Sáng hôm sau, Đoạn Châu tỉnh lại trước tiên.

Mơ mơ màng màng cảm giác được cánh tay có chút tê dại, mà cả người lại thần thanh khí sảng, khá giống một buổi sáng thật lâu trước đây.

Đoạn Châu hơi nhúc nhích cánh tay một chút, lại phát hiện tựa hồ bị vật nặng đè lên, mở mắt ra nhìn, liền thấy Diệp Tân gối lên cánh tay mình, dựa vào khuỷu tay của mình—— còn đang say ngủ.

Ký ức tối hôm qua cuối cùng thức tỉnh.

Đoạn Châu nhìn Diệp Tân trong ngực mình, tâm tình có chút phức tạp —— vốn là dự định đơn thuần giúp cậu tắm… Được rồi, có chút ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi, mà trước sau không nghĩ tới lại biến thành như bây giờ ——trong kế hoạch là dự định nước ấm nấu ếch, đem người đuổi tới tay xong mới làm tiếp chuyện như vậy, bởi vì Đoạn Châu biết Diệp Tân bởi vì lúc trước bị hắn cưỡng ép cho nên đối với việc này có chút bóng tối… Bất quá tối hôm qua Diệp Tân cũng không có phản kháng, thậm chí còn có chút đón ý hùa theo, là không phải nói rõ cậu so với mình tưởng tượng càng muốn thêm sao… Đối với mình có cảm giác sao? Thế nhưng Diệp Tân uống rượu, tuy rằng uống không nhiều, mà cũng say đến điên rồi, không biết… Là đem mình tưởng thành người khác đi? …

Đoạn Châu xoắn xuýt một hồi, cuối cùng quyết định từ bỏ những suy nghĩ có hay không có, ngược lại cũng đã xảy ra rồi, liền tận dụng mọi thời cơ đem người chiếm được đi.

Nâng tay sờ sờ trán Diệp Tân, nhiệt độ bình thường, Đoạn Châu khẽ thở ra một hơi —— tối hôm qua mặc dù có chút kìm lòng không nổi, đến cùng không nỡ tổn thương cậu, mà trong tủ đầu giường có thuốc bôi trơn cùng bcs, cho nên không hẳn sẽ bởi vì bị thương nhiễm trùng mà phát sốt, cũng sẽ không bởi vì thứ ở lại bên trong mà đau bụng gì đó.

Thế là Đoạn Châu liền lẳng lặng mà nhìn Diệp Tân, mặc kệ đã bị đè đến tê rần cánh tay, thời khắc ấm áp này khó mà hưởng thụ được.

Nhìn một chút, liền không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười, muốn đem người dùng sức ôm vào trong lồng ngực —— Đoạn Châu lúc này mới cảm nhận được, sáng sớm lúc tỉnh lại người yêu nằm ở trong ngực của mình an tĩnh ngủ, là chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu.

Diệp Tân là bị chuông điện thoại đánh thức —— chuông điện thoại ở ngay đầu giường Đoạn Châu.

Lúc tỉnh lại đại khái là chín, mười giờ, mà Đoạn Châu chỉ nghiêng đầu qua chỗ khác đưa tay lấy điện thoại, sau đó cúp máy.

Hơi nhức đầu —— bởi vì say rượu; eo có chút đau —— bởi vì…

Diệp Tân khẽ ngẩng đầu, liền đối mặt với đôi mắt Đoạn Châu.

Trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt thế nào. Trực giác mách bảo, nếu là đem tầm mắt dời đi chỗ khác, thì hết sức khó xử. Nhưng là như thế này nhìn nhau, cũng hết sức quẫn bách.

Đoạn Châu nở nụ cười, nói một câu chào buổi sáng, lại gần không biết muốn làm gì, sau đó chuông điện thoại lại vang lên.

Diệp Tân lúc này mới như vừa tỉnh giấc mộng, ngồi dậy, cảm giác được eo mông cùng với bình thường không giống, không nhịn được rên hừ một tiếng, sau đó phát hiện thân thể mình đang trong trạng thái trần truồng, trong lòng liền lúng túng một trận.

Mà Đoạn Châu, thời điểm nghe đến chuông điện thoại reo, cau mày chậc một tiếng, sau đó giống như nhận mệnh, đành phải tiếp điện thoại.

