Công nhân mỏ than

Chuyển ngữ: Diên

Sau khi làm ra hành động khiến La Chú suýt nữa thì hồn vía lên mây, Đường Ngật lại bày ra dáng vẻ suy nghĩ mông lung.

Cậu đang suy tư một vấn đề triết học.

Có được rồi mất đi và chưa từng có được, cái nào sẽ khiến người ta đau khổ hơn nhỉ?

Mèo cam không có bi nữa, nhưng nó đã từng là một con mèo đực công năng vẹn toàn.

Bi của Phú Quý có thể giữ lại nhưng ấy là do vốn chúng nó không dùng được.

Hai hòn bi tròn vo này có nghĩa là súng ‘dỏm’ đó.

Bây giờ Đường Ngật thật sự hi vọng Phú Quý là một em mèo ngốc gì cũng không hiểu, như vậy thì nó sẽ không vì cơ thể khiếm khuyết mà đau buồn.

Nhưng mà nó đã ngốc rồi lại còn là thái giám, nghe sao còn thấy thảm hơn nữa.

Đường Ngật ôm con mèo nhỏ đang xù lông vào lòng, đoạn cúi đầu hôn lên đầu nó.

Mèo nhỏ đang xù lông mở to mắt, nom càng thêm ngốc.

Đường Ngật tựa má vào mèo con, rủ rỉ với nó: “Tao sẽ luôn yêu thương mày, bảo vệ mày.

Tao sẽ không để ai tổn thương mày đâu, cũng sẽ không cho phép bất kì ai nói mày ngốc.

“Lần trước bác sĩ La đã nói với tao rồi, thật ra mày rất thông minh đó.

Ngay cả anh ấy cũng nói thế thì chắc chắn là mày rất thông minh.”

Đường Ngật ôm mèo nhỏ không ngừng khích lệ động viên, La Chú nghe mà dở khóc dở cười.

Nếu hắn là mèo nhỏ thật thì có lẽ giờ đã vui đến đuôi giơ cao, nhưng hắn không phải nó.

Đối mặt với lời khen kiểu ‘lông mày vừa dày vừa mềm’ hay ‘đầu vừa tròn vừa to nhất định là đầu óc thiên tài’, La Chú nhiều lắm là không xù lông lên nữa.

Nhìn Đường Ngật nghiêm túc khen hết mỗi một chỗ trên người mèo con, chút buồn cười trong lòng La Chú dần biến mất, ánh mắt nhìn cậu càng lúc càng dịu dàng.

Không nghĩ ra gì có thể khen nữa, Đường Ngật nói: “Mày là mèo nhỏ giỏi nhất.”

La Chú tự nhủ trong lòng: Cậu là chủ nhân giỏi nhất.

Mèo con tiêm xong mũi vắc-xin thứ hai, vẫn là bác sĩ Nhan được La Chú nhờ cậy ra tay.

Cậu không rõ vì sao nhưng cũng không dám hỏi.

Bây giờ Đường Ngật lại có thêm một lí do chính đáng để đến bệnh viện thú y, ấy là giúp Diệp Vũ Vi thăm hỏi mèo cam.

Diệp Vũ Vi biết cậu hôm nào cũng đến bệnh viện thì cũng không nói gì, chỉ uyển chuyển hi vọng Đường Ngật né Vương Băng Ngu ra một chút.

Cô không biết ông anh họ Vương đó bị gì mà lại đem cái chuyện một ngày thiến được ba trăm con heo ra mà khoe như cái gì đáng để tự hào lắm.

Trước thì bác sĩ gửi tài liệu chuyên ngành cho khách, sau thì ông chủ khoe chuyện thiến lợn, bệnh viện thú y này quả là ngọa hổ tàng long.

Sau khi cắt chỉ, mèo cam trở thành một em mèo ba chân, tạm thời nằm tĩnh dưỡng trong lồ ng cách li ở phòng nội trú.

Vì là mèo hoang nên phải tẩy trùng liên tục một tháng, tiêm hai mũi vắc-xin rồi mới nằm viện được.

Nhan Thanh trao đổi với Diệp Vũ Vi xong thì cô đồng ý cho mèo cam nằm viện lâu hơn chút, chờ khỏe hẳn rồi mới đón về nhà.

Vừa khéo nhân thời gian mèo cam nằm viện, cô có thể đặt mua vài thứ sẵn, phòng khi đón mèo cam về lại luống cuống tay chân.

Diệp Vũ Vi đặt tên cho mèo cam là Trà Chanh.

Đặt tên vô cùng tùy ý, trong tay có gì thì gọi bằng thứ đó luôn.

Cũng may hôm ấy cô đang uống trà chanh chứ không chừng có thể nó đã được gọi là trà sữa trân châu khoai môn rồi.

