*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ hai trại hè tổ chức hoạt động huấn luyện thể chất, phạm vi là toàn bộ khuôn viên trường, gồm có ba trò: truy sát, tìm kho báu, hợp tác chiến thắng. Người chiến thắng vòng trước sẽ có ưu thế trong vòng sau.

Trò truy sát được tiến hành trong khu dạy học, mỗi người đều mặc áo thun đen ngắn tay, được phát cho một khẩu súng dùng đạn màu trắng, tầm bắn chừng mười mét, chỉ cần bị trúng đạn sẽ mất quyền thi đấu ngay lập tức, người bắn trúng nhiều nhất là người giành chiến thắng. Bên trong phòng học nào cũng có máy quay, các giáo viên chỉ cần ngồi một chỗ quan sát học sinh, tình cờ nhìn thấy ai đó phản ứng nhanh lẹ thì lại cười khen một tiếng ‘Khỉ hoang’.

Trò chơi này rất căng thẳng kích thích, quay đầu một phát thôi đã có thể gặp kẻ địch, cho dù bạn có tìm góc chết an toàn trốn vào thì cũng phải đè tim cầu khẩn không có ai khác lại đây, nếu không sẽ rơi ngay vào thế bị động. Lý Dật Sơ là kiểu người bình thường im lặng không lên tiếng nhưng gặp chuyện thì to gan đến mức người lớn còn phải sợ hãi. Cậu am hiểu nhất là loại trò chơi cần sự can đảm và cẩn trọng này, vừa mới chơi được nửa giờ đã hạ liên tục sáu người.

Lý Dật Sơ không có ưu thế về thể lực, phải chạy liên tục khiến cậu nhanh chóng thở hồng hộc. Thế nhưng bù lại cơ thể cậu rất linh hoạt, một khi nhìn thấy kẻ địch có thể vọt tới sau chướng ngại vật ngay lập tức, thừa dịp đối phương không chú ý phản kích một đòn, chiêu này cũng có thể hạ được một hai người.

Các lớp học trong trường đều có bố cục giống nhau, nếu như chạy vào đó là coi như đã chui vào lồng tre chờ người khác tới đánh. Thế nhưng ngoài phòng học lại là hành lang trống trơn không có chướng ngại vật nào, một khi hai người đụng mặt thì tình cảnh cũng rất khốc liệt.

Lý Dật Sơ dựa vào tường chậm rãi di chuyển, vừa nãy vì tránh một người đuổi theo mà cậu hoảng loạn chạy tới hành lang thẳng tắp không có ngã rẽ này. Địa hình quá tệ, cậu nhất định phải mau chóng rời khỏi đây, quay lại phòng học chờ người khác tới đánh. Lý Dật Sơ thò đầu ra nhìn hành lang, hiện giờ cậu muốn xuống lầu thì chỉ có thể chạy từ chỗ này đến cầu thang phía bên kia hành lang. Một khi bắt đầu chạy thì sau lưng cậu sẽ không có đường lui. Nhưng cậu lại không chắc cuối hành lang có người hay không, lỡ như chạy được nửa đường mà gặp phải ai đó thì chỉ có thể đứng im chờ chết.

Thôi kệ, liều một lần!

Lý Dật Sơ nép vào tường tiến qua, tới khi khoảng cách chỉ còn mười mấy bước thì thấy một bóng người từ dưới cầu thang chậm rãi bước lên, trong đầu cậu thầm than một tiếng xui xẻo, lập tức quay đầu định chạy về, thế nhưng bên kia lại có thêm một bóng người bước ra, chính là lớp trưởng lớp Lương Huyên. Lớp trưởng kia đắc ý nhìn Lý Dật Sơ, “Lần này để xem cậu chạy nổi không.”

Lý Dật Sơ lúc này hai mặt đều gặp địch, suýt chút nữa nhấc tay đầu hàng thì bị ai đó đằng sau kéo cổ áo, nhanh chóng lôi cậu vào trong phòng. Lý Dật Sơ còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên thì miệng đã bị bịt lại. Lương Huyên nhìn cậu nói, “Đừng lên tiếng, đi theo anh.”

Lý Dật Sơ hưng phấn bước sau anh. Lương Huyên mở cửa lớp học, bước vào một căn phòng kho nhỏ. Anh kéo Lý Dật Sơ ngồi xổm xuống gầm bàn trong phòng, nhỏ giọng nói, “Bây giờ chúng ta đợi bọn họ vào tìm, từ cái khe này có thể nhìn thấy bóng của bọn họ, khi nào cách chúng ta chừng năm, sáu mét thì anh sẽ xông ra bắn.”

