*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa qua ngày một tháng năm tiến độ học tập liền tăng lên rất nhanh, học sinh trong trường cũng bắt đầu ôn tập không kể ngày đêm, đặc biệt là học sinh lớp 12. Trước mắt chính là kỳ thi đại học, toàn bộ các lớp 12 không hề có ai ra ngoài chơi bời sau khi tan học, đương nhiên là trừ đám Lô Bân. Cặp sách của Lương Huyên bị Lô Bân đem đi hai ngày mà vẫn chưa trả lại, cậu không thể làm gì khác hơn đành đến lớp hắn tìm người. Lô Bân đang đứng tán dóc hút thuốc với một đám trẻ trâu trên hành lang, nhận ra ánh mắt khinh thường của giáo viên quăng tới cũng đáp trả một cách khinh thường.

Lô Bân thấy Lý Dật Sơ đi tới liền tắt điếu thuốc còn hơn phân nửa trong tay, đến trước mặt cậu, “Tới lấy cặp sách à?”

Lý Dật Sơ đáp, “Đúng vậy, tôi còn phải đi lấy hàng.”

Lô Bân cười, “Thật ngại quá, hôm qua tôi không tới trường nên quên mất việc trả cặp cho cậu.”

Lý Dật Sơ dựa vào cửa sổ nói, “Nhanh đi lấy đi, sắp vào học rồi.”

Lô Bân, “Cậu đi lấy hàng buổi trưa à? Tôi đi với cậu nha? Ở trong trường chán chết đi được.”

Lý Dật Sơ đáp, “Không cần.”

Lô Bân vốn chỉ bất chợt có hứng thú nên nói vậy thôi, không ngờ Lý Dật Sơ lại từ chối, thế là càng thêm hăng hái, “Cậu không cho tôi đi thì tôi không trả cặp cho cậu đâu.”

Lý Dật Sơ đảo con ngươi, quay người nghênh ngang bước vào lớp Lô Bân.

Không khí trong phòng học lớp 12 tương đối ngột ngạt, phần lớn học sinh đều ngồi cúi đầu học bài, chỉ có vài trường hợp cá biệt thấp giọng nói chuyện, thấy người lạ đột nhiên bước vào đều kinh ngạc nhìn cậu.

Lý Dật Sơ hỏi người ngồi bàn đầu, “Lô Bân ngồi chỗ nào?”

Người kia đáp, “Bàn cuối sát tường.”

Lý Dật Sơ liền bước thẳng tới vị trí của Lô Bân, lôi cặp sách của mình ra khỏi ngăn kéo sau đó đeo lên vai, khi tới cửa còn phẩy tay với Lô Bân một cái, “Bye.”

Lô Bân dở khóc dở cười nhìn cậu nghênh ngang rời đi.

Mặc dù xem Lô Bân là bạn bè nhưng Lý Dật Sơ vẫn không ưa thái độ của Lô Bân đối với giáo viên. Có lẽ bởi vì Lương Trường Bình làm nghề giáo cho nên cậu đều tôn kính tất cả mọi giáo viên khác. Tuy Lương Trường Bình nghiêm khắc ít lời, nhưng vào lúc cậu bất lực nhất ông đã cho cậu một chỗ dựa, đến bây giờ Lý Dật Sơ vẫn nhớ như in lời của Lương Trường Bình khi ông tới tìm cậu, “Nơi này là nhà của con, chú sẽ luôn ở đây, đừng sợ.”

Dù cho sau này Lương Trường Bình chưa bao giờ ôn nhu dỗ dành Lý Dật Sơ như vậy nữa, thế nhưng ông luôn luôn thực hiện câu nói kia.

Lý Dật Sơ đeo cặp về lớp, nơi vốn nên yên tĩnh sau tiếng chuông vào học lúc này lại vô cùng huyên náo. Cậu về chỗ ngồi, bạn cùng bàn lập tức phấn khởi nói, “Cậu biết gì chưa? Vừa nãy giáo viên chủ nhiệm có ghé qua, nói rằng trường chúng ta sẽ bắt đầu học khiêu vũ giữa giờ.”

