Nói xong, Đồ Tuy bước xuống bậc thang, nâng Nhâm Hiêu lên:
- Nhâm Hiêu, nói vậy ngươi đã hiểu rõ mục đích Vương Thượng phái ngươi tới đây rồi.
Nhâm Hiêu trầm giọng nói:
- Vương Thượng muốn lập nên nghiệp lớn mà xưa nay chưa từng có. Trước
khi Nhâm Hiêu rời Hàm Dương, Thượng Khanh đại nhân đã nói với ty chức,
tất cả sẽ nghe theo sai phái của Đồ tướng quân.
Khi nhắc đến
Thượng Khanh đại nhân, trên mặt Nhâm Hiêu lộ vẻ kính nể. Thượng Khanh
đại nhân trong miệng gã chính là Nhị công tử Mông gia hiệu lực dưới
trướng Tần Vương Chính, là Mông Nghị.
Đồ Tuy cầm tay Nhâm Hiêu, vừa đi vừa nói:
- Sở dù diệt vong, nhưng đến nay vẫn chưa ổn định. Tình hình quận Tứ
Thủy vô cùng phức tạp, giặc cỏ đông đảo, có rất nhiều dư nghiệt của các
quốc gia đều trú ở nơi này. Những người này có cừu hận khắc cốt ghi tâm
với đại Tần ta, thường xuyên tạo phiền phức cho chúng ta. Quận Tứ Thủy
phần lớn ao đầm đất trũng, địa hình phức tạp. Đám này mà trốn thì thật
sự khó tìm. Vương Thượng muốn tranh Bách Việt, mở mang diện tích lãnh
thổ quốc gia mà Nghiêu Thuấn không làm được. Đại quân quận Tứ Thủy ta là căn cơ để chinh phạt Bách Việt, Tứ Thủy không yên, thì đại quân ta cũng sẽ không ổn.
Nhâm Hiêu, hành quân chiến tranh ta lành nghề,
thế nhưng thống trị địa phương này thì ta có lòng mà sức không đủ. Vì
vậy ta mới thỉnh cầu Vương Thượng điều quan viên tới. Nhưng không ngờ
Vương Thượng lại phái ngươi tới. Điều này chứng tỏ, Vương Thượng đối với việc chinh phạt Bách Việt đã cực kỳ nôn nóng rồi, ngươi ta phải đồng
lòng hợp lực mới được.
Nhâm Hiêu chắp tay nói:
- Đồ tướng quân yên tâm, Hiêu nhất định đem hết toàn lực trợ giúp tướng quân bình định Tứ Thủy!
- Rất tốt!
Đồ Tuy ngồi tại án, đưa một quyển thẻ tre cho Nhâm Hiêu:
- Ta cắt cứ ngươi đi huyện Bái trước, nơi đó tình huống phức tạp, đạo
phỉ hoành hành. Ta chuẩn bị, trận chiến mà Tứ Thủy tiêu diệt đầu tiên
chính là khai hỏa bắt đầu từ huyện Bái. Vương thượng cũng quyết định
phối hợp hành động với chúng ta, năm nay sẽ không đông thú nữa mà quyết
tiêu diệt đạo phỉ này. Ở đây có chút tư liệu...Nhâm Hiêu, ta muốn ngươi
nội trong năm bình định được đạo phỉ tại huyện Bái. Có thể làm được
không?
Nhâm Hiêu cười:
- Tướng quân yên tâm, tiểu tướng nhất định không làm nhục mệnh.
Nói xong, gã mở thẻ tre ra chăm chú xem. Đồ Tuy thấy thái độ này của
Nhâm Hiêu thì không chút nào trách cứ. Y thấy, thời gian cấp bách là
phải nhanh chóng giải quyết vấn đề, mới là phẩm hạnh nên có của lão Tần
nhân.
Tới lúc khêu đèn, Nhâm Hiêu mới xem xong nội dung tư liệu, cất thẻ tre đi, gã đứng lên:
- Tướng quân, Hiêu đi huyện Bái trước.
- Ừm, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ không giữ ngươi lại.
Đồ Tuy trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Nhâm Hiêu, ngươi định bắt tay vào từ chỗ nào?
Nhâm Hiêu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:
- Huyện Bái đạo phỉ nghiêm trọng, nếu muốn bình định trong năm, cần
phải sử dụng thủ đoạn sấm sét, mới có thể tạo được hiệu quả. Nếu chỉ đơn thuần bao vây tiễu trừ, sợ là không đủ để mau chóng giải quyết. Cho
nên, ty chức chuẩn bị lấy "một cảnh cáo trăm" làm kinh sợ đạo phỉ, sau
đó dùng phương pháp trấn an, dẹp loạn huyện Bái.
Đồ Tuy gật đầu tán thưởng:
- Ừm, như vậy cũng là biện pháp. Nhưng lấy "một cảnh cáo trăm" , không biết ngươi định chuẩn bị lấy người nào để uy hiếp?
Nhâm Hiêu suy nghĩ một chút rồi khẽ nói ra một cái tên. Đồ Tuy nghe xong hai mắt sáng rực, liên tục gật đầu nói:
- Lựa chọn người này rất hợp ý ta!
