Trong điền trang mới xây, có một khu gọi là lò sắt.

Đây là một tiểu viện độc lập, nằm nối giữa điền trang và Lâu Thương. Nó thuộc nội trái, người bình thường không thể vào. Trong tiểu viện có xây một lò rèn sắt thô sơ, Lưu Khám một tay cầm kìm sắt, một tay giơ búa gõ leng keng trong lò để rèn dụng cụ, Lưu Cự và Vương Tín tò mò đứng cạnh xem.

Về lý, chuyện này căn bản không cần Lưu Khám phải làm.

Thế nhưng Lưu Khám vẫn đặc biệt mời một thợ rèn từ huyện Đồng đến để theo học suốt một tháng trời.

Hắn muốn làm gì?

Câu trả lời rất đơn giản… Hắn muốn tự mình rèn móng và bàn đạp yên ngựa. Ở thời đại này, móng ngựa vẫn chưa ra đời, bàn đạp yên ngựa cũng chỉ là loại đơn, chỉ dùng để lên ngựa thuận tiện mà thôi. Điều trước tiên Lưu Khám phải giải quyết là vấn đề của móng ngựa, hơn nữa còn không được để người khác biết.

Cách tốt nhất không gì bằng là tự mình bắt tay vào làm.

Dựa vào ký ức của kiếp trước, Lưu Khám mất một tháng, cuối cùng đã rèn được thành công. Đầu tiên hắn sử dụng trên mấy con ngựa khác, thấy không vấn đề gì mới bắt tay chuẩn bị lắp móng ngựa sắt cho Xích Thố. Hơn nữa, qua nhiều lần thực nghiệm, kỹ xảo của Lưu Khám cũng đã tiến bộ rất nhiều. Móng ngựa hắn rèn cũng khá đẹp mắt, phù hợp cho Xích Thố sử dụng.

Lưu Cự và Vương Tín vừa canh giữ vừa tò mò nhìn cái móng ngựa thành hình trên đe sắt.

- Đệ đệ, đệ làm cái đồ chơi này thật sự có tác dụng sao?

Lưu Cự hiếu kỳ hỏi:

- Xích Thố phải mang theo đồ vật này, liệu có thoải mái không.

- Vậy huynh đi giày vào có thoải mái không?

- Không!

- Thì thế!

Lưu Khám dùng kìm sắt kẹp một miếng móng ngựa bằng sắt lên, thả vào trong nước, chỉ nghe thấy tiếng xèo một cái, bọt khí sủi lên.

- Đồ vật này giống như chúng ta đi giày, Xích Thố chắc chắn không thoải mái, đi chân trần sẽ dễ bị thương, nhưng sau khi đã có đồ vật này rồi, Xích Thố không cần lo bị thương khi đi đường nữa… Tín, đồ vật ta bảo ngươi làm, ngươi đã làm xong chưa?

Vương Tín đáp:

- Làm xong rồi!

Nói rồi, cậu giơ lên một bộ yên ngựa ở bên cạnh. Đương nhiên, đây không phải là yên ngựa cầu cao thường thấy trong đời sau, mà là yên bằng rất phổ biến ở thời đại này. Điểm khác biệt với yên bằng bình thường khác nằm ở chỗ hai bên yên ngựa đều có một bàn đạp rủ xuống.

Bàn đạp được rèn bằng đồng thau, trên thị trường bán rất nhiều, một bàn đạp có giá hai mươi tiền.

Có lẽ chỉ là vấn đề quan niệm chăng. Bàn đạp mặc dù đã xuất hiện từ lâu nhưng không ai nghĩ sẽ lắp ráp thành bàn đạp đôi.

Bên kia, Lưu Cự dắt ngựa Xích Thố tới, Vương Tín tiến lên đặt yên ngựa bằng vào, vắt ngang bốn dây đai bằng da bò dưới bụng ngựa, thắt chặt lại.

Móng ngựa của Xích Thố đã được lắp xong hai hôm trước, ngoài lúc ban đầu có vẻ không quen lắm ra, nó không có bất cứ phản ứng xấu nào.

Lưu Khám xoay người lên ngựa, hai chân dí vào bàn đạp, sau khi chạy thử hai vòng trong sân, thấy cũng tạm được. Chỉ là chiếc yên bằng này quả thực không thoải mái lắm, mặc dù có sự giúp sức của bàn đạp nên đã thuận tiện hơn nhiều. Thế nhưng rõ ràng không vững chắc như yên ngựa cầu cao.

