*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiến Cương

Chuyển ngữ: Whi

Chỉnh sửa: Diên

Cũng may mấy y tá ngồi bên quầy nhanh chóng chạy đến giải vây giúp cậu, họ cầm lấy lồ ng vận chuyển hàng không cho thú cưng trong tay cô gái rồi dắt cô ra quầy điền thông tin.

Một cô y tá khác bước đến ôm lấy Đào, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em, chị phải đưa Đào về lồ ng rồi.”

Đường Ngật vội vàng lắc đầu: “Không sao, chị mang nó đi đi.”

Đào đi rồi, Đường Ngật cũng cho Đường Phú Quý vào balo mèo, chỗ này đông người ra vào, thỉnh thoảng còn có mấy người dắt theo chó lớn, sợ là mèo con sẽ hoảng sợ.

Hôm nay thứ hai, bệnh viện thú y có vẻ cũng không bận lắm, một chốc thì đón một đợt khách vào rồi lát sau lại rảnh rỗi.

Những người ngồi quanh Đường Ngật đến đi thay đổi mấy lượt, trước đây cậu cũng không biết là có nhiều loại thú cưng kỳ lạ như vậy.

Trước mắt cậu là một con chuột lớn màu xám.

Nó chắc chắn không phải Hamster.

Hamster được nuôi làm thú cưng rất phổ biến, Đường Ngật đã từng thấy ở chỗ nhiều người bạn, mà ra đường cũng không khó bắt gặp mấy chú bán hàng rong gánh mấy chục cái lồ ng lớn tiếng rao.

Cơ thể nhỏ bé tròn ủm, lông nhung mềm mại, tứ chi và đuôi đều ngắn cũn cỡn, trông chúng chạy chẳng khác nào đang lăn.

Nhìn chúng vùi mình trong mùn cưa hệt như một cái bánh bao nếp lẫn vào đống cá bào khô.

Nhưng con chuột trước mắt Đường Ngật hoàn toàn không giống thế, nó lớn hơn bất kì con Hamster nào cậu từng thấy.

Nếu ai có bàn tay nhỏ thì chắc chắn không thể cầm được nó bằng một tay.

Qua cái lồ ng trong suốt, Đường Ngật nhìn thấy cái đuôi dài ơi là dài của chuột xám, mà bình thường đuôi của Hamster đều vô cùng ngắn.

Trông vẻ ngoài đặc biệt của nó, cậu nhìn thế nào cũng thấy nó chính là một trong “tứ hại”.

(*) Tứ hại chỉ bốn loài gây hại được xác định là ruồi, muỗi, chuột và gián.

Đường Ngật chăm chú quan sát nó, dường như chuột xám cũng nhận ra ánh mắt của cậu nên ghé người vào cái lỗ thông khí đối mặt với Đường Ngật.

“Cậu và nó… quen nhau à?” Chủ nhân của con chuột ngập ngừng hỏi.

Đường Ngật yên lặng lắc đầu, cậu ôm thật chặt balo mèo trong tay mình.

Nom con chuột kia có vẻ là loại sẽ nhào tới cắn mèo.

Chủ nhân của nó là một đại ca đầu trọc.

Gã thấy Đường Ngật cứ nhìn chằm chằm thú cưng của mình bèn chào một tiếng: “Con chuột này của tôi không phải là bắt bừa trên đường đâu.

Nó là Fancy Rat đấy, cậu đã xem phim Chuột nhỏ siêu quậy chưa? Con chuột trắng trong phim cũng thuộc loài này.”

Đường Ngật lắc đầu, cậu chưa xem Chuột nhỏ siêu quậy mà gã nói.

Cậu không biết con chuột xám này có phải là “chuột nhỏ” hay không nhưng gã đầu trọc kia quả thật rất giống một “anh lớn” giang hồ.

Gã giơ cao cái lồ ng, thể hiện tình yêu dành cho chuột cưng nhà mình cho cậu xem: “Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nó này, đáng yêu quá đi.

Nó không cắn đâu, thật đấy.”

Tất cả chủ nuôi đều cho rằng thú cưng của mình sẽ không cắn người, giống như Đường Ngật cũng chắc chắn rằng Phú Quý nhà cậu sẽ không cắn ai bao giờ.

không biết cắn người nhưng với thú cưng của người khác cậu vẫn không thể không đề phòng.

