*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

№2408☆☆☆Yang 17/11/2014 20:14:36 reply ☆☆☆

J đáng thương vl, còn chưa kiêu ngạo nổi một ngày…


№2409☆☆☆ tám tháng 17/11/2014 20:19:19 reply ☆☆☆

Biểu hiện của J quá rõ ràng!!!!!!
№2410☆☆☆ lông công 17/11/2014 20:26:11 reply ☆☆☆


Tối hôm ấy, tôi uống thuốc xong rồi chìm vào giấc ngủ. Sự thật chứng minh việc chôn chân ở văn phòng bào mòn sức khỏe, bởi vì ngày hôm qua tôi đi mưa một dặm Anh rồi phát sốt.

Còn J cũng dầm mưa như tôi thì chẳng sao cả…

Tôi bị nghẹt mũi, cả người nóng ran, đầu ẩn ẩn đau nhức, hơi thở như muốn phun cả lửa ra ngoài. Thứ muốn đòi mạng tôi nhất là mấy vết thương ngày hôm qua, tôi cảm thấy cả cơ thể không chỗ nào nguyên vẹn.

Cái loại cảm giác này khó chịu cực kì.

Tin tức tốt lành còn lại duy nhất có lẽ là J không tức giận nữa rồi. Anh ấy thoạt nhìn rất lo lắng, tuy rằng im bặt không hề nhắc tới chuyện hôm ấy.

Bà Sarah vì chăm sóc cho tôi mà bận trước bận sau. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, chúng tôi tới để giải quyết phiền toái cho bà, thế mà lại là người đem thêm phiền toái cho bà.

Bà Sarah vừa lúc bắt gặp tôi dùng điện thoại trên giường thì cực kì tức giận, nhìn y chang như một người bà đang giáo huấn đứa cháu hư ấy.

Tôi không thể không nói lời tạm biệt với cả nhà…
№2509☆☆☆Yang 18/11/2014 10:31:41 reply ☆☆☆

Chúc chủ thớt sớm bình phục!
№2510☆☆☆king 18/11/2014 10:37:13 reply ☆☆☆

Chủ thớt sinh bệnh, J còn đâu tâm tình giận dỗi…

J đáng thương còn chưa kiêu ngạo liền tù tì qua một ngày…


№2511☆☆☆ triều dung 18/11/2014 10:43:38 reply ☆☆☆


Hai ngày qua đi, bệnh tình của tôi không hề chuyển biến tốt đẹp hơn!

J và bà Sarah nói ngày mai nếu tôi không hạ sốt, họ sẽ đưa tôi đi bệnh viện.

Tôi nghĩ J sẽ hoàn thành ủy thác cùng với J, có thể dùng tri thức mình học được đưa thêm ý kiến cho J, không hề nghĩ tới chuyện tôi sẽ ốm liệt giường ở thị trấn Tường Vi hai ngày hôm nay!!! Khoảng cách xa nhất tôi từng đi là từ phòng ngủ tới nhà bếp!!!!

Mà ủy thác… J mất hai tiếng thu phục tiểu tinh linh nghịch ngợm quấy rối khắp nơi kia…

Nói cách khác, tôi trừ việc sinh bệnh thì chẳng giúp được gì…

Sáng sớm hôm nay tôi không thể không gọi điện cho Bộ trưởng xin nghỉ. Công tác bên ngoài chỉ có bốn ngày mà tôi đã tiêu tốn hết ba ngày, không có khả năng khỏi ốm quay về.

Nhưng cho dù tôi mang cái giọng nghẹt mũi cùng ho khan cũng không thuyết phục nổi Bộ trưởng tin vào bệnh tình của tôi, ông ấy cho rằng tôi chỉ lười biếng nên giả ốm xin nghỉ trốn việc thôi. Cuối cùng J giật điện thoại từ tay tôi, lạnh băng nói với Bộ trưởng: “Em ấy đang bị bệnh thật.”

Nửa phút sau J ngắt điện thoại, quay lại mỉm cười với tôi: “Lão phê duyệt cho em nghỉ ốm một tuần rồi đó.”

Tôi nói nè, Bộ trưởng còn lâu mới rộng lượng như vậy!!!
№2613☆☆☆Yang 20/11/2014 12:21:13 reply ☆☆☆

Cảm giác J dùng một câu đã uy hiếp được Bộ trưởng…

Chúc cưng sớm khỏi bệnh nha!
№2614☆☆☆ dáng vẻ hào sảng nấu rượu than kiếp phù du 20/11/2014 12:27:45 reply ☆☆☆

Cầu Bộ trưởng giờ phút này bị bóng ma tâm lý 


№2615☆☆☆phosphorous 20/11/2014 12:31:33 reply ☆☆☆

….