Đáng tiếc, giờ vẫn không thể để yên ngựa cầu cao xuất hiện được.

Lưu Khám bảo Vương Tín mang một cái áo vật lại, may vào lưng ngựa, vừa vặn có thể che được hai bàn đạp. Sau đó lại treo nghiêng xích kỳ trên thân ngựa, thử hai lần nữa xác định không ảnh hưởng đến cử động của mình, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

- Ca, cả Tín nữa… nhớ rõ nhé, hôm nay tất cả những thứ các huynh nhìn thấy, không được nói với ai. Đây là cái hộ mệnh của chúng ta.

Lưu Cự và Vương Tín gật đầu liên tục, tỏ ý đã hiểu.

Lưu Khám xoay người lên ngựa, vừa định cưỡi ngựa ra ngoài đi dạo thì thấy Khoái Triệt vội vã chạy tới.

- Đông chủ, Tần gia ở Ba quận phái người tới!

Lưu Khám ngẩn người, vội vã xuống ngựa, ném dây cương cho Vương Tín.

- Phái ai tới?

- Tần Chu!

Lưu Khám gật đầu, xua tay nói:

- Đi, chúng ta đi gặp y!

Hai người vội vàng tới phòng khách, chỉ thấy Tần Chu mệt mỏi đứng trên đình.

- Tần tiên sinh!

Tần Chu và Lưu Khám cũng coi như đã quen biết từ trước, y vội khom người nói:

- Thương lệnh khách sáo rồi, Tần Chu là đồ phụ, sao xứng với hai chữ tiên sinh chứ?

Nói rồi, y lôi từ trong ngực ra một chiếc phù tín.

- Tần Chu hôm nay tới đây là phụng mệnh của gia chủ, mời Thương lệnh tới Ba quận một chuyến.

Đây là tín phù của Tần Thanh. Lưu Khám nghe xong liền thở phào một cái, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Sau ba tháng thấp tha thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng Lưu Khám đã nhận được hồi âm của Tần Thanh. Mặc dù vẫn không rõ thái độ của bà ta lắm, nhưng ít nhất không cần tiếp tục lo lắng nữa. Tất cả, đợi sau khi gặp Tần Thanh sẽ biết kết quả.

Đối với chuyến đi tới Ba Thục, Lưu Khám ít nhiều vẫn rất chờ đợi.

Nếu như thật sự có được sự ủng hộ của Tần thanh, đồng nghĩa với việc ôm được cái chân lớn, cực kỳ có lợi cho sự phát triển sau này của hắn.

Ừ, Đại Tần một ngày chưa diệt vong thì ta có thêm một ngày trù mưu tính kế. Tốt nhất thời gian dài thêm một chút, chỉ có như vậy mới có thể chuẩn bị đầy đủ. Thỉnh thoảng, Lưu Khám rất hận bản thân mình. Kiếp trước lúc còn đi học, sao không để tâm hơn một chút? Chí ít cũng nên biết rõ rốt cuộc Thủy hoàng đế chết năm nào? Như vậy, chẳng phải mình cũng có thêm một sự chắc chắn sao? Đâu phải suốt ngày lo lắng như bây giờ.

Tuy nhiên, Lưu Khám cũng không phải nói đi là đi ngay.

Dù sao hiện giờ hắn là Thương lệnh của Lâu Thương, đảm nhận trọng trách vận chuyển lương thực của Hoài Hán. Vì thế, hắn phải sắp xếp mọi việc chu đáo, sau đó còn phải đi tới Tương huyện một chuyến để thông báo cho Doanh Tráng, chắc Doanh Tráng cũng sẽ không cản trở, suy cho cùng vận chuyện lương thực ở Hoài Hán giờ đang thông suốt, cũng không có phiền phức gì lớn. Hơn nữa là Tần Thanh mời, Doanh Tráng hẳn sẽ đồng ý. Tuy nhiên, trường hợp này vẫn phải đi một chuyến.

Trước tiên Lưu Khám gọi Tào Tham về, thu xếp việc khi vào đông.

Mùa đông năm nay bận rộn, có hai việc lớn phải giải quyết. Trước tiên phải hoàn thành công trình xây dựng tường thành Lâu Thương. Ít nhất là xây dựng xong hành lang chủ thể, còn lại là một số vấn đề nhỏ nhặt, đợi sang năm tiến hành cũng không muộn. Còn công tác tu sửa kênh mương phải chuẩn bị khởi công.