Nhưng rồi cậu ngẫm lại, nghĩ như vậy cũng không logic lắm

Theo lý mà nói, chuyện cần quan tâm không phải là thú cưng có cắn người hay không mà là chủ nhân có quản lý tốt thú cưng của mình không, bởi vì nếu được quản lí nghiêm thì dù chúng có muốn cắn người hay không cũng không cắn được.

“Nó bị bệnh gì sao?” Đường Ngật thân thiện nhỏ giọng hỏi.

Gã đầu trọc thở dài: “Tối hôm qua nó trốn khỏi lồ ng, chắc là bị ngã ở đâu rồi.

Tôi thấy chân sau của nó không ổn lắm nên mang tới cho bác sĩ La khám xem sao.

Lúc trước nó ngã gãy chân cũng nhờ có bác sĩ La ở đây chữa trị bó thạch cao cho nó.

Đúng là tài thật, cái chân ngắn như vậy…”

Anh ta giơ ngón cái và ngón trỏ lên ước chừng một khoảng nhỏ, rồi ngẩng đầu: “Lúc đó tôi còn phải thốt lên là ôi giỏi vãi!”

Đường Ngật bật cười, trong đầu cậu là hình ảnh La Chú mang khuôn mặt lạnh nhạt miệt mài bó thạch cao cho con chuột xám nho nhỏ này.

Đa phần khách đến bệnh viện này đều rất ôn hòa, câu nào cũng chỉ nói về thú cưng đang nuôi, mọi người cùng chia sẻ bí quyết nuôi dưỡng cho nhau, trò chuyện vô cùng vui vẻ hòa hợp.

Tiểu Cảo xử lý xong mấy chuyện trên tay, thấy cũng sắp đến giờ nên chuẩn bị qua dặn Đường Ngật đưa Phú Quý về.

Tiểu Cảo vừa đi đến cửa thì gặp một thanh niên mặc áo da đen và quần jeans, mắt mang kính râm, người nọ gật đầu chào cô.

Tiểu Cảo nhiệt tình chào hỏi: “Chủ nhân của Kiến Cương, cuối cùng anh cũng tới đón nó, nó nôn nóng chờ anh cả ngày nay rồi.

Từ sáng đã ôm lan can trông ngóng anh dài cổ.”

Tiểu Cảo bận rộn đến không kịp thở, cô đi vội đến chỗ Đường Ngật, nói nhanh: “Chủ nhân của Phú Quý, em đưa Phú Quý về được rồi.

Hôm nay mới tiêm mũi đầu tiên, ba tuần nữa tiêm mũi thứ hai, lúc đó bọn chị sẽ nhắn tin nhắc em, yên tâm nhé.”

“Được, cảm ơn chị.” Đường Ngật ôm túi mèo đứng lên, nhỏ giọng nói, “Chị nhắn lại với bác sĩ La là em cảm ơn nhiều nhé.”

Tiểu Cảo dừng bước, nhìn bộ dáng thận trọng của cậu thì bật cười: “Hay là em tự đi đi, nói cảm ơn thì phải tự đi mới có lòng thành chứ.”

“Anh ấy bận bịu nhiều việc, em không muốn làm phiền.” Đường Ngật mỉm cười.

“Không bận, không bận đâu, hôm nay ít khách hơn cuối tuần nhiều.” Tiểu Cảo giơ tay vẫy vẫy về phía sau Đường Ngật, “Bác sĩ La, chủ nhân của Phú Quý muốn nói chuyện với anh!”

Người phía sau chậm rãi đến gần, giọng nói quen thuộc vang lên: “Có việc gì sao?”

Đường Ngật suýt thì cắn trúng lưỡi.

La Chú ngồi lên bệ đá trước cửa, hắn lấy viên kẹo dừa trong túi ra, xé một nửa miếng giấy bọc, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp cắn lấy phần kẹo lộ ra gọn gàng ngậm viên kẹo vào miệng.

La Chú vò giấy gói kẹo lại cho vào túi rồi lại đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo khác còn nguyên đưa cho Đường Ngật.

Cứ như ảo thuật hoán đổi.

Đường Ngật nhận lấy, ánh mắt nhìn về phía bên hông bệnh viện thú y, cái nơi mà Tiểu Cảo và người khách nọ vừa vào.

Bên đó là một cửa hàng thú cưng, cần gì cũng có, còn có nhân viên chuyên tắm rửa và làm đẹp cho thú cưng.

Cửa hàng này và bệnh viện thú y hỗ trợ cho nhau, cả hai hướng tới cùng đối tượng khách hàng, có thể xem như là một chuỗi doanh nghiệp.

Chủ yếu là hiện tại Đường Ngật đang rất tò mò cái tên “Kiến Cương” này là của con vật may mắn nào.