Gần đây các trường học ở mọi tỉnh thành trong cả nước đều đang thử nghiệm việc tăng cường hoạt động ngoại khóa. Vài thành phố chọn một số trường học, thay vì tập thể dục dưới loa phát thanh thì đổi sang tập luyện theo từng đôi nam nữ, sử dụng các động tác mô phỏng theo hình thức khiêu vũ. Sau khi được truyền thông đưa tin, đây liền trở thành tấm gương cho các trường khác noi theo, đám học sinh cứ quen gọi là khiêu vũ giữa giờ. Lúc Lý Dật Sơ đọc được tin tức này từng nghĩ, loại hoạt động dễ dàng gây yêu sớm thế này chắc chỉ náo nhiệt một hồi rồi thôi, làm gì có khả năng mở rộng khắp cả nước. Nào ngờ trường cấp ba của cậu cũng đòi góp vui rồi.

Lý Dật Sơ hỏi, “Lớp chúng ta có 31 nam, 29 nữ, còn dư lại hai thằng con trai thì làm sao?”

Bạn cùng bàn cười ha ha, “Giáo viên chủ nhiệm nói, hai người còn lại phải bắt cặp với nhau. Có điều để công bằng thì lát nữa sẽ cho mọi người rút thăm. À còn nữa, lát cô cũng sẽ chọn ra hai người đi tập trước với đội múa của trường, sau đó vào giờ nghỉ trưa sẽ bày lại cho mọi người.”

Cả lớp còn đang đùa giỡn thì giáo viên chủ nhiệm đã ôm hai hộp giấy bước vào phòng học, đứng trên bục giảng, “Mọi người im lặng một chút nghe cô nói, lần này trường mở rộng hoạt động thể thao là vì tháng sau lớp trọng điểm cấp ba phải tiến hành đánh giá năng lực, đến lúc đó sẽ có lãnh đạo tỉnh đến tham quan, chúng ta không thể để xảy ra sơ sót gì. Cô có hai hộp giấy ở đây, phân biệt thành nam và nữ, những ai bốc được hai số giống nhau thì hợp thành một cặp. Bên phía nam thì số 30 và 31 tạm thời nhảy với nhau một tháng được không?”

Nói xong mọi người liền dồn dập lên bục rút thăm. Lý Dật Sơ lấy một tờ giấy trong hộp, mở ra thì thấy là số 17. Cậu trở lại chỗ ngồi, chờ đến khi mọi người đều rút xong thì đi tìm bạn nữ cũng bốc được số đó. Các bạn học khác cũng cầm giấy đi tìm cặp, có người cười lớn “Không ngờ là cậu”, cũng có người không quen thân lắm khách sáo một hai câu.

Lý Dật Sơ ngồi tại chỗ nhìn những người xung quanh gần như đã nhận cặp xong xuôi, sau đó mới nhìn xem còn ai vẫn cầm tờ giấy tìm kiếm. Tầm mắt quét đến nữ sinh ngồi cách đó hai dãy, Lý Dật Sơ cao giọng gọi, “Tần Nhan!”

Tần Nhan nghe tiếng gọi quay đầu lại, khi nhìn thấy Lý Dật Sơ vẫy vẫy tờ giấy trong tay liền nhoẻn miệng cười.

Lý Dật Sơ cảm thấy bản thân thật may mắn, bốc đại mà cũng trúng được hoa khôi của lớp.

Rút thăm xong cô chủ nhiệm liền chọn một nữ sinh từng học múa và bạn cặp của cô bé đại diện lớp đi tập huấn ở trường. Ngoại trừ lớp 12 thì toàn bộ mười mấy lớp trong trường, mỗi lớp đều phải cử ra một đôi đại diện đi tập huấn, cuối cùng sẽ chọn một trong số này làm mẫu dẫn dắt cả mấy ngàn học sinh trong trường khiêu vũ giữa giờ vào tháng sáu, lúc lãnh đạo tỉnh đến tham quan.

Cô chủ nhiệm vừa biết Lý Dật Sơ bắt cặp với Tần Nhan liền thầm than, công sức rút thăm công bằng coi như đổ sông đổ bể. Lúc trước khi trường ra thông báo cô hầu như không cần suy nghĩ gì đã quyết định cử hai học sinh dễ nhìn là Lý Dật Sơ và Tần Nhan làm đại diện cho lớp 11-6. Có điều được các giáo viên khác nhắc nhở, cô mới ý thức được làm vậy khó tránh khỏi khiến các học sinh khác nghĩ rằng giáo viên chỉ coi trọng bề ngoài. Gái xinh hợp với trai đẹp thành một đôi, vậy những học sinh khác lớn lên không dễ nhìn lắm phải làm sao bây giờ? Người đẹp kết bạn với nhau còn kẻ khác thì lạc đàn, sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của tụi nhỏ.

Nhưng bây giờ hai người lại ngẫu nhiên bốc trúng nhau, thực sự không thể không nói ông trời cũng thích xem mặt.

