*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Dật Sơ đang làm việc thì Lộ Tân xông vào văn phòng, gương mặt cầu đầy dấu hỏi nhìn hắn.

Lộ Tân bước đến bên cạnh cậu, nhếch lông mày lên, “Cậu có muốn ứng cử không?”

Lý Dật Sơ, “Ứng cử cái gì?”  

Lộ Tân, “Cậu không thấy trên web nội bộ à? Buổi sáng đi làm vừa đăng thông báo, nói là phân bộ chúng ta sẽ công khai cạnh tranh vị trí phó tổng giám đốc.”

Nãy giờ Lý Dật Sơ còn đang vội vàng xử lý giấy tờ, còn chưa kịp xem thông báo trên mạng, nghe vậy liền buồn bực nói, “Ứng cử? Phó tổng không phải đều được bổ nhiệm trực tiếp sao?”

Lộ Tân, “Chúng tôi cũng đang buồn bực đây. Có điều kệ nó, nếu như tổng bộ đã đưa ra thông báo thì không phải giả rồi. Chúng tôi đều nhất trí hy vọng cậu tham gia đó.”

Lý Dật Sơ cười nói, “Đùa gì thế, học lực của tôi đâu phải cậu không biết.”

Lộ Tân lắc đầu nói, “Lúc trước không phải cậu cũng cho rằng vị trí quản lý chi nhánh là không thể ư? Sau đó chẳng phải đã nhận được phiếu tán thành của tất cả mọi người đó?”

Lộ Tân cũng không biết chuyện lúc trước Phong Khải Minh đã giúp Lý Dật Sơ, quyết định chính thức mà công ty đưa ra cũng thuận theo ý kiến đa số, bởi vậy mọi người trong phòng đều hy vọng Lý Dật Sơ tham gia tiếp lần này.

Lý Dật Sơ, “Đâu có dễ dàng như vậy.”

Lộ Tân chậc một tiếng, nói, “Lúc trước đã đặc cách cho cậu làm quản lý chi nhánh, giờ còn đặc cách cho phép ứng cử, nói rõ công ty chúng ta không phải nơi không chịu thay đổi, cậu sợ cái gì?”

Lý Dật Sơ mở web nội bộ lên, kiểm tra nội dung thông báo. Lần cạnh tranh này được triển khai toàn diện từ tổng bộ đến phân bộ, tất cả quản lý chi nhánh đều có thể tham gia. Khoảng giữa tháng sau sẽ đưa thư mời xuống, cuối tháng công khai tranh cử ở tổng bộ, đến lúc đó sẽ do những người có vai vế và lãnh đạo cấp cao trong công ty trực tiếp chấm điểm.

Lý Dật Sơ lần lượt đọc hết thông báo kia, ngón trỏ cứ trượt lên trượt xuống con chuột, hàm răng cắn vào phần môi mềm theo bản năng. Cậu quả thực động lòng, nhưng mà cũng biết rõ điều này rất khó khăn. Trước đây Lý Dật Sơ cũng từng ngây thơ cho rằng chỉ cần cố gắng thì có thể chậm rãi bò đến vị trí mình mong muốn, nhưng cuộc cạnh tranh vị trí quản lý năm ngoái đã khiến cậu tỉnh ngộ, nguyên nhân thua cuộc của các ứng cử viên khác là vì thiếu kinh nghiệm, tư lịch hoặc khả năng biểu đạt,… Những thứ này đều có thể cải thiện, sau đó lại tiếp tục cạnh tranh. Chỉ có mình Lý Dật Sơ, trở ngại của cậu là bằng cấp là học lực, những thứ dù có làm thế nào cũng không sửa đổi được, cho nên lúc đó cậu mới nhận sự giúp đỡ của Phong Khải Minh. Cậu đã từng nghĩ đến việc từ chức, nhưng cậu biết rõ không cần biết mình làm việc ở đâu, một ngày nào đó vẫn sẽ đối mặt với tình huống như thế. Đây là điều cậu hoàn toàn bất lực.

Cậu không kém bất kì ai, chỉ thua mỗi tấm bằng tốt nghiệp kia.

Lộ Tân gõ gõ mặt bàn, “Tôi đeo trên lưng kỳ vọng của ba mươi người trong phòng chúng ta tới tìm cậu, cậu nhất định không được chùn bước, quay đầu lại bọn họ sẽ xử tôi đó.”

Lý Dật Sơ nhìn chằm chằm vào máy vi tính, “… Đợi tôi nghĩ kỹ đã rồi nói.”