Hai người núp dưới gầm bàn, gương mặt gần như dán vào nhau, Lý Dật Sơ nhỏ giọng nói, “Sao anh lại ở đây?”

Lương Huyên, “Anh vẫn đứng chờ ở hành lang bên cạnh, tuy rằng nơi này nguy hiểm nhưng chỉ cần có người chạy trốn thì sẽ phải chạy qua đây. Không ngờ lần này lại là em.”

Lý Dật Sơ đang muốn mở miệng nói thì đã bị lòng bàn tay Lương Huyên ngăn lại. Anh nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, đôi mắt hết sức chăm chú nhìn những cái bóng lộ ra qua khe hở. Lý Dật Sơ không hiểu sao bản thân lại đột nhiên cảm thấy gấp gáp, nuốt nước miếng một lần, nín thở ngưng thần chờ tiếng bước chân tiến lại. Thời cơ vừa đến, Lương Huyên liền quyết đoán chui ra ngoài, tiếng súng vang lên, trên người lớp trưởng đối diện xuất hiện vệt phấn rõ ràng. Cậu ta nhún vai thở dài một tiếng, cười nói, “Thì ra là cậu trốn ở đây, chả trách.”

Lý Dật Sơ thừa dịp hai người nói chuyện liền bò ra từ một bên khác, thần không biết quỷ không hay nổ súng vào người bạn học đang bước vào phía sau. Tiếp đó cậu vỗ vỗ đầu gối đứng lên, cười hì hì tiếp nhận sự tức tối của cậu bạn kia.

Tuy rằng hợp tác với nhau thì phần thắng sẽ càng lớn hơn, nhưng Lương Huyên và Lý Dật Sơ không thể mặc kệ quy tắc, cuối cùng cả hai chia ra mỗi người một ngả.

Sau khi tách khỏi Lương Huyên, vận may của Lý Dật Sơ cũng không tệ lắm, chưa mất bao nhiêu sức lực đã hạ được thêm mấy bạn nữ, cả Hứa Phán cũng ‘chết’ trong tay cậu. Hứa Phán bỏ vũ khí xuống hỏi cậu, “Cậu nghĩ ai sẽ là người thắng cuối cùng?”

Lý Dật Sơ nói không chút do dự, “Vậy mà còn phải đoán sao? Nhất định là Lương Huyên nhà mình.”

Hứa Phán xem thường nói, “Cũng chưa chắc, nếu cuối cùng chỉ còn lại cậu và cậu ấy thì nhất định cậu sẽ thắng.”

Lý Dật Sơ bị lời khẳng định của Hứa Phán thức tỉnh, giờ cậu mới nhận ra có thể cuối cùng cậu sẽ phải đối mặt với anh. Với tác phong của Lương Huyên, nhất định anh sẽ trực tiếp đầu hàng nhường cậu chiến thắng. Mặc kệ là trong tình huống nào, Lương Huyên cũng sẽ không để Lý Dật Sơ phải động tay, cho dù chỉ chơi trò chơi mà thôi.

Loa phát thanh không ngừng thông báo những người bị loại, Lý Dật Sơ vừa đấu trí đấu dũng với kẻ địch, một bên còn vừa im lặng tính xem còn sót lại mấy người. Cậu nửa muốn chơi tới cùng nhưng nửa lại không muốn đối mặt với Lương Huyên. Cậu thích nhìn Lương Huyên trở thành tiêu điểm ánh nhìn của mọi người, cho nên khi tính được chỉ còn ba, bốn người sót lại thì Lý Dật Sơ liền cố ý thua một nữ sinh.

Cuối cùng đúng như Lý Dật Sơ dự đoán, người thắng là Lương Huyên. Dựa theo quy tắc thì người thắng trò đầu tiên sẽ nhận được phần thưởng trong trò tìm kho báu tiếp theo. Trò này diễn ra trên ngọn núi phía sau trường học. Gọi là núi, thực ra chỉ là một ngọn đồi hơi chập chùng, cao hơn mặt biển chưa tới 100 mét, trên sườn đồi cũng có trồng đủ loại cây cối dày đặc. Trong rừng cây bố trí đầy cạm bẫy, ví dụ như những sợi tơ nhỏ chăng giữa hai thân cây. Sợi tơ này trong suốt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Hai đầu sợi tơ buộc vào máy dò cảm ứng, chỉ cần có người chạm vào thì máy kêu lên ngay, như vậy người đó sẽ bị loại. Kho báu cuối cùng nằm giữa khu rừng, ai có thể vượt qua tầng tầng sợi tơ sẽ tìm được nó, tức là chiến thắng.