Nghe Đoạn Châu trả lời, tựa hồ là công ty bên kia gọi tới, hình như là đang hỏi hắn thế nào gọi mãi không ai tiếp, mà người bây giờ còn chưa tới công ty.

Đoạn Châu nói mình không cẩn thận ngủ quên. điện thoại di động không ở phòng ngủ, hỏi có chút việc có thể xin nghỉ hay không, nghe trong điện thoại thật giống phản ứng rất kịch liệt, Đoạn Châu còn nói được được được bây giờ lập tức tới công ty, lúc này mới buông điện thoại xuống.

Đoạn Châu cuối cùng đem lực chú ý đặt lên người Diệp Tân.

Diệp Tân vốn là hơi có chút thả lỏng, tâm lập tức liền treo lên.

Lúc này cậu không dám nhìn Đoạn Châu nữa, chống lên chân ôm đầu gối tựa hồ muốn đem mặt vùi vào trong chăn, thế là phần lưng xương cột sống một đường xuống phía dưới mãi đến tận rãnh mông, một cảnh xuân sắc a, đều bị Đoạn Châu thu hết vào đáy mắt.

Đoạn Châu: …

Sáng sớm, khụ…

Sau đó cuối cùng cũng phải đi làm, nhìn Diệp Tân cũng không phải là giận dữ hay hối hận mà nhiều hơn là xấu hổ, hoặc là nói kỳ thực cũng chỉ là nhất thời lúng túng cùng thẹn thùng, cũng không có cái gì hối hận, thống khổ, Đoạn Châu tạm thời hơi hơi yên tâm. Đoạn Châu vén chăn ngồi dậy, đem cậu đè ngã ở trên giường, giúp cậu đắp kín chăn, từ phía trên nhìn xuống mắt cậu, nhìn cậu bởi vì căng thẳng, lúng túng, mà phập phồng lóe trong ánh mắt, Đoạn Châu vén lên tóc mái nhỏ vụn rải rác trên trán Diệp Tân, cúi người hôn một cái lên đó, lại vuốt ve tóc mái cậu mấy lần, ôn nhu nói: Ngủ tiếp đi, cậu tối hôm qua… Chắc hẳn rất mệt. Cậu nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa tôi giúp cậu gọi thức ăn ngoài, cậu cũng đừng tự mình làm cơm. Phía sau… Tuy rằng hẳn là không bị thương, bất quá vẫn là lấy thuốc sứt một chút đi —— chính là thuốc tôi lần trước mua cho cậu đó… Tối hôm nay cậu cũng đừng đi quán bar, tôi giúp cậu nói với Lâm Phi một tiếng, cậu nghỉ ngơi thật tốt. Tôi…

Dừng lại vài giây, Đoạn Châu nói: Chờ buổi tối tôi trở về, chúng ta từ từ nói chuyện được chứ?

Nói xong cũng cứ nhìn Diệp Tân như vậy, mãi đến tận khi Diệp Tân khó mà nhận ra gật gật đầu, Đoạn Châu vừa cười vừa hôn một cái lên trán cậu, sau đó đứng dậy đi mặc quần áo.

Diệp Tân mãi đến tận khi Đoạn Châu đi khỏi mới từ trong chăn bò ra ngoài, tiến vào phòng tắm, mở đầy một bồn nước, sau đó đem cả mình đều ngâm vào trong nước.

—— thực sự là, hỏng bét.

Ở trong phòng tắm tiêu hao gần một giờ đồng hồ, Diệp Tân mới ra ngoài, sau đó mặc bộ quần áo nghỉ ngơi ở nhà, ngồi ở chỗ đó ngẩn người.

Thế nào lại… Biến thành như vậy a?

Đem chân giơ lên thu hết trên ghế salông, vòng qua ôm đầu gối, Diệp Tân lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua… Hoặc là nói lại lâm vào trong hồi ức.