Lộ Tân thấy mục đích đã đạt được liền khẽ hát bước ra khỏi văn phòng, ngồi vào bàn làm việc của mình báo cáo chiến công với Lương Huyên, “Dật Sơ đã dao động rồi ha ha…”

Lương Huyên gõ chữ trả lời, “Trước khi Dật Sơ chắc chắn tham gia còn phải phiền cậu cổ vũ em ấy nhiều hơn.”

Lộ Tân, “Đương nhiên rồi!”

Lương Huyên dựa lưng vào ghế, lần này anh đi Bắc Kinh chính là vì muốn tìm cách đổi việc bổ nhiệm phó tổng thành phương thức cạnh tranh. Anh biết đối với một công ty thành lập nhiều năm thì việc tiến hành mọi thứ theo quy trình đã trở thành thói quen, cũng bớt rách việc. Thế nhưng mục đích của công ty đến cùng vẫn là lợi nhuận, chỉ cần không liên quan đến vấn đề sống còn thì những thứ khác đều có thể thương lượng. Điểm xuất phát là lợi ích công ty, vậy thì không cần biết là cạnh tranh hay trực tiếp bổ nhiệm, đều chỉ là hình thức mà thôi. Cái anh cần làm chính là thuyết phục những người phụ trách việc bổ nhiệm và miễn nhiễm cấp cao ở tổng bộ tiến hành công khai cạnh tranh lựa chọn.

Lương Huyên không hề nghi ngờ năng lực của Lý Dật Sơ mà chỉ lo cậu không có đủ lòng tin, cho nên mới nhờ Lộ Tân thổi gió bên tai trước.

Lý Dật Sơ nhìn thông báo kia lăn qua lộn lại mấy lần, mặt mày ủ rũ nằm úp sấp trên bàn làm việc, trước khi tan làm còn gửi cho Lương Huyên một icon đòi ôm.

Lương Huyên che miệng cười, vừa hết giờ làm liền xuống lầu đứng trước cửa tầng bốn chờ đồng nghiệp về hết, sau đó mới vào văn phòng Lý Dật Sơ vớt người đang nằm nhoài trên bàn lên ôm vào lòng, xoa xoa mũi cậu, “Dẫn em đến chỗ này.”

Lý Dật Sơ ngước đầu, “Đi đâu?”

Lương Huyên khoác vai cậu ra ngoài, “Đi rồi em sẽ biết.”

Anh lái xe đưa Lý Dật Sơ đến một toàn nhà văn phòng ở Phố Đông, mặc dù bây giờ đã là giờ tan tầm nhưng văn phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước. Trong phòng bày vài cái bàn dài, trên mặt phủ đầy bản vẽ, chính giữa còn có hai hàng bàn làm việc nằm chếch nhau, bên trên cũng đủ loại giấy tờ.

* Phố Đông: một quận của Thượng Hải.

Một người trẻ tuổi bước ra từ bàn làm việc trong cùng, nhiệt tình bắt tay với Lương Huyên, “Tôi còn nghĩ giờ này sẽ kẹt xe, phải chốc nữa hai người mới đến được.”

Lương Huyên giới thiệu Lý Dật Sơ với y, sau đó bảo cậu, “Đây là Mã Vanh, bạn thân thời đại học của anh. Cậu ta mở chỗ này để thiết kế phòng làm việc, anh dẫn em đến đây tham quan.”

Mã Vanh cười, “Cũng không thể gọi là tham quan, không gian nhỏ mà thôi, liếc mắt cái đã thấy hết rồi.”

Ban ngày Lương Huyên đã báo trước với Mã Vanh cho nên giờ mới đưa người đến xem phòng làm việc có chút danh tiếng này, tiện để nhìn thử cách thức hoạt động của bọn họ. Ban đầu Lý Dật Sơ còn nghi ngờ không biết Lương Huyên muốn làm gì, sau đó liền bị đồ đạc của Mã Vanh thu hút sự chú ý.

Mãi đến khi Mã Vanh giới thiệu với bọn họ rằng gần đây văn phòng đang bận cạnh tranh một dự án, Lý Dật Sơ mới lờ mờ đoán được mục đích của Lương Huyên.

Phòng làm việc của Mã Vanh có quy mô nhỏ, kinh nghiệm cũng thiếu thốn, nhưng mục tiêu của bọn họ lần này lại là cướp đi miếng bánh ngọt từ tay các công ty kinh doanh cùng ngành. Điều này đối với người ngoài gần như là ý nghĩ quái lạ.