Lương Huyên thắng trò đầu tiên nên lần này nhận được hai lần hồi sinh. Thế nhưng anh có một điểm yếu là mắt bị cận nhẹ, hằng ngày không cần đeo kính nhưng vào học thì nhất định phải đeo. Trò tìm kho báu này thiết lập cạm bẫy như vậy, với anh mà nói dù có mười lần hồi sinh cũng không có tác dụng, bởi vì anh không nhìn thấy.

Trò chơi vừa bắt đầu thì Lương Huyên đã dùng mất một lần hồi sinh. Máy dò cảm ứng kêu tới mức anh cảm thấy đau đầu. Vừa nãy mới nhấc chân đã động vào sợi tơ nhỏ khiến nó kêu lên, bởi vậy anh nghĩ có lẽ là giáo viên chăng sợi tơ ở vị trí thấp để học sinh khó nhìn thấy. Lần tiếp theo đi qua giữa hai cây anh liền nhấc chân nhảy lên, cả người còn chưa qua nổi thì còi báo động chói tai lại vang lên lần nữa.

Lương Huyên, “…”

Lần này sợi tơ được giăng ở ngay giữa thân cây, vị trí ngang eo Lương Huyên. Anh nhanh chóng mất đi hai lần hồi sinh, chỉ còn dư lại một mạng này.

Lý Dật Sơ vượt qua khoảng cách mười mấy mét bước đến cạnh Lương Huyên, còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở đã thấy anh liều mạng xông lên trước. Lý Dật Sơ phản ứng không kịp chỉ còn cách ôm eo Lương Huyên từ đằng sau túm anh ngã xuống đất. Góc áo anh quẹt qua sợi dây, cậu đành lo lắng chờ tiếng còi báo động vang lên.

Lương Huyên lúc này té xuống với tư thế vô cùng mất tự nhiên. Anh đè lên nửa người Lý Dật Sơ, chờ một lát không nghe thấy còi báo động cậu mới thở ra một hơi, sau đó nhìn Lương Huyên nói, “Anh thật là, xông lên bừa bãi quá.”

Lương Huyên mỉm cười, “Anh không nhìn thấy.”

Lý Dật Sơ, “Vậy từ giờ chúng ta đi cùng nhau đi.”

Hai người đang chuẩn bị tiến tới thì đột nhiên một cơn gió nổi lên, cuốn theo lá cây và tro bụi thổi vào mặt bọn họ. Lương Huyên vội vàng giơ tay che mắt Lý Dật Sơ lại, sợ bụi bay vào mắt cậu. Mặt Lý Dật Sơ bị che chỉ còn thấy được sống mũi và đôi môi bên dưới. Lương Huyên cúi đầu nhìn cậu, ngón cái bàn tay đang che cho Lý Dật Sơ theo bản năng đưa xuống chạm vào môi cậu, sau đó nhanh chóng rụt về. Anh kéo Lý Dật Sơ lên, “Em đi trước đi, anh theo sau.”

Hai người đi chung chưa tới mười phút đã nghe loa phát thanh thông báo rằng trò chơi kết thúc. Người thắng là một bạn nữ. Phần lớn học sinh lúc này vẫn chưa bước vào khu vực đặt kho báu, vậy mà cô nàng lại thắng nhanh như vậy, quả thực quá khó tin.

Sau khi tập hợp lại, nữ sinh giành chiến thắng mới nói ra bí quyết, “Tớ nép vào thân cây đi, trước hết phải tìm một cành cây khô ném giữa hai thân cây, làm vậy thì chỉ cần một thời gian ngắn là qua rồi.”

Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, thầm than sao mình không nghĩ đến chuyện đó mà chỉ dựa vào mắt thường đi thăm dò?