Cô giáo nhìn lớp học ồn ào náo nhiệt, gõ gõ bảng đen nhắc mọi người yên lặng, “Còn có việc quét dọn vệ sinh các góc khuất trong trường, ví dụ như xe đạp hỏng trong nhà xe, xác động vật chết lẫn trong thảm cỏ sân tập,… sẽ được phân đều cho mỗi lớp. Dựa theo công văn của trường thì lớp 12 không cần làm, lớp 10 năm ngoái làm xong được đánh giá rất tốt, năm nay ban giám hiệu đổi thành lớp 11, cũng chính là chúng ta. Nhiệm vụ tương đối nhiều, lát nữa ủy viên vệ sinh sẽ phân chia nhiệm vụ cho từng tổ.”

Mọi người vẫn còn bàn tán về vụ rút thăm vừa nãy, đợi tới lúc giáo viên chủ nhiệm thông báo xong rời đi, một vài người mới nhận ra chỗ nào đó sai sai.

Năm ngoái là lớp 10, năm nay là lớp 11, nói tới nói lui vẫn là bọn họ mà!

Tổ của Lý Dật Sơ bị phân đi quét vườn cây nhỏ diện tích gần ba mươi mét vuông kéo dài từ sân sau tới tường vây. Trong này toàn là cây giống được dời đến vì không còn chỗ trồng khi trường học được mở rộng, cây cối rậm rạp lại thêm gần bờ tường nên bình thường rất ít người tới đây. Nhân viên vệ sinh của trường cũng không thể nào dọn nổi nơi này.

Dựa theo quy định thì nửa tiếng trước giờ tự học buổi tối chính là thời gian để quét dọn. Lý Dật Sơ và vài bạn học cầm đồ dùng đi đến vườn cây, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.

Bao quanh khu vườn là một hàng rào xộc xệch bằng tre, dây leo từ mặt đất quấn quanh lít nha lít nhít trên hàng rào. Nếu muốn dọn dẹp sạch sẽ nơi này theo lệnh của trường thì đầu tiên phải dỡ hàng rào này ra, quét tước xong rồi mới hỏi giáo viên xem cần kinh phí bao nhiêu để rào khu vườn lại lần nữa.

Lý Dật Sơ cùng mấy nam sinh khác dùng tay nhổ bỏ hàng rào, toàn là mấy thanh tre nhỏ khô héo, không tốn sức là bao. Hai nữ sinh đứng bên cạnh phụ gỡ dây leo ra, chưa tới mười phút thì hàng rào đã được dọn sạch đặt qua một bên. Lý Dật Sơ nhường cho hai bạn nữ kia đi nhặt rác, còn cậu và những người khác chồng mấy thanh tre lại chuẩn bị đem đi vứt.

“A –“

Bọn Lý Dật Sơ vừa đi được nửa đường liền nghe hai bạn nữ kia hoảng sợ hét lên. Bọn họ lập tức thả đống tre xuống chạy lại.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Nữ sinh sợ đến phát khóc, loạng choạng chạy đến trước mặt Lý Dật Sơ, “Bên trong… bên trong có thỏ chết!”

Lý Dật Sơ thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng có con gì đáng sợ. Cậu vỗ vỗ vai bạn nữ kia, “Đừng sợ, bọn mình vào xem thử, hai người các cậu về lớp trước đi.”

Cô nàng lắc đầu nói, “Bọn mình ở lại giúp cho.”

Lý Dật Sơ cười nói, “Vậy lát nữa tụi mình lấy xác con thỏ ra thì nhớ đừng chạy đó.”

Hai nữ sinh nghe vậy lập tức đổi sắc mặt.

Lý Dật Sơ cười: “Về lớp đi.”

Cậu và bạn bè cùng bước đến, quả nhiên dưới gốc cây hòe to nhất có xác một con thỏ trắng. Con trai không sợ mấy thứ này, ai đó đá nó một phát, có lẽ đã chết mấy ngày rồi.

“Lý Dật Sơ, kìm của cậu đâu? Để tôi gắp nó bỏ vào túi rác, lát nữa ném đi luôn.”

Lý Dật Sơ vội vã ngăn cản: “Êiiii — đừng mà.”

Bạn học nhìn cậu kỳ quái.

Lý Dật Sơ nhìn đất đai chung quanh, “Đào hố chôn ở đây đi.”