***
Tào Vô Thương là người không che giấu được gì, hơn nữa dã tâm cũng
không lớn, nhưng tính cách rất tốt, hành vi nghĩa hiệp, tuy rằng bản
lĩnh không giỏi nhưng khi gặp chuyện không vừa mắt thì sẽ nhảy ra can
thiệp ngay. Đối đãi với bằng hữu thì đương nhiên cũng không cần phải nói nhiều. Chỉ là ở tại thị trấn Bái này, bằng hữu của Tào Vô Thương cũng
không nhiều. Ai cũng biết, gã không ưa Lưu Bang, trong khi đó mọi người
ai cũng tôn kính Lưu Bang. Lưu Khám và Tào Vô Thương đã cùng nhau uống
rượu hai lần, trên cơ bản hắn cũng hiểu chút ít về tình hình của Lưu
Bang.
Có người nói, Lưu Bang thời trẻ cũng là một hiệp khách, được người khác kính nể, bao gồm cả Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ. Lưu Bang
cũng từng là môn hạ hiệu lực hào sĩ Trương Nhĩ vô cùng nổi danh tại Ngụy quốc, nhưng Ngụy quốc rất nhanh diệt vong, bởi vậy Lưu Bang mới trở về
huyện Bái.
Ồ, năm xưa Lưu Bang là một hiệp khách ư? Điều này
làm Lưu Khám cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với Lưu Bang này, rốt cuộc ông ta là một nhân vật như nào?
Nhưng Lưu Bang thủy chúng vẫn chưa hề xuất hiện. Không đợi được Lưu Bang, thì huyện trưởng mới bổ nhiệm huyện Bái đã tới.
Hôm đó, rất nhiều người có tiếng tăm ở thị trấn Bái đều ra khỏi thành
đi nghênh đón vị huyện trưởng rất có địa vị này. Tào Đình trưởng đi,
Tiêu Hà đi, Tào Vô Thương đi, còn có Lữ Công cũng đi...Lưu Khám không
đi, bởi vì hắn theo mẫu thân học chữ viết. Chữ Tần khá giống chữ Triện
hậu thế, nên Lưu Khám cũng biết được vài chữ. Nhưng lần này hắn cảm giác mình như một học sinh tiểu học, tư vị này cũng không tệ, mà tính tình
của Khám phu nhân bình thường rất hiền lành ôn hòa, nhưng lúc dạy học
thì lại vô cùng nghiêm khắc. Theo như phương pháp của Lưu Khám, học chữ
Tần là được rồi, nhưng Khám phu nhân lại cho rằng nếu muốn học, nhất
định phải học thật tốt, mà không chỉ có học chữ Tần, mà những văn tự của các quốc gia khác cũng phải học hết.
Phải biết rằng, từ
triều Chu Đông thiên lạc ấp, cũng chính là quận Tam Xuyên hiện nay (nam
Lạc Dương), trải qua hơn năm trăm năm chư hầu thôn tính và tranh hùng
với bảy nước, tới khi Tần Vương Chính tiêu diệt Tề quốc, gia đồng ruộng
tương dị, xa đồ dị quỹ, ngôn ngữ văn tự đại của các quốc gia lại càng có sự khác biệt.
Nhất là văn tự này lại càng nghiêm trọng. Rất
nhiều chữ viết thậm chí còn vượt trên hơn trăm cách viết, chỉ riêng chữ
"Bảo", Khám phu nhân đã viết bằng 27 hình dạng khác nhau. Hơn nữa kết
cấu chữ viết, có mềm có khéo léo, có thưa có dày; có tung dài, có cuồng
ngược cổ quái.
Dù gì, nhưng con chữ này cũng khiến Lưu Khám
sứt đầu mẻ trán. Sau đó hắn bất chấp chỉ nhớ thư pháp Tần văn, còn Chu
văn, Sở văn, Tề văn hay bất kỳ nước nào mà Khám phu nhân dạy thì hắn bỏ
qua không để ý tới nữa. Nhưng như thế lại trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Học chữ xong rồi, Lưu Khá còn phải sửa sang nhà bếp cho Khám phu nhân.
Cả ngày hắn ở trong nhà không có thời gian ra ngoài, nên lúc tân Huyện
trưởng đến, hắn cũng không ra để xem náo nhiệt.
Nói đi nói
lại, tân huyện trưởng cũng có gì khác chứ? Cũng là người có mũi có hai
mắt, cũng chỉ là người chứ chẳng phải sinh vật nào khác cả.
Múc đầy một thùng nước, Lưu Khám ngồi nghỉ ngơi ở hiên cửa. Đột nhiên
thấy Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương kích động đi vào, vừa vào cửa đã reo
lên:
-A Khám, hôm nay ngươi không đi thật là tiếc đấy.
Lưu Khám lười nhác dựa vào cột hành lang, chẳng thèm động mí mắt:
- Có gì phải tiếc?
- Ngươi có biết vị tân huyện trưởng của chúng ta là ai không?
Lưu Khám kỳ quái hỏi:
- Không là nam, thì là nữ rồi? Nếu không thì chẳng lẽ là gay?
- Gay? Gay là gì?
- Gay là....
Lưu Khám hoàn toàn không biết nên giải thích vấn đề này như nào, vì vậy mở mắt, chuyển đề tài:
- Lúc nào ta giải thích với các ngươi sau. Kỳ ca, Vô Thương đại ca, các ngươi nói cho ta biết, tân huyện trưởng mới nhậm chức là ai vậy? Lai
lịch thế nào?