Thăm Trà Chanh xong, vừa đi từ tầng hai xuống thì trùng hợp La Chú đang đứng ở đại sảnh.

Đường Ngật thấy hắn là lòng vui vẻ, cười cười tăng nhanh bước chân xuống tầng.

“Đi chậm thôi, coi chừng ngã.” La Chú nghiêng đầu nhìn cậu, ra hiệu: “Cho cậu xem cái này hay lắm.”

Đường Ngật hiếu kì tới gần, trên mặt La Chú không có biểu tình gì đặc biệt nên đoán không ra hắn định cho cậu xem cái gì.

Đường Ngật cúi đầu, La Chú nới lỏng túi, mở ra he hé.

Một đôi mắt màu xanh dương đối diện với Đường Ngật, cậu mừng rỡ phát hiện ra trong túi La Chú là một con mèo con lông trắng!

“Hồi sáng đi làm nhặt được, có người bỏ nó vào hộp giấy rồi vứt trước cửa bệnh viện.” La Chú hờ hững nói, “Phòng nội trú trên tầng hết chỗ rồi, chờ lát nữa có người tới đón thú cưng nhà mình về nhà mới có chỗ cho nó.”

Chuyện như này không phải mới xảy ra một hai lần.

Coi như chỉ tính từ đầu năm tới giờ thì dùng cả hai tay cũng đếm không xuể.

Niềm vui của Đường Ngật vơi đi phân nửa, nụ cười cũng tắt đi.

Cậu rầu rầu theo sau La Chú, chợt nói: “Đáng yêu thế sao lại bỏ nó đi chứ? Đào lớn lên đẹp vậy mà cũng bị vứt bỏ…”

La Chú dừng lại, quay người sửa lời cậu: “Sai rồi, có đẹp không, có đáng yêu không không liên quan tới chuyện bị bỏ rơi.

Nhân tố duy nhất liên quan tới chuyện mèo con bị bỏ rơi là người bỏ rơi nó.”

Đường Ngật không hiểu lắm, La Chú lấy ví dụ đơn giản nhất cho cậu: “Cậu có bỏ rơi Phú Quý không?”

“Sao có thể chứ?!” Đường Ngật lập tức phủ định.

“Cho dù người khác thấy Phú Quý khó coi, tính tình cũng khó ưa, có lẽ nuôi trong nhà còn gây thêm phiền toái, nhưng cậu tuyệt đối không vứt bỏ nó, đúng không?” La Chú hỏi.

Đường Ngật kiên định gật đầu: “Đúng.”

La Chú nói tiếp: “Cho nên bất kể mèo đẹp hay xấu, người không bỏ nó chắc chắn sẽ không bỏ.

Còn người muốn bỏ rơi nó thì sẽ săm soi đủ mọi khuyết điểm của nó, mục đích chỉ để viện lí do cho bản thân mà thôi, đổ sự trốn tránh trách nhiệm của bản thân lên động vật không biết nói chuyện.”

Dường như Đường Ngật đã hiểu ra, Đào xinh đẹp là một chuyện mà người kia vứt bỏ nó lại là một chuyện khác.

Người bỏ rơi thú cưng là do tự bản thân người đó xấu xa.

Bên này đang nói chuyện, bên kia bác sĩ Nhan vừa ngáp vừa đi ra đại sảnh lấy nước nóng, tinh thần hơi uể oải.

“Bác sĩ Nhan không nghỉ ngơi tốt ạ?” Đường Ngật hỏi.

Nhan Thanh liếc La Chú một cái, bất đắc dĩ cười cười: “Còn không phải sao.

Tối qua có ca phẫu thuật gấp, hơn nửa đêm bò dậy chạy qua, về nhà ngủ chưa được hai tiếng đã tới giờ làm việc rồi.”

Trước đây là y và La Chú luân phiên nhau, chẳng hiểu sao vài tháng gần đây không liên lạc được với La Chú.

Hỏi thì hắn bảo là ngủ say như chết không nghe tiếng điện thoại.

Vương Băng Ngu chẳng biết chui ra từ góc nào, thay Nhan Thanh khiển trách La Chú: “Cậu để bác sĩ Nhan gánh một mình hết như thế không thấy cắn rứt lương tâm hả? Cậu ngần ấy tuổi rồi ngủ ngon sao được chứ?”

La Chú lườm hắn một cái, Vương Băng Ngu lùi về sau hừ một tiếng: “Cậu ngủ được, xem như chất lượng giấc ngủ của cậu tốt!”

La Chú nói với Nhan Thanh: “Dạo này vất vả cho cậu rồi, tháng này tăng lương cho cậu năm trăm tệ.”

Nhan Thanh cười rộ lên: “Sếp La quả là hào phóng.