Quy tắc trò thứ ba tương đối đặc biệt, yêu cầu nữ sinh bịt mắt xếp thành hàng đứng trên sân tập, sau đó giáo viên sẽ dẫn sang bắt cặp với đội nam sinh. Sau khi ghép đôi với nhau thì nam sinh phải hướng dẫn nữ sinh bị bịt mắt vượt qua vài chướng ngại, có điều trong lúc chơi cả hai không được mở miệng nói chuyện. Đồng thời trò này không loại người, chỉ căn cứ theo thời gian hoàn thành để định thắng thua. Đây là hoạt động quen thuộc khi đón sinh viên mới nhập trường, mục đích để bồi dưỡng sự ăn ý và tín nhiệm giữa sinh viên với nhau.

Lý Dật Sơ nhìn bạn nữ đang bước về phía mình, là đại diện tiếng Anh trong lớp Lương Huyên, thành tích rất tốt, nhưng… cân nặng tương đối cao. Giáo viên đưa tay của cô nàng cho Lý Dật Sơ, sau khi nhận được cậu đành nắm lấy, chờ đến lúc giáo viên thổi còi liền dựa theo quy tắc cõng cô lên vượt qua một tấm lưới chằng chịt. Tấm lưới này do dây ni lông đan thành, mỗi ô vuông chỉ chứa được một chân, nam sinh nhất địnhp phải cõng nữ sinh vượt qua nó mới có thể tiến vào cửa ải tiếp theo.

Tuy Lý Dật Sơ gầy nhưng chưa thấy vất vả lắm, cõng đại diện tiếng Anh vượt qua tấm lưới xong cũng không mệt mấy. Hai người nghỉ ngơi vài phút, cậu mới cùng cô bé tiến tới ải tiếp theo.

Thử thách thứ hai là đi qua cầu người. Những nam sinh không vượt qua cửa thứ nhất sẽ theo thứ tự nằm úp sấp duỗi thẳng lưng trong hố cát, người này sát bên cạnh người khác tạo thành một cây cầu lưng người. Nam sinh thử thách cần phải đưa bạn cặp cùng nhau vượt qua cây cầu này mới coi như qua ải. Cả cây cầu dài năm mét, Lý Dật Sơ đứng hít sâu một hơi ở đầu cầu, vừa đạp chân lên lưng người thứ nhất liền cảm thấy trơn trượt, vội vã giữ chặt nữ sinh sau lưng rồi lui về. Vừa nãy cậu nghĩ quá dễ dàng, lưng người không thể rắn chắc như mặt đất, thậm chí còn khó đi hơn cả hố cát. Bởi vì bắp thịt dính vào xương cốt, đạp chân lên sẽ trượt sang một bên, cơ bản là không cố định nổi.

Lương Huyên đã thông quả cửa ải này từ lâu, đứng bên ngoài hố cát nhìn Lý Dật Sơ bước qua cầu hết lần này tới lần khác. Mỗi lần cậu chỉ bước được một hai bước liền thất bại, hoặc là rơi vào hố cát, hoặc là ngã sấp xuống lưng người khác. Lương Huyên biết nếu trò này chỉ chơi một mình thì chạy vèo cái về phía trước là qua, vô cùng đơn giản. Thế nhưng Lý Dật Sơ phải dắt theo một nữ sinh hơi mập, để giữ thăng bằng cho cô bé thì cả hai không thể nắm tay nhau chạy được, cậu chỉ có thể nghiêng nửa người sang đỡ lấy cánh tay cô giúp cô bước từng bước về phía trước. Tư thế này rất khó để Lý Dật Sơ giữ thăng bằng cho mình, thường thường chỉ đạp lên lưng người thứ hai thôi đã mất thăng bằng ngã xuống rồi, trong khi bạn cặp của cậu mới vừa duỗi một chân ra.

Lương Huyên nhíu lông mày nhìn một hồi, cho tới khi bạn đôi của anh lắc lắc tay anh, ý rằng nghỉ ngơi xong rồi nên đến cửa ải tiếp theo. Lương Huyên nhìn hố cát bên kia, dứt tầm mắt khom lưng cõng bạn đôi tiến lên, đi một đoạn lại nhịn không được mà quay đầu nhìn Lý Dật Sơ lần nữa.