Một lúc sau, Đường Ngật nhìn thấy thanh niên bảnh bao nọ ôm một con mèo lớn lông dài bước ra từ cửa hàng thú cưng, nhìn lông nó có vẻ là một con mèo Dragon Li thiên trắng, nhưng nó to lớn cường tráng hơn nhiều so với mấy con mèo Dragon Li thường gặp.

Nếu mấy con mèo khác được ví như yêu tinh nhỏ đáng yêu nũng nịu thì con mèo này giống một mèo chiến binh, nhìn là thấy nó có thể hạ đo đất bất kì con mèo nào.

Đường Ngật quay sang nhìn vào balo mèo của mình, Đường Phú Quý đang mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, cơ thể nhỏ nhắn của nó có vẻ sẽ không chịu nổi chỉ một cái tát của Kiến Cương.

“Con mèo kia lớn quá nhỉ.” La Chú bỗng nhiên mở miệng.

Đường Ngật ‘ừ’ một tiếng, La Chú gật đầu: “Nó là Maine Coon, nặng cỡ 8.5kg.

Hiện tại Phú Quý của cậu mới hơn 1kg thôi.”

Chênh lệch lớn vậy sao? Đường Ngật còn chưa kịp choáng ngợp đã nghe thấy La Chú nói tiếp: “Thường thì mỗi tháng mèo con sẽ tăng khoảng nửa kg, trọng lượng hiện tại của nó tương đối nhẹ.

Lát nữa vào trong tôi sẽ cho cậu vài tài liệu tự làm pate dễ hiểu, cậu theo đó mà điều chỉnh chế độ dinh dưỡng cho nó.”

“Được, à… làm phiền anh rồi.” Đường Ngật lí nhí nói, “Cảm ơn.”

“Cậu đã trả tiền thì tôi cũng phải làm việc cho xứng đáng, không cần cảm ơn.” La Chú đảo lưỡi lật mặt viên kẹo trong miệng.

Cần chứ.

Đường Ngật nghĩ thầm, cậu gõ nhẹ lên balo: “Hình như Phú Quý còn chưa tắm.”

“Bây giờ chưa được đâu, cậu chờ một thời gian nữa đi.” La Chú nói.

“Nó chưa được tiêm phòng đầy đủ, chỉ mới tiêm một mũi.

Mèo con ba tháng tuổi vẫn chưa có hệ miễn dịch hoàn chỉnh, đề kháng rất yếu, không đủ để chống lại vi khuẩn.

Nếu nó bị căng thẳng, sức đề kháng sụt giảm thì càng dễ bị vi khuẩn tấn công hơn.”

“Hóa ra là như vậy.” Hắn vừa giải thích là Đường Ngật hiểu ngay, cậu cúi đầu tính xem từ giờ đến lúc tiêm phòng xong là bao lâu.

Cứ ba tuần chích một mũi, vậy là còn sáu tuần, gần một tháng rưỡi nữa.

“Mèo của cậu có thường ra ngoài chơi không?” La Chú hỏi.

Nghe hắn hỏi vậy, đột nhiên Đường Ngật tưởng tượng ra hình ảnh Phú Quý đeo túi xách đứng ở cửa, meo meo một tiếng: “Tui ra ngoài nha!”

Cậu cong cong khóe mắt, lại mỉm cười.

La Chú hơi ngạc nhiên, không biết Đường Ngật cười cái gì.

Nhưng hắn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, khóe miệng cũng vô tình cong nhẹ theo.

“Sức đề kháng của mèo con rất yếu, hiện giờ trời vẫn còn lạnh, nếu không được giữ ấm kỹ càng thì rất dễ bị bệnh.

Mèo con có khả năng tự làm sạch cơ thể nên không cần lo vấn đề này, nếu nó ít khi ra ngoài thì không cần tắm cho nó thường xuyên đâu.” La Chú kiên nhẫn giải thích.

Đường Ngật gật đầu: “Tại Vũ Vi nói nếu không tắm cho mèo con thì không thể cho nó lên giường, nhưng mà tôi muốn Phú Quý chui vào chăn ngủ chung với tôi.”

La Chú sặc nước miếng ho sặc sụa, suýt thì nuốt luôn viên kẹo đã tan một nửa trong miệng, hắn ho tới mức mặt mũi đỏ bừng lên.

Đường Ngật lo lắng nhìn hắn: “Bác sĩ La, anh không sao chứ?”