Mọi người nghe cũng cảm thấy như vậy nhân đạo hơn một chút, thế là mấy đứa đi tới đi lui trong vườn tìm một chỗ đất hơi bằng phẳng, sau đó bắt đầu đào. Lý Dật Sơ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, vừa dùng xẻng hất đất lên vừa nói, “Đào sâu một chút, sau khi chôn xong chúng ta lại đạp đất cho bằng, không thôi ngày mai mấy nhỏ lại sợ hãi.”

Lý Dật Sơ trở mình bắt đầu đào từ hướng khác, dư quang đột nhiên liếc thấy một bóng trắng. Cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện trong góc tường chồng chất lá cây có thứ gì đó màu trắng. Lý Dật Sơ đứng dậy bước lại phía đó, từ góc cậu đứng bây giờ đã có thể thấy được nó đang động đậy trong đống lá. Lý Dật Sơ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gạc đống lá ra, một con thỏ con màu trắng hơi lem luốc hiện ra trước mắt cậu.

Lý Dật Sơ vui mừng ôm con thỏ lên, nó chỉ nhỏ bằng một nửa bàn tay cậu, trên lưng dính chút bùn, không biết vì sao mà tai phải lại cụp xuống. Thân thể ấm áp khẽ run lên trong lòng bàn tay Lý Dật Sơ, có lẽ là đang sợ hãi.

Mấy bạn học khác cũng tụ lại đây, nhìn con thỏ nói, “Con thỏ này làm sao bây giờ?”

Trong nháy mắt nhìn thấy con thỏ con kia Lý Dật Sơ đã cảm thấy nó đáng thương vô cùng, trong đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, “Tôi muốn nuôi nó.”

Những người khác còn đang không biết phải làm gì với con thỏ, thấy Lý Dật Sơ muốn nuôi đương nhiên liền đồng ý.

Lý Dật Sơ đứng lên nói, “Mấy việc còn lại giao cho các cậu, trước tiên tôi đưa con thỏ này đến bệnh viện thú y trước cổng trường kiểm tra một chút.”

Vào giờ này trường học không cho phép học sinh ra ngoài, Lý Dật Sơ đặt con thỏ vào mũ áo khoác của mình, sau đó đến lớp Lương Huyên tìm anh. Lương Huyên vừa ra khỏi phòng học liền bị Lý Dật Sơ lôi đến dưới một gốc cây. Cậu quay lưng lại nửa ngồi nửa quỳ vui vẻ khoe với anh, “Nhìn xem trong mũ em có gì này?”

Lương Huyên vạch mũ ra một chút, nhìn thấy thỏ con bên trong liền kinh ngạc hỏi, “Em kiếm đâu ra vậy?”

Lý Dật Sơ cẩn thận xoay người lại trả lời, “Để lát nữa kể cho anh. Giờ trước tiên em phải ra khỏi trường đưa nó đi kiểm tra đã, anh có thể mang em ra ngoài không?”

Lương Huyên dẫn cậu ra khỏi cổng trường, sau đó ôm lấy con thỏ sau lưng cậu, “Em muốn nuôi nó à?”

Lý Dật Sơ, “Đúng vậy.”

Lương Huyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Về tìm một ít gỗ, làm cho nó một cái chuồng nhỏ trên sân thượng.”

Lý Dật Sơ biết ngay Lương Huyên sẽ không phản đối. Khi còn bé bọn họ từng nuôi một con chim sẻ. Nó bay lạc vào nhà hai người trong một ngày mưa, cánh cũng bị thương. Cả hai cùng làm một cái ổ ở ban công cho con chim, dốc lòng chăm sóc hai tuần lễ đến khi nó lành lặn bay đi. Lúc đó người lớn trong nhà vốn không cho phép bọn họ nuôi, cũng nhờ Lương Huyên ra sức thuyết phục.

Tuy Lương Huyên chưa bao giờ nói nhưng Lý Dật Sơ biết anh thích các loại động vật nhỏ, chỉ có điều nhà cũng chật nên người lớn mới không cho, bởi thế bọn họ không có cơ hội nuôi. Bây giờ thỏ con vô cùng đáng thương lại bị kẹt trong vườn cây, nếu cậu không mang nó đi, để nhân viên vệ sinh trong trường nhìn thấy thì rất có thể sẽ bị ném vào thùng rác.

Bác sĩ trong bệnh viện thú y kiểm tra cho con thỏ, đồng thời xử lý vết thương trên tai nó, sau khi tắm rửa xong liền trở thành thỏ con lông mịn trắng như tuyết nằm trong một tấm thảm len màu vàng, đáng yêu đến mức khiến người khác không nhịn được muốn vuốt ve.