Kỳ thực phần lớn sự tình cậu đều nhớ, bao gồm sự tình Đoạn Châu giúp mình tắm, thế nhưng hồi tưởng lại liền cứ như nằm mơ vậy. Đặc biệt thời điểm Đoạn Châu hôn lên, trầm trầm mê mê mơ mơ màng màng, lúc đó cố gắng nhận biết rốt cuộc có phải là cảnh trong mơ hay không, mà cuối cùng vẫn là thỏa hiệp tiếp nhận, bởi vì rất ôn nhu rất thoải mái, cùng lúc trước bị cưỡng ép toàn bộ cảm giác đều không giống nhau, hiện tại nhớ tới còn có thể cảm giác được ngay lúc đó bị sự ôn nhu kia vây hãm, tấn công, sau đó liền đánh tơi bời cảnh giác —— Diệp Tân đưa tay đặt lên trái tim của mình —— hình như, tim đập có chút nhanh. Sau đó đại khái cảm thấy loại cảm giác kỳ quái này chỉ có xuất hiện ở trong mơ mới phải, sau đó ngây ngốc đem hiện thực vào trong giấc mơ, cảm thấy được nếu là giấc mộng, làm chút gì đó cũng không sao, sau nó lại… Biến thành như bây giờ.

Diệp Tân nằm vật xuống ghế sa lon, nhìn bàn trà xuất thần một hồi, sau đó cau mày nhắm hai mắt lại. Đây chính là cái gọi là say rượu loạn trí đi…

Mơ mơ màng màng, liền nghĩ tới một ít như giấc mộng nhưng bây giờ có thể xác định không phải là mơ —— nói thí dụ như chính mình sau đó hôn trả lại, nói thí dụ như chính mình hoàn toàn thoải mái đến nỗi còn đón ý hùa theo…

Mặt Diệp Tân dần dần thiêu đỏ.

Thực sự là lung ta lung tung.

Sau đó cũng không biết qua bao lâu, chuông cửa vang lên. Diệp Tân lúc này mới hoàn hồn đi mở cửa —— là Đoạn Châu gọi thức ăn ngoài đưa đến.

Đoạn Châu giúp Diệp Tân gọi thức ăn ngoài rất thanh đạm, cháo, sau đó là vài phần ăn sáng, thoạt nhìn thận trọng, tựa hồ là thật coi cậu là bệnh nhân.

Diệp Tân nhìn thức ăn ngoài lại nghĩ tới Đoạn Châu, tiện đà liền tâm phiền ý loạn.

Ăn xong bữa trưa, Diệp Tân đem rác thu dọn một chút, sau đó lại ngồi ở chỗ đó ngẩn người.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, từng chút từng chút di chuyển vị trí, từng bước nhỏ tiến về nơi sâu nhất của căn phòng. Kim giờ đã đi qua số 4, sắp sửa rất gần số 5, ánh nắng cũng dần dần từ lúc trước trong sáng trở nên thâm trầm hơn. Diệp Tân cứ như vậy mơ màng vượt qua một buổi chiều, sau đó đột nhiên nhớ tới, hình như Đoạn Châu trước khi đi có nói, buổi tối muốn cùng mình từ từ nói chuyện.

Diệp Tân lập tức từ trong mộng thức tỉnh, mơ hồ là có thể đoán được Đoạn Châu muốn nói với mình cái gì, nhưng là mình bây giờ còn không làm rõ được cảm giác đối với chuyện này—— không biết rốt cuộc là mong đợi hay vẫn là sợ sệt. Liếc nhìn thời gian, đã sắp đến giờ Đoạn Châu tan việc, Diệp Tân nhất thời nóng nảy lên —— hoàn toàn không biết thế nào đối mặt hắn, thậm chí càng không muốn biết hắn muốn nói cái gì ——thời gian cứ như vậy dừng lại là tốt rồi.

Trong lòng thiệt là phiền, Diệp Tân đứng lên, cầm bóp tiền cùng chìa khóa liền đi ra ngoài  —— đi ra ngoài giải sầu một chút đi.

Đoạn Châu về đến nhà hơi trễ, đã hơn tám giờ  —— bởi vì sáng sớm đến muộn, cho nên bị lưu lại nô dịch. Thực sự là, đầu năm nay, cấp dưới có lúc cũng dám bò lên đầu ông chủ đi. Đoạn Châu oán trách.

Trong nhà tối đen như mực, không có mở đèn, Đoạn Châu cho là Diệp Tân còn đang ngủ, kết quả tiến vào phòng ngủ lại nhìn không có ai, sau đó đi khắp cả hết thảy gian phòng cũng đều không có người —— trong phòng bếp thậm chí không có như bình thường làm tốt cơm nước chờ đợi mình.

Đoạn Châu nghĩ, không phải là uất ức cho nên không làm đi. Bất quá không phải đã nói không cho đi quán bar, thế nào còn chạy đi?