Cảm ơn lời chúc của mọi người, tôi hạ sốt rồi.

Cảm tạ trời xanh! Tôi không bị J và bà Sarah bế đi bệnh viện nữa!

Tôi cực ghét cái nơi trắng phớ sặc mùi sát khuẩn ấy.

Buổi sáng tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều nhưng J lại không tin. Anh cố chấp cho rằng tôi làm thế chỉ để lấy cớ không đi khám ở bệnh viện.

Nhưng nhiệt kế đã chứng minh mọi thứ!

Tôi yêu nhiệt kế chết đi được!

J hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Tôi cảm thấy khôi phục không ít, ngày mai có thể tung tăng nhảy nhót vui vẻ khắp sân rồi!

Hai ngày nay buồn chết tôi rồi…

Cơ mà có cả tin xấu.

Hôm nay nghịch điện thoại bị J phát hiện… Chắc mấy ngày nữa không thể update rồi…

Nói thật, anh ấy đáng sợ hơn bà Sarah nhiều…

Tái kiến!
№2731☆☆☆Yang 21/11/2014 13:22:45 reply ☆☆☆

Chủ thớt hạ sốt là ổn rồi, nhớ ăn mặc ấm để không tái phát nha 
№2732☆☆☆ Mèo canh mì sợi 21/11/2014 12:27:49 reply ☆☆☆

J vì chủ thớt cũng buồn thúi ruột…
№2733☆☆☆ một hai ba bốn năm 0312 21/11/2014 12:31:36 reply ☆☆☆


Tôi về tới nhà rồi nè.

Ngày hôm sau thì bệnh tình của tôi khỏi hẳn, nhưng bà Sarah nhất quyết không cho tôi xuống giường!

Ngày hôm qua tôi và J trả kết quả cho Viện nghiên cứu, tôi có một tuần nghỉ ốm, trừ thời gian ở trên đường và sinh bệnh thì còn ba ngày nghỉ lận!

Suốt ba ngày! Tôi chưa từng có ngày nghỉ dài tới vậy!

Tuy rằng công việc ở Viện nghiên cứu khá nhàn, nhưng nhàn thế nào bằng việc lăn lộn ngu ngốc nằm ở nhà? Tôi trong đầu tính toán xem nên sử dụng ba ngày nghỉ như thế nào thì J đột nghiên gọi điện thoại hỏi tôi có nhà không, anh đang ở gần muốn tới thăm.

Tôi nhìn nhà ở cả tuần chưa thèm dọn, trầm mặc…

J ở trong điện thoại nói: “Tôi cách nhà em 10’ nữa thôi.”

Cúp điện thoại xong tôi nhảy dựng lên, cuống cuồng thu thập nhà cửa.

10’ thật sự quá gấp, tôi mới đem một đống đồ nhét bừa vào ngăn tủ thì chuông cửa vang lên.

J đứng ở bên ngoài, trước sau như một vẫn mặc tây trang áo khoác dài, mái tóc màu mật ong tản ra khí tức ngọt ngào dưới ánh nắng.

Mà tôi mặc áo ngủ nhăn nhúm chân đi dép lê, tóc còn chưa thèm chải gọn.

J giật mình nhìn tôi, ngẩn người vài giây rồi phì cười.

Tôi không hình dung nổi mình lúc ấy có bao nhiêu xấu hổ…

Tôi ấp úng giải thích mình vừa rời giường.

J nhìn đồng hồ: “Hiện là 2h chiều rồi.”

Tôi càng xấu hổ: “Ngủ trưa…”

J cười càng thêm vui vẻ: “Chúng ta cần đứng ở cửa nguyên buổi chiều à?”

Tôi lúc này mới nhận ra sự thất lễ của bản thân, mời J vào nhà.

J bước vào thận trọng đánh giá phòng khách dọn dở của tôi một lượt: “Đây là nhà của em à?”

“Là nhà thuê thôi.” Tôi vẫn còn xấu hổ, vội vàng chạy vào bếp hỏi: “Anh muốn nước, cà phê hay trà?”