Hai người tạm thời để thỏ con lại bệnh viện thú y, dự định ngày mai làm chuồng xong sẽ đón nó về nhà.

Ngày hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Lý Dật Sơ đã thức dậy đến trạm thu mua phế phẩm trong khu tìm ván gỗ, chọn được mười mấy miếng tương tự nhau về hình dáng và độ dày mang về nhà, cùng Lương Huyên ôm đồ nghề lên mái nhà làm chuồng thỏ.

Lương Huyên muốn làm một cái chuồng chấn song sắt rộng rãi, bên trong đặt cái hộp nhỏ hình chữ nhật, mặt bên là cửa, thuận tiện cho thỏ con ra vào, cũng có thể chắn gió. Thỏ sợ nước, để chiếc hộp không bị mưa thấm ướt, Lý Dật Sơ liền gắn một cái dù cũ xin của bạn lên thanh sắt trên đỉnh. Đồng thời để phòng ngừa thỏ con bị mèo ở lầu dưới cắn, hai người còn gắn một ổ khóa nhỏ lên thanh sắt cạnh cửa, sau này khi nào bọn họ đi học sẽ khóa nó lại. Lương Huyên thấy Lý Dật Sơ nóng lòng muốn thử liền đưa chìa khóa cho cậu giữ.

Lương Huyên nói, “Đợi lát nữa đón thỏ con xong chúng ta tiện đường đến chợ mua ít rau làm thức ăn cho nó.”

Lý Dật Sơ, “Có cần nói một tiếng cho dì biết không?”

Lương Huyên trả lời, “Lát nữa về anh sẽ nói.”

Lý Dật Sơ đi lòng vòng khắp sân thượng nhặt sạch mảnh vỡ thủy tinh hay đinh ốc rỉ sắt nguy hiểm, sau đó mới cùng xuống nhà với Lương Huyên.

Thỏ con được bệnh viện thú y chăm sóc rất tốt, tai phải hôm qua cụp xuống cũng đã dựng lên. Lương Huyên mua một cái lồng rồi cùng Lý Dật Sơ đưa nó về nhà.

Lương Huyên ăn cơm trưa ở nhà xong liền thu dọn cặp sách chuẩn bị ra cửa, đi ngang qua phòng ngủ Lý Dật Sơ liền đẩy cửa vào hỏi, “Lần này lớp em không chọn em làm đại diện tập khiêu vũ giữa giờ à?”

Lý Dật Sơ lắc đầu.

Lương Huyên có hơi bất ngờ, anh vốn tưởng rằng đây là chuyện đương nhiên.

Lý Dật Sơ thấy anh đeo cặp sách liền hỏi, “Anh phải đến trường à?”

Lương Huyên, “Đúng, phải đi dàn dựng và luyện tập tiết mục, đại diện cho lớp anh.”

Lý Dật Sơ hào hứng nói, “Vậy là anh sẽ có cơ hội làm mẫu trước toàn trường?”

Lương Huyên sờ mũi một cái, “Anh không rành cái này lắm, em biết mà.”

Lý Dật Sơ vội vàng nói, “Cũng đâu phải khiêu vũ thật đâu, cái này không khó, hôm nay em mới nhìn qua một lần đã học được rồi. Anh cố gắng luyện đi, nếu có thể đứng đầu làm mẫu cho cả trường tập theo thì quá oách luôn!”

Lương Huyên nhìn dáng vẻ cậu nhảy nhót, mỉm cười nói, “Em muốn nhìn thấy đến vậy à?”

Lý Dật Sơ gật đầu như giã tỏi, “Đúng đúng đúng, em cực kỳ muốn nhìn thấy!” Cậu và Lương Huyên lớn lên cùng nhau, Lương Huyên không thích tham gia mấy trò này, cũng chưa bao giờ thể hiện bản thân trước đám đông như vậy. Nhưng mà theo từng ngày từng ngày anh lớn lên, cái đầu bắt đầu vươn cao, ngũ quan cũng càng lúc càng hiện lên vẻ hoàn mỹ như điêu khắc, muốn người khác không chú ý đến cũng rất khó. Lý Dật Sơ cảm thấy với ngoại hình như Lương Huyên mà đứng trên đài phát biểu làm mấy động tác gì đó thì nhất định là một chuyện vô cùng vui tai vui mắt.

Lương Huyên thấy cậu mong đợi đến thế, tâm trạng tùy tiện vốn có cũng đột nhiên thay đổi, thôi thì mấy ngày này cứ luyện cho tốt đi đã.