Còn nữa, còn nữa…

Thường ngày cũng không cảm thấy bận rộn lắm.

Nhưng đợi tới khi phải sắp xếp, Lưu Khám mới nhận ra, những việc chi tiết lại vụn vặt rắc rối đến vậy.

Một Lâu Thương nhỏ bé đã như vậy thì công việc của cả một đế quốc sẽ nặng nề như thế nào? Nghe nói các công văn mà Thủy hoàng đế phải xử lý hàng ngày, cộng lại cũng một hai trăm cân. Cũng thật sự bái phục thái độ làm việc chăm chỉ của y, chí ít Lưu Khám thấy mình không làm được.

Đợi sau khi thu xếp các công việc của Lâu Thương, Lưu Khám dẫn theo Trần Đạo Tử và Vương Tín, chuẩn bị khởi hành đi huyện Tương.

Nhưng chưa đợi bọn họ xuất phát, Doanh Tráng đã sai người tới trước.

- Thương lệnh, Quận thủ mời ngài lập tức tới Tương huyện, có việc quan trọng cần bàn với Thương lệnh.

Người tới báo tin cũng là người quen của Lưu Khám.

Đó là Lại Thiệu Bình, Quân Tư mã dưới trướng của Doanh Tráng trước kia, nay là quận trưởng Tứ Thủy.

Lưu Khám ngạc nhiên hỏi:

- Việc quan trọng? Bình tiên sinh có biết là việc gì không?

Thiệu Bình lắc đầu tỏ ý không rõ lắm.

Lưu Khám cũng không tiện truy hỏi nữa, dù sao hắn đang muốn tới Tương huyện một chuyến, như vậy cũng tiện đường. Lưu Khám và Thiệu Bình lập tức khởi hành tới Tương huyện không ngừng nghỉ. Giữa trưa ngày hôm sau, hai người đã tới phủ Quận thủ và đang chờ triệu kiến sau khi thông bẩm.

Một lát sau, Thiệu Bình bước ra từ phủ Quận thủ.

- Thương lệnh, Quận thủ chờ ngài ở thư phòng, ngài đi theo ta.

Lưu Khám không khỏi thêm ngạc nhiên, cùng Thiệu Bình bước vào trong phủ. Ven đường chỉ thấy có giáp sỹ tuần tra, tạo cảm giác căng thẳng như thể đại chiến đang cận kề. Hơn nữa, nếu là đàm luận việc công, Doanh Tráng sẽ triệu kiến ở phòng khách. Tại sao phải gặp mình trong thư phòng?

Xảy ra việc lớn rồi!

Lưu Khám thầm nhủ.

Thư phòng của Doanh Tráng trang nghiêm như quân trướng.

Ở giữa phòng bày một bộ sa bàn lớn, nhưng nhìn không rõ là địa hình ở đâu.

Trên một mặt tường treo một tấm bản đồ da bò. Doanh Tráng đang đứng trước bản đồ, im lặng quan sát, dường như không nhận ra Lưu Khám đã đến.

- Quân thủ, Lưu thương lệnh tới rồi.

Doanh Tráng lúc này mới như bừng tỉnh, quay người nhìn Lưu Khám, trầm ngâm nói:

- Thương lệnh, ngồi đi.

- Quận thủ, không biết ngài lệnh cho Lưu Khám tới gấp như vậy là có gì căn dặn?

Doanh Tráng khác với Nhâm Hiêu. Lưu Khám có thể tùy ý trước mặt Nhâm Hiêu nhưng lại không dám như vậy trước Doanh Tráng.

Doanh Tráng gật đầu, quay người đi tới cạnh thư án, lôi ra một cuộn vải đen.

- Thương lệnh, chúc mừng!

- Dạ?

- Hàm Dương gửi hai chiếu lệnh tới.

Doanh Tráng nở nụ cười, sau đó mở tấm vải đen ra, trầm giọng nói:

- Lưu Khám nghe chiếu!

Lưu Khám lúc này cảm thấy đầu óc hỗn độn, không hiểu tấm vải đen trong tay Doanh Trang rốt cuộc để làm gì. Hàm Dương ra chiếu lệnh thì có quan hệ gì với ta chứ? Lưu Khám tự biết với thân phận hiện giờ của hắn, không đủ lọt vào tầm mắt của Thủy hoàng đế, lẽ nào…

Lưu Khám miên man suy nghĩ, nhưng hành động không có chút nào chậm trễ.