Mã Vanh lại rất nhẹ nhàng, “Chỉ cần cạnh tranh công khai thì chúng ta đều có cơ hội. Trước hết cứ cố gắng làm đã, được hay không tính sau. Không phải có một câu rất hay ư, làm người suy cho cùng vẫn nên có ước mơ, biết đâu có thể thực hiện được thì sao?

Lý Dật Sơ cười, “Mấy câu Chicken soup for the Soul cũ rích.”

Hai người ở đó tới hơn mười giờ mới ra về, đành phải ăn thức ăn ngoài một bữa.

Lý Dật Sơ ngồi ghế phó lái, đầu lệch trên cửa sổ xe nhìn Lương Huyên, “Anh cũng muốn khuyên em đi ứng cứ?”

Lương Huyên lắc đầu.

Lý Dật Sơ nhíu mày, “Chẳng lẽ không đúng?”

Lương Huyên cười nhẹ, “Đó là nhân tiện thôi, mục đích thực sự của anh là muốn cho em xem thử một văn phòng vận hành thế nào, sau này nếu em cảm thấy làm ở công ty không tự do thì chúng ta tách ra riêng. Bởi vậy em cứ làm chuyện em muốn làm đi, không phải sợ, cho dù kết quả thế nào chúng ta vẫn còn có đường lui.”

Có lẽ là vì cậu từng rời khỏi huyện Hoa một cách gấp gáp, tiếp đó hồ sơ bị cháy không thể học tiếp đại học, biến cố liên tục khiến sau này mỗi lần phải đưa ra lựa chọn Lý Dật Sơ đều nhìn trước ngó sau, cậu sợ chỉ sơ ý một chút sẽ lập tức rơi vào tuyệt cảnh không còn lại gì. Huống hồ khiếm khuyết về học lực là điều cậu tự ti nhất mấy năm nay, khó tránh khỏi có chút do dự.

Lương Huyên dừng xe ở ven đường, nắm tay Lý Dật Sơ đi lên cầu, ôm lấy cậu từ phía sau cùng ngắm mặt sông, “Năm đó anh vào công ty chung với mười mấy người, tuy anh là thạc sĩ đại học Q nhưng trước mặt những người đi du học về thì chẳng đáng gì, đương nhiên trong số bọn anh cũng có thạc sĩ của những trường đại học bình thường. Tối nay em đã thấy phòng làm việc của Mã Vanh, bối cảnh nhân viên bên trong đều chệnh lệch nhau không đồng đều.” Lương Huyên nắm lấy ngón tay Lý Dật Sơ nói tiếp, “Anh không nói rằng học lực chẳng đáng bàn tới, vậy thì quá giả rồi. Mấy năm nay anh đã nhìn thấy rất nhiều kiểu công ty, đa phần học lực chỉ là nước cờ đầu mà thôi, một khi em đã qua cửa này thì việc phát triển sau đó gần như chẳng liên quan gì đến học lực nữa.”

Lý Dật Sơ cũng là lãnh đạo, bình thường cũng sẽ giao tiếp với nhiều cấp dưới có bối cảnh khác nhau, những đạo lý này cậu đều hiểu. Có điều lý thuyết ai cũng biết thế, đến lúc thực sự bắt tay vào làm thì vẫn có chút sợ hãi.

Lương Huyên xoay mặt cậu về phía mình, đôi mắt phản chiếu ánh đèn dịu dàng ngời sáng, “Em rất giỏi, giỏi đến mức khiến anh ngưỡng mộ.”

Lý Dật Sơ không nhịn được nở nụ cười trên mặt, khi còn bé cậu xem Lương Huyên như mục tiêu, sau khi xảy ra chuyện liền tự biết mình không còn tư cách mà chỉ có thể ước ao. Cậu chưa từng nghĩ đến việc có một ngày anh cũng sẽ ngưỡng mộ ngược lại cậu.

Lương Huyên cúi đầu kề sát trán cậu, “Anh vẫn thường cảm thấy may mà ba anh và ba em là anh em tốt, cho nên anh mới có thể quen biết em từ nhỏ, chiếm hết tiên cơ. Nếu không người ưu tú trên cuộc đời này nhiều như vậy, anh làm sao có tư cách để đứng bên cạnh em.”

Lý Dật Sơ nhăn mũi, “Cảm giác như anh đang nịnh em vậy…”

Lương Huyên cười, “Em thử một lần đi, sẽ biết ngay là anh nịnh em hay sự thực là vậy.”

