẹp, Ý Như nói muốn tắm một chút, Tuấn tự động ra ngoài, dù chẳng cần thiết phải làm như vậy.

Có ý định hỏi thăm một chút về nơi này, Trần Tuấn tới tìm cô gái lễ tân kia. Thế nhưng phát hiện cô gái không ở đó, hắn tìm tới văn phòng nhân viên.

Đang định gõ cửa, Tuấn nhận ra bên trong đang to nhỏ chuyện có liên quan tới hắn cùng Ý Như.

_Chị Khánh Huyền, nhà trọ rõ ràng còn phòng, điện thoại cho khách mượn cũng có, sao chị lại làm khó người ta? - Một giọng non nớt hỏi.

_Tiểu Tinh à, nhà trọ chúng ta là nhà trọ Lương Duyên, chỉ may mắn mới có cơ may gặp được chúng ta. Nhìn bọn họ hẳn không là người yêu, chúng ta nên tác hợp cho họ. - Cô lễ tân giảng giải.

Nghe tới đây, Tuấn đủ hiểu mọi chuyện rồi. Thì ra là hắn trách lầm Ngôn Vũ Phương.

Rảo bước rời khỏi nơi đó, lại ra ngoài hít thở một chút, nửa tiếng sau Tuấn mới trở lại phòng. Ý Như đã tắm xong. Hắn kể cho cô chuyện vừa nghe được nhưng dường như Ý Như cũng biết chuyện này. Biết cũng đúng, dù sao vùng này cũng là nơi trước đây cô từng sống.

_Vậy, giờ chúng ta thế nào? Anh thấy nên làm gì đây? - Ý Như chột dạ.

_Ý Như. - Tuấn đột nhiên nghiêm túc.

_Hả? - Cô tròn xoe mắt nhìn hắn.

_Nếu đã có duyên như vậy, tại sao chúng ta không bắt đầu một mối quan hệ?