“Nước lọc là tốt rồi, cảm ơn em.” J nói, có chút đột ngột, “Tiền lương ở Viện nghiên cứu không cao lắm nhỉ, giá cả nơi này lại có chút xa xỉ.”

“Thật ra vẫn tốt lắm.” Tôi vội vàng rót nước cho J, một bên trả lời, “Dì chủ nhà nói với tôi nếu có thể bớt chút thời gian cuối tuần ăn cơm cùng họ, họ sẽ miễn nửa tiền thuê nhà cho tôi.”

J nghe xong có chút khó hiểu, nhưng không thắc mắc thêm mà hỏi sang cái khác: “Em chừng nào có thể nướng thêm bánh kem nhỏ?”

Thành thật thì bánh kem đều do dì chủ nhà dạy cho tôi, tôi chỉ biết làm bánh kem dâu tây thôi. J muốn ăn mousse xoài, tôi cũng đành xuống trao đổi với dì chủ nhà, dùng công thức thịt kho tàu để đổi.

Tôi cùng J nói chuyện trong chốc lát thì có người gõ cửa.

Là dì chủ nhà.

Bà ấy biết tôi được nghỉ mấy ngày hôm nay, lên hỏi tôi xem có thể xuống ăn với họ bữa cơm được không.

Tôi lỡ đáp ứng rồi.

Bà ấy thấy trong nhà tôi có khác, tủm tỉm chào hỏi rồi mời J có muốn ở lại dùng bữa cùng không.

J uyển chuyển từ chối.

Tôi đoán anh ấy không muốn ăn cơm với người lạ.

Dì chủ nhà vẻ mặt tiếc nuối: “Thật sự cháu không muốn xem xét một chút à? Cậu nhóc Y tay nghề tốt lắm đấy.”

Đúng vậy, dì chủ nhà đồng ý giảm nửa tiền thuê cho tôi, bởi vì mỗi cuối tuần tôi đều xuống bếp nấu cơm cho họ.

J: “Tối nay ạ? Cháu nghĩ lại rồi, buổi tối nay cũng chẳng có việc gì quan trọng.”

Tôi: “…”

Nhắc mới nhớ, J vì sao biết địa chỉ nhà tôi ở nơi này?!
№2970☆☆☆Yang 24/11/2014 16:41:16 reply ☆☆☆

Chủ thớt vì sao không nhìn cho kĩ cái câu đóng mở ngoặc kép đi?
№2971☆☆☆ Long Thành cuồng bá khốc tỷ 24/11/2014 16:49:46 reply ☆☆☆

Có người nói chủ thớt là trai châu Á, là nước nào vậy?
№2972☆☆☆ Sprite quân 24/11/2014 16:53:11 reply ☆☆☆

Thịt kho tàu thì còn lệch đi đâu được? Đói vl!
№2973☆☆☆ thỏ kỉ 24/11/2014 16:55:28 reply ☆☆☆


Tôi làm khoai tây chua cay với cá sốt chua ngọt, hầm một nồi canh ngô nấu sườn, dùng chỗ khoai tây thừa hầm nốt với xương, miễn cưỡng bày ra được một bàn đồ ăn nhỏ.

Thật ra tài nấu nướng của tôi có chút kém cỏi, so với mẹ thì tôi chẳng là cái gì cả. Tôi chỉ biết nấu chút đồ ăn lót dạ, phần lớn đều nhờ tự thân vận động thành tài thời còn ở Học viện (đồ ăn quanh Học viện quá kinh khủng…). Còn có J ở đây, tôi rất muốn nấu ra một bàn Mãn Hán toàn tịch nhưng không thể, khoai tây chua cay đã có thể xem như món ngon nhất rồi, rốt cuộc thì quanh Học viện tiện lợi nhất là mua đồ ăn chay. Lấy món rẻ tiền như vậy chiêu đãi crush, tôi có chút hốt hoảng…

Dì chủ nhà có một đứa con học Tiểu học, là một đứa nhóc rất đáng yêu. Cả nhà bọn họ đã thuần thục dùng đũa, mà J có vẻ xấu hổ.

Anh bó tay với đôi đũa, tuy rằng cầm dao dĩa với muỗng ăn đồ ăn Trung có chút kì quái nhưng chính J không đủ kiên nhẫn học tập. Anh ăn qua một lượt, quay sang với tôi khen đồ ăn rất ngon.

Tôi không biết là khen thật lòng hay chỉ là khen cho có…

J chỉ vào khoai tây chua cay rồi hỏi: “Đây là món gì?”

(TBC)