La Chú vẫn đang cúi đầu ho, hắn xua xua tay: Cậu im đi là tôi ổn ngay.

Đến khi viên kẹo trong miệng tan hết thì thời gian hóng gió nghỉ ngơi của La Chú cũng kết thúc.

Hắn đứng dậy chuẩn bị quay về phòng khám.

Đường Ngật nhìn về phía bên hông bệnh viện, chỉ chỉ: “Bác sĩ La, hình như có người tìm mấy anh.”

La Chú nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ thì thấy một nữ sinh đang ôm thứ gì đó.

Cô bé kia đeo cặp sách, mặc đồng phục trường trung học của thành phố, nhút nhát bước đến: “Em nhặt được con mèo nhỏ này.

Nhưng… nhưng em không có tiền.”

La Chú chỉ nhìn qua con mèo nhỏ bẩn thỉu trong tay cô bé mà không nói gì.

Cô bé lo lắng thấp thỏm chờ hắn trả lời, trong lòng cô bé cũng hiểu là nếu không có tiền trả thì không thể ép buộc người khác, nếu bị từ chối thì cô bé sẽ đi ngay.

Một lúc sau, La Chú nhận lấy con mèo nhỏ trong tay cô bé.

Con mèo nhỏ này rất bẩn, nó nằm trong vòng tay hắn kêu lanh lảnh, trông khá hoạt bát lanh lợi, không có vấn đề gì lớn.

“Mắt đổ ghèn hơi nhiều, không có gì nghiêm trọng, cho nó ít thuốc nhỏ mắt.

Trên người nó cũng có chút nấm mèo, cho nó uống vitamin B đi, đến tiệm thuốc mua vài tệ là được.

Sau khi mang về thì cho nó ở nơi khô ráo thông thoáng, có ánh nắng.”

Cô bé nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ cẩn thận từng câu hắn nói.

La Chú nói: “Nếu nhà em không có điều kiện để nuôi thì có thể tạm thời để nó ở chỗ bọn anh, chờ đến lúc tình hình của nó tốt hơn, bọn anh sẽ tìm người nhận nuôi.”

“Em, em muốn nuôi, em sẽ thuyết phục mẹ.” Cô bé lấy hết can đảm đáp.

La Chú không trả lời, hắn cúi đầu kiểm tra một lượt: “Thật ra thì phần lớn mèo con được nhặt về đều có sức khỏe tốt hơn những con được mua.

Mèo nhà lông ngắn này thể trạng khá tốt, rất dễ nuôi.

Muốn nuôi thì trước hết phải tẩy giun cho nó, nấm bệnh ngoài da thì tốn tiền hơn chút, thuốc Revolution có phổ hoạt động tương đối rộng, dùng một liều là đủ.

Tẩy giun sán thì dùng Praziquantel, mua được ở tiệm thuốc, 200mg 10 tệ, liều lượng theo cân nặng, 5mg trên mỗi kg thể trọng, ba tháng tẩy một lần, dùng được khá lâu.”

Đường Ngật đứng bên cạnh lắng nghe chăm chú, học thêm kiến thức mới nhưng vẫn hi vọng là không cần dùng đến mấy kiến thức này, cậu mong Phú Quý luôn luôn khỏe mạnh không đau ốm gì.

Vương Băng Ngu đứng sau cửa nghe hồi lâu, thật sự nhịn không nổi, cô bé kia vừa rời đi là vọt ra ngay: “La Chú! Bệnh viện này có còn là chỗ làm ăn buôn bán của nhà cậu không!”

La Chú vẫn không ngẩng đầu lên: “Thì thế đó, cũng đâu phải chỉ có một mình cậu mất tiền, nóng nảy cái gì.”

Sau câu trả lời lạnh nhạt, La Chú xoay người vào trong, không thèm nể mặt người ta chút nào.

“Bác sĩ La cũng là chủ của bệnh viện thú y sao?” Đường Ngật nhỏ giọng hỏi Tiểu Cảo đang đứng gần hóng chuyện.

Tiểu Cảo lập tức trình diễn sở trưởng của mình, cô che miệng thì thầm: “Bác sĩ La là người đóng góp các trang thiết bị cho bệnh viện, anh ấy và sếp Vương là bạn học thời cấp ba còn bác sĩ Nhan là bạn đại học của bác sĩ La.

Nhìn ở góc độ khác thì bệnh viện này cũng xem như là một doanh nghiệp gia đình.”

1.

Lồ ng hàng không 2.

Fancy rat.

3.

Mèo Dragon Li.

4.

Mèo Maine Coon

.