Mùa thu năm ngoái Lý Dật Sơ đã nhờ Phong Khải Minh rút CV và tư liệu của mình đi, cậu sợ lỡ đâu Lương Huyên kiểm tra lý lịch của mình thì chuyện trước kia sẽ không thể dối gạt được nữa. Giờ cậu muốn tham gia ứng cử nên phải gặp Phong Khải Minh lấy hồ sơ về. Năm ngoái Phong Khải Minh đến Canada an dưỡng, đến hết năm vừa rồi mới về nước.

Phong Khải Minh đã rất lâu chưa gặp Lý Dật Sơ, sau khi nhận điện thoại liền bảo cậu đến thẳng nhà.

Ngày cuối tuần Phong Lĩnh không đi học, ngồi trong sân chống bàn vẽ vời, vừa nhìn thấy Lý Dật Sơ bước vào liền ném bút vẽ chạy về phía cậu, “Anh Dật Sơ! Lâu rồi em chưa gặp anh!”

Phong Khải Minh cũng nhìn Lý Dật Sơ cười nói, “Bận rộn nói chuyện yêu đương, quên hết hai cha con chúng ta rồi.”

Lý Dật Sơ. “…”

Phong Lĩnh cùng hai người lớn vào nhà, Phong Khải Minh bảo cô nhóc đi xem tivi để mình và Lý Dật Sơ nói chuyện, đợi chút nữa sẽ chơi chung với bé.

Phong Khải Minh dẫn Lý Dật Sơ vào phòng làm việc, rót cho cậu một chén hồng trà.

Lý Dật Sơ ngồi thẳng tắp trên ghế sopha.

Phong Khải Minh vỗ vỗ bả vai cậu, “Muốn hàn huyên tán gẫu với cậu thôi, không có chuyện gì lớn đâu.”

Lý Dật Sơ bình tĩnh lại. Phong Khải Minh trịnh trọng như vậy khiến cậu nãy giờ có chút căng thẳng không rõ vì sao.

Phong Khải Minh, “Đầu tiên phải xin lỗi cậu, tôi đã tự động tra xét lý lịch của Lương Huyên.”

Lý Dật Sơ thờ ơ uống một ngụm trà.

Phong Khải Minh cười, “Cậu cũng biết tôi xem cậu như con trai, cha mẹ cậu mất sớm, việc thành gia lập nghiệp tôi phải chịu trách nhiệm thay bọn họ. Mấy năm qua tôi thấy cậu vẫn luôn một mình, vất vả lắm mới tìm được Lương Huyên, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Lý Dật Sơ, “Tra xong rồi chứ? Có phát hiện gì không?”

Phong Khải Minh, “Tôi đây không thể không khen cậu một câu, ánh mắt thật là tốt.”

Lý Dật Sơ nhìn vẻ mặt đó của Phong Khải Minh liền biết hắn chắc chắn có mục đích gì, bĩu môi một phát, “Chú muốn làm gì?”

Phong Khải Minh gõ ngón tay lên đầu gối, mỉm cười nói, “Tập đoàn Thừa Phong luôn khát khao nhân tài.”

“Thôi đi.” Lý Dật Sơ đặt chén trà xuống, “Tôi không muốn làm việc cho chú, chú liền đánh chủ ý lên người Lương Huyên. Có điều tôi đã nói thật với chú rồi, tôi sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của Lương Huyên, cũng sẽ không khuyên anh ấy.”

Phong Khải Minh, “Thật ư?”

Lý Dật Sơ, “Nhiều lắm là tôi sẽ nói với anh ấy rằng chú có ý này, còn Lương Huyên muốn lựa chọn thế nào tôi cũng mặc kệ.”

Phong Khải Minh hài lòng nói, “Được, trước tiên cậu cứ chuyển lời giúp tôi đi, sau đó tôi sẽ tự thảo luận với Lương Huyên.”

Lý Dật Sơ ăn trưa ở Phong gia, Phong Lĩnh cứ quấn lấy cậu không cho đi, chơi mãi đến bốn, năm giờ chiều, Phong Khải Minh muốn giữ cậu lại ăn tối nhưng Lý Dật Sơ bảo chả muốn ăn gì cả, vỗ vỗ gáy Phong Lĩnh rồi đi.

Hôm nay Lương Huyên đến nhà hàng lẩu kiểm toán, cũng bận đến bốn, năm giờ mới về nhà. Vì vậy xe hai người đồng thời chạy đến trước gara. Lý Dật Sơ quay kính xe xuống huýt sáo trêu anh, “Vị huynh đệ này, xin mời!”