Sếp Vương thấy không, đây mới là chuyện sếp nên làm này.”

Vương Băng Ngu: “…” Cay quá.

Chuông cửa vang lên, một người phụ nữ đi vào.

Y tá đi tới đón: “Xin chào chủ nhân của Allie, chị tới đón Allie về ạ?”

Người nọ ‘ừ’ một tiếng, y tá bảo cô chờ một lát rồi lên tầng ôm thú cưng của cô xuống.

Cô chào hỏi với Vương Băng Ngu rồi trò chuyện với hắn, có vẻ hai người rất thân.

Đường Ngật luôn thấy tò mò với thú cưng nhà người ta, nhanh chóng trông thấy y tá ôm một con mèo đi xuống.

Con mèo kia mặt đen thui, bốn chân và đuôi cũng đen thùi lùi nhưng có thể nhìn ra màu lông của nó rất đặc biệt, không phải kiểu tùy tiện lớn thành như thế.

“Allie có nhớ mẹ không nào?” Cô gái nhận mèo, trước ôm nó thân mật một lúc rồi mới quay sang nói với Vương Băng Ngu: “Than Đại Ca đâu? Em gái về mà anh trai không ra tiễn à?”

Vương Băng Ngu cười ra tiếng: “Than Đại Ca đang tắm rửa ở nhà bên cạnh, em qua đó tự tìm đi.”

Cô gái hờn dỗi một tiếng rồi ôm mèo đi ra ngoài.

“Đó là mèo Xiêm.

Phần lông ở mặt, chân đuôi của chúng có màu đậm hơn so với cơ thể, biệt hiệu là công nhân mỏ than.” La Chú thấy Đường Ngật cứ ngóng theo phía con mèo mãi, mở miệng giới thiệu cho cậu.

Than Đại Ca và con mèo Xiêm nọ là anh em cùng một mẹ.

Đường Ngật rất ngạc nhiên.

Cậu nhớ lại Than Đại Ca đen thui rồi nhìn con mèo chỉ có mặt, chân, đuôi màu đen kia, không thể nói là giống nhau được, thậm chí có thể nói là không có xíu liên quan nào.

La Chú giải thích: “Lứa mèo đó có mỗi Than Đại Ca là lông đen tuyền toàn thân, tính ra là không được chuẩn như giống mèo ấy nên không bán được giá lắm.

Chủ tụi nó có quen biết với Vương Băng Ngu nên tặng không cho hắn.”

Mèo giống khác nhiều yêu cầu thế à? Cũng may Phú Quý không phải giống mèo đặc biệt gì, Đường Ngật rất hài lòng với vẻ ngoài của nó.

Mèo nhỏ là mèo nhỏ, dáng vẻ thế nào cũng đáng yêu hết.

La Chú suýt thì tưởng mình biết thuật đọc tâm.

Dường như hắn có thể đọc được suy nghĩ của Đường Ngật từ vẻ mặt tươi cười của cậu, vừa đơn giản vừa dễ hiểu.

Hôm trước vừa nhắc chuyện Đào bị bỏ rơi thì hôm sau Đường Ngật phát hiện cái người vứt bỏ Đào lại tới.

Mà cũng có thể là kẻ đó đã tới từ trước khi Đường Ngật đến đây.

Người nọ luôn nhìn chằm chăm La Chú, nỗ lực tiếp chuyện nhưng không ai để ý đến hắn.

Hắn cũng thử đi vào nhưng chẳng mấy chốc sẽ bị người ngăn lại.

Hắn còn chưa đến mức không đếm xỉa mặt mũi.

Khi bị người ngăn cản thì đi ra ngoài cửa, nhưng vẫn không cam lòng nên cứ đứng ngoài đó.

Bác sĩ và y tá bận rộn đến chân không chạm đất, chỉ có Đường Ngật và Vương Băng Ngu rảnh rỗi ngồi trong đại sảnh.

Đường Ngật thấy hơi lo: “Hắn muốn đưa Đào về ạ?”

“Đào ấy à, người đó vì tiếp cận La Chú mới mua nó về nuôi đấy.”

Đường Ngật nhìn sang Vương Băng Ngu, trước đây bọn họ chưa nói tới chuyện này.

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa của Vương Băng Ngu hơi lạnh lùng, lúc quay sang nhìn Đường Ngật lại trở nên trêu ghẹo: “Bác sĩ La nhà chúng tôi lớn lên đẹp trai, y thuật lại tốt, rất được hoan nghênh.

Nếu không ra tay sớm là bị người ta cướp mất đó.” Đôi lời tâm tình:

Diên và Whi xin tạm nghỉ du xuân, hẹn gặp lại vào ngày 4/2.

Chúc mọi người năm mới nhiều sức khỏe và niềm vui.