Hắn vội vã quỳ gối nói:

- Thần Lưu Khám, tiếp chiếu!

- Lưu Khám từ khi nhậm chức Thương lệnh của Lâu Thương đến nay, chăm chỉ cần cù, bảo đảm con đường lương thực của Hoài Hán được suôn sẻ… Phủ Thượng Khanh đã xem xét quyết định nâng tước một đẳng là tước đại phu; Còn việc sản xuất quân lương được tiến hành thuận lợi ở chiến sự Bách Việt, mặc dù chưa chém đầu nhưng không thể phủ nhận công lao nên nâng một đẳng tước, hưởng tước quan đại phu; Nhờ chế rượu trắng mà tướng sĩ Đại Tần ta sống sót, đạt trên ba mươi nghìn người, xứng đáng với nhất đẳng quân công tước, được hưởng tước công đại phu.

Lưu Khám không khỏi ngỡ ngàng!

Doanh Tráng cười nói:

- Từ khi Thương quận của Đại Tần ta lập pháp tới nay, chưa từng có ai một ngày thăng liền ba cấp, Thương lệnh có thể nói là người đầu tiên đấy.

- Cái này… Thần lo sợ!

Công đại phu còn gọi là Thất đại phu, là tước đẳng vị thứ bảy trong hai mươi đẳng quân công tước của chế độ nhà Tần, là một bước ngoặt lớn. Từ dân tước đến công đại phu, khi gặp huyện lệnh, thừa, ấp cũng không cần bái kiến. Tức là thấy quan chỉ cần chắp tay là được. Doanh Tráng tiến lên đỡ Lưu Khám đứng lên rồi đặt tấm vải đen vào tay Lưu Khám.

Khuôn mặt tươi cười, y quay người cầm lấy một cuộn vải đen khác trên thư án rồi mở ra:

- Lưu Khám tiếp chiếu!

- Dạ… Thần Lưu Khám tiếp chiếu!

- Lệnh cho Thương lệnh Lâu Thương của Vị Thủy là Lưu Khám, sau khi tiếp chiếu, lập tức khởi hành, nội trong ba mươi ngày phải tới Chu Dương trình diện.

Lưu Khám ngẩn người, đờ đẫn nhìn Doanh Tráng. Lúc này thật sự không kịp phản ứng. Sao đang yên đang lành bảo ta tới Dương Chu trình diện?

Doanh Tráng nói:

- Đây là lệnh chiêu mộ do phủ Thái thú ban bố, Thương lệnh, tiếp chỉ đi.

Lưu Khám mơ hồ nhận lấy chiếu thư, mãi mới phản ứng lại:

- Quận thủ, Dương Chu ở đâu, sao lại chiêu mộ?

Còn nữa, ta tới Dương Chu sẽ báo cáo với ai?

Doanh Tráng đáp:

- Cái này, ngươi không cần hỏi nhiều. Tóm lại một câu, bệ hạ đã quyết định dụng binh với Hung Nô, đại quân Biên quận đã bắt đầu tập kết về Thượng quận. Dương Chu đã ở Thượng quận… Lẽ ra, ngươi vốn không cần chấp thuận, nhưng đây là lệnh chiêu mộ của phủ Thái thú, khác với việc tập trung lao dịch bình thường. Sau khi ngươi tới Dương Chu, tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi biết cần tới gặp ai…

Thời gian hơi gấp nhưng vẫn coi như là đủ.

Thế này đi, ta sẽ ban ba trăm Lam Điền giáp sĩ của ta cho ngươi, Trường lại Thiệu Bình theo ngươi cùng tới Dương Chu. Trước tiên ngươi hãy quay về Lâu Thương sắp xếp. Hai ngày sau khởi hành, ta sẽ phái Thiệu Bình dẫn người tới Phái huyện gặp ngươi. Còn cụ thể tùy tùng như thế nào, ngươi hãy tự bố trí. Có điều, ngươi đi Dương Chu trình diện là chuyện của trình diện, còn vẫn phải đảm bảo thông suốt con đường vận chuyển lương thực ở Hoài Hán, đã hiểu chưa?

Lưu Khám có chút mơ màng, cầm chiếu lệnh và tín phù lui ra khỏi thư phòng.

Hắn đứng trên bậc thềm đại môn của Quận thủ, gió lạnh thổi qua khiến hắn giật mình.

Khai chiến với Hung Nô?

Lưu Khám bỗng bừng tỉnh: Đại Tần sắp khai chiến với Hung Nô rồi!