Lúc ăn tối Lý Dật Sơ có kể với Lương Huyên về lời đề nghị của Phong Khải Minh, anh không thèm suy nghĩ mà cự tuyệt ngay.

Lý Dật Sơ có chút kỳ lạ, cứ theo sau Lương Huyên hỏi tại sao, anh vẫn không chịu trả lời thẳng thắn. Sau đó Lý Dật Sơ bị anh bắt vào tắm chung, tắm được chốc lát hai người liền ôm chặt lấy nhau, lưng cậu kề sát vách tường, hai chân quấn lấy eo anh, cả người ửng hồng. Lương Huyên mút cằm cậu, mập mờ nói, “Muốn anh đến tập đoàn Thừa Phong mỗi ngày nghe người ta đem chuyện của em và Phong Khải Minh ra đàm tiếu à, em cũng quá đề cao sự nhẫn nại của anh rồi.”

Lý Dật Sơ nghe vậy liền bật cười, lại nhanh chóng bị thứ cứng rắn nóng rực trong cơ thể đâm đến mức không cười nổi nữa.

“Lương Huyên… Nhẹ chút…” Lý Dật Sơ níu lấy vai Lương Huyên thấp giọng cầu xin anh, bên trong thanh âm run rẩy còn lẫn vào tiếng thở dốc dồn dập.

Lương Huyên cảm giác như nơi đang cắn lấy mình càng lúc càng co rút nhanh hơn, động tác không chỉ không nhẹ đi mà ngược lại càng hung hăng dồn dập hơn nữa.

Hai chân Lý Dật Sơ không nhịn được lắc lư liên tục, mười mấy phút sau mới choáng váng cuộn tròn ngón chân ôm chặt lấy Lương Huyên.

Anh vừa ôm cậu vừa thanh lý thân thể giúp cậu. Lý Dật Sơ dựa vào vai Lương Huyên, miệng có hơi sưng, “Hôm nay em nói với Phong Khải Minh, muốn chú ấy tìm cách thể hiện chút ý tứ, để người khác đừng phỏng đoán mối quan hệ giữa em và chú theo hướng đó nữa.”

Lương Huyên cười khẽ, “Tự giác như vậy?”

Lý Dật Sơ quấn lấy cổ anh, “Vì anh đó. Nếu như anh cũng có lời đồn khó nghe như vậy với ai đó, cho dù biết là giả thì em vẫn sẽ khó chịu như thường.”

Lương Huyên thật sự không ngờ Lý Dật Sơ lại nghĩ như vậy. Lúc trước khi còn lầm tưởng cậu có quan hệ với Phong Khải Minh, anh vẫn luôn muốn tìm cách giành người về, từ đầu tới cuối điều anh muốn chỉ có mình Lý Dật Sơ, những phương diện khác, ví dụ như bệnh sạch sẽ hay nỗi khó chịu gì đó đều chỉ là đối với người ngoài, một khi đối diện với Lý Dật Sơ thì những thứ như nguyên tắc đều không hề tồn tại.

Lý Dật Sơ đã từng đơn độc trải qua tám năm, cố gắng rất nhiều nhưng đồng thời không thể không cảm tạ trời cao cũng xem như phúc hậu, không để cậu gặp phải quá nhiều người hoặc chuyện gì xấu xa dưới đáy xã hội. Năm đó Lý Dật Sơ còn nhỏ tuổi ngây thơ, lớn lên lại xinh đẹp, sơ ý một chút sẽ bị người khác dẫn vào con đường sai lệch. Lương Huyên cúi đầu mút lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu, dục vọng cuồn cuộn, suýt chút nữa muốn liếm hỏng hàm trên của Lý Dật Sơ luôn.

Lương Huyên có bao nhiêu oán hận thì có bấy nhiêu cảm kích. Anh oán hận chính mình, cũng oán hận vận mệnh trêu ngươi, khiến Lý Dật Sơ phải xa cách anh tám năm dài. Nhưng anh lại càng cảm kích hơn, cảm kích Phong Khải Minh, cảm kích Lộ Tân, cảm kích mỗi một người trong quá khứ đã đối xử tử tế với Lý Dật Sơ, những người này khiến người anh yêu như sinh mệnh không đến mức tuyệt vọng trong thời điểm khổ sở bất lực nhất, từng bước một đi tới, một lần nữa trở lại bên cạnh anh.