Đoạn Châu nhíu mày lại, cầm lấy áo khoác mới vừa cởi liền ra ngoài.

Hắn lái xe đi đến quán bar, kết quả lại không nhìn thấy Diệp Tân trên sân khấu, tay ghi ta điện là một người khác không nhận ra.

Đoạn Châu mơ hồ có chút bất an.

Chờ trên đài xong một khúc nhạc, Đoạn Châu quyết đoán đi tới đem Lâm Phi gọi xuống. Đội trưởng tựa hồ cũng hiếu kì, thế là để ca sĩ ở lại gảy đàn ghita tự mình ca hát một hồi, những người khác xuống đài nghỉ ngơi một chút, liền theo đi xem trò vui. Cả nhà động tác đều rất nhanh, chờ tên ca sĩ phản ứng lại, hắn đã bị lưu lại trên đài, thế là chỉ có thể cầm đàn ghi ta tự đàn tự hát.

Đoạn Châu cùng Lâm Phi đi đến phòng nghỉ ngơi, sau đó hỏi: Diệp Tân đêm nay không có tới?

Lâm Phi hơi cảm giác kỳ quái: Trước anh không phải gọi điện thoại cho tôi giúp cậu ấy xin nghỉ sao? Vậy cậu ấy rốt cục làm sao?

Đoạn Châu nói: Tôi về nhà phát hiện em ấy không ở nhà.

Lâm Phi: Không ở nhà? Anh không phải nói cậu ấy cảm mạo sốt sao … Không đúng, anh gạt tôi?!

Đoạn Châu im lặng.

Lâm Phi vội la lên: Này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hai người trước đó không phải tốt lắm sao?

Đoạn Châu trầm mặc một hồi, nói: Tối hôm qua… Uống say, sau đó… Sáng nay cảm thấy em ấy phản ứng không lớn, chắc hẳn chỉ là xấu hổ mà thôi, cho nên không nghĩ nhiều, công ty có việc liền thúc gấp, trước hết đi công ty. Không nghĩ tới buổi tối về tới nhà không có ai.

Lâm Phi phản ứng rất lớn: Cái gì?! Anh lại đối cậu ấy…! Hơn nữa xong việc còn để một mình cậu ấy ở nhà?! Mẹ nó, anh có biết hai chữ cặn bã viết thế nào hay không a?!

Lâm Phi càng nghĩ càng giận, không nhịn được túm lấy cổ áo Đoạn Châu, vung lên nắm đấm đánh tới: Đm, ngươi không biết cậu ấy không bao giờ nói chuyện yêu đương cho người khác biết sao? Đáng đời ngươi đem người làm mất rồi!

Nói xong liền vung lên nắm đấm muốn đánh, lại bị người khác ngăn cản.

Lâm Phi không tránh thoát, mắng: Anh sao lại ngăn tôi?! Để tôi đánh hắn!

Bất quá đối phương vẫn thủy chung không buông tay.

Đoạn Châu sờ sờ nơi khóe miệng bị Lâm Phi đánh, rất đau, không nhịn được rên một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phi, nói: Cậu có biết em ấy sẽ đi nơi nào không?

Lâm Phi mạnh miệng nói: Ta coi như biết cũng sẽ không nói cho ngươi!

Đoạn Châu: Nói cho tôi biết, tôi muốn đi tìm em ấy.

Lâm Phi cười lạnh nói: Hừ, tìm cậu ấy làm gì, tìm tới làm tiếp một lần?

Đoạn Châu: … Tìm em ấy, nói với em ấy tôi yêu em ấy, muốn cùng em ấy luôn luôn cùng một chỗ, sẽ luôn đối tốt với em ấy.

Lâm Phi sửng sốt một chút. Động tác kháng cự cũng ngừng lại. Hắn nói: Diệp Tân, bình thường không có địa phương đặc biệt yêu thích, hình như chỉ thích chờ ở nhà, chính anh cũng phát hiện đi. Cho nên thật khó mà nói chỗ nào. Thế nhưng, cậu ấy hình như vẫn luôn rất muốn đi công viên trò chơi một lần.

Cảm ơn. Đoạn Châu nói, sau đó quay người chạy ra quán bar, lên xe, lái xe đi công viên trò chơi. Chỉ là, trễ như vậy, em ấy còn có thể ở đó sao? Đoạn Châu lo lắng ngón tay gõ gõ lên tay lái, chân ga càng giẫm mạnh hơn.