Lần này Lý Dật Sơ đỡ hơn lúc nãy nhiều, đã nắm tay bạn cặp bước qua chừng ba mét, hai người chỉ dám bước từng bước thật nhỏ. Mắt thấy thắng lợi đã ở ngay trước mặt nên tâm trạng Lương Huyên cũng thả lỏng, đang chuẩn bị quay người đi thì lại thấy bạn đôi của Lý Dật Sơ trượt chân sang phải một chút, cả người lập tức mất cân bằng té xuống hố cát. Lý Dật Sơ phản ứng rất nhanh chóng, trước khi cô bé rơi vào hố đã xoay người ngã xuống trước, làm đệm thịt chịu tội thay.

Trong nháy mắt tim Lương Huyên như bị ai đó móc ra, không cần nghĩ gì đã đặt nữ sinh trên lưng xuống đất rồi chạy về phía hố cát. Tới khi anh chạy đến nơi thì thấy mọi người đã kéo Lý Dật Sơ ra ngoài, trên tóc cậu toàn cát là cát, đang lắc lắc đầu cho nó rơi xuống. Lương Huyên không hiểu tại sao, nhưng giây phút ấy anh rất muốn kéo Lý Dật Sơ lại bên cạnh mình, không để chân cậu phải ma sát trong hố cát thô ráp đó, không để cậu phải làm đệm thịt cho người ta, càng không để cậu bị người khác lôi kéo miễn cưỡng như vậy.

Lương Huyên nhìn thấy Lý Dật Sơ quay lại điểm bắt đầu lần nữa, chuẩn bị vượt cầu lần tiếp theo. Anh liền nắm chặt tay quay người đi. Chỉ là một trò chơi mà thôi, sao anh lại không nỡ tới như vậy, nếu đã thế chỉ có thể chọn cách không nhìn nữa.

Sinh hoạt tập thể trong ký túc xá dù có nhiều điểm bất tiện, nhưng so ra bốn nam sinh nhét vào một phòng vẫn náo nhiệt hơn ở nhà nhiều. Mỗi đêm chờ giáo viên kiểm tra xong bọn họ đều làm ầm lên một trận rồi mới chịu ngủ. Lý Dật Sơ tắm xong bước ra, thấy Tào Dung và Trương Vân đang chen nhau trên giường xem gì đó liền hiếu kỳ hỏi, “Các cậu đang làm gì vậy?”

Tào Dung và Trương Vân mỗi người đeo một tai nghe mắt tập trung nhìn thẳng, vừa nghe thấy câu hỏi của Lý Dật Sơ, Tào Dung liền tháo tai nghe ra ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, “Lại đây.”

Lý Dật Sơ leo lên cầu thang, Tào Dung đưa tai nghe cho cậu. Lý Dật Sơ đeo vào xong mới nhìn tới màn hình mp4 trong tay Trương Vân, lập tức lúng túng ho khan vài tiếng. Bên trong mp4 là một đôi nam nữ nước ngoài trần truồng cả người đang ác chiến với nhau, bên trong tai nghe còn truyền đến tiếng rên rỉ cao vút của người phụ nữ khiến tai Lý Dật Sơ cũng cảm thấy hơi đau.

Lý Dật Sơ nhìn buồng tắm, Lương Huyên đang ở trong đó, trực giác cậu cảm thấy nếu anh biết mình xem thứ này thì nhất định sẽ bị mắng. Vì vậy cậu trả tai nghe lại, rút chân bước xuống giường. Trương Vân vội vàng bắt lấy cậu, cười nói, “Cậu chạy đi đâu? Đều là đàn ông có gì phải ngượng?”

Lý Dật Sơ lắp bắp nói, “Tôi, tôi buồn ngủ.”

Trương Vân đột nhiên có cảm giác vui vẻ vì lừa được con nít, cứ kéo tay Lý Dật Sơ không tha, “Coi xong sẽ không buồn ngủ nữa.”

Hai người còn đang lôi kéo thì Lương Huyên đã bước ra khỏi buồng tắm, nhìn Trương Vân nắm tay Lý Dật Sơ liền không vui nói, “Làm gì đó?”

Lý Dật Sơ nhân cơ hội tránh khỏi tay Trương Vân, nhanh chóng leo xuống bò lên giường mình. Trương Vân phía sau vỗ thành giường cười nói, “Lý Dật Sơ, cậu bị dẫm trúng đuôi hay sao vậy?”

Lương Huyên cũng cảm thấy buồn bực vì phản ứng này của Lý Dật Sơ, bực bội nhìn Trương Vân hỏi, “Cậu làm gì em ấy?”

Trương Vân vẫy tay với anh, ra hiệu bảo anh lại gần chút nữa. Lương Huyên rất cao, đứng dưới đất cũng có thể nhìn được thứ trên giường. Trương Vân đưa tai nghe cho anh, sau đó quay hình ảnh trong mp4 lại cho anh xem, tặc lưỡi cười nói, “Lừa em trai cậu xem cái này một chút, vậy mà đã sợ tới mức đó rồi.”

Lương Huyên nhìn thấy hai nhân vật chính đang làm vận động pit-tông, nữ chính đầy đặn rên rỉ như hát những nốt cao. Lương Huyên cũng chưa từng xem loại phim này, lập tức cảm thấy lúng túng, rút tai nghe ra vứt lại lên giường, “Đừng làm hư Dật Sơ.”

Trương Vân đột nhiên cảm thấy vô cùng tò mò và khó hiểu về sinh hoạt của hai người này. Đều là con trai mười bảy mười tám tuổi sao lại cảm thấy ngại ngùng với phim sex như thế? Nên biết rằng trong mấy anh em của cậu ta thì không ít người đã có kinh nghiệm thực chiến, chứ đừng nói chi mấy loại phim coi không ít lần này. Chả có ai như hai anh em nhà này, không có chút hứng thú nào với phim khiêu dâm.

Trương Vân nằm nhoài ra khỏi giường hỏi Lý Dật Sơ đang đọc sách đối diện, “Lý Dật Sơ, hai người các cậu chưa bao giờ cùng nhau xem loại phim này à?”

Lý Dật Sơ bắt chéo chân lật sang trang mới, “Không có. Chú Lương mà biết sẽ đánh gãy chân bọn tôi.”

Trương Vân, “Vậy mà còn không chịu lại đây xem với tôi? Qua thôn này sẽ không còn tiệm khác đâu!”

Lý Dật Sơ mặt không đổi sắc, “Không thèm.”

Lương Huyên đang đứng dưới đất lau tóc, nghe vậy liền nói, “Hai người các cậu tự xem đi, đừng có gọi Dật Sơ.”

“Chán chết.” Trương Vân phun ra một câu, sau đó quay lại xem tiếp với Tào Dung. Bộ phim dài tổng cộng 15 phút, hai người xem xong đều chỉ vào lều trại đã dựng lên của đối phương mà cười nhạo, sau đó tới lúc ký túc xá tắt đèn thì bò về giường mình ngủ.

Giáo viên kiểm tra phòng vừa đi qua, Trương Vân liền đạp lên đầu giường Tào Dung trong bóng tối, “Vẫn chưa xong hả mập?”

Tào Dung ló đầu ra khỏi chăn, “Cút, ông còn đang tuốt súng đây!”

Lý Dật Sơ liền cười ra tiếng.

Trương Vân, “Em trai Dật Sơ à, cậu như vậy là không được, tương lai làm sao theo đuổi bạn gái hả? Phải nhìn nhiều luyện nhiều thì tới lúc đó mới có được kỹ năng gần gũi.”

Lý Dật Sơ, “…”

Tào Dung phụ họa nói, “Chúng ta còn trẻ không thể nhịn, nhịn lâu sẽ thành bệnh đó biết không?”

Lý Dật Sơ thầm nghĩ, tôi mới không nhịn, chỉ sợ nói ra hù chết các cậu.

Lương Huyên mở miệng trong bóng đêm, “Dật Sơ còn nhỏ, các cậu đừng nói lung tung.”

Trương Vân đáp, “Nhỏ hơn mấy tháng thôi mà, cũng đâu phải vài tuổi. Nói đi nói lại thì với cái kiểu không hiểu phong tình của Lý Dật Sơ thì coi bộ sau này chỉ có thể thực hiện những động tác cuối trong video kia mà thôi.”

Nói xong liền vỗ giường cười với Tào Dung.

Mặc dù biết chẳng phải lời gì hay nhưng Lý Dật Sơ vẫn không nhịn được hỏi, “Động tác gì?”

Tào Dung, “Nữ ở trên, cậu nằm dưới, để người ta tự động.”

Lương Huyên nghe thế lập tức lên tiếng, “Im miệng.” Giọng nói còn mang theo sự tức giận mà tới anh còn chưa nhận ra.

Hai người đang ba hoa đối diện rốt cuộc cũng chịu câm miệng ngủ.

Lương Huyên gối đầu lên cánh tay, những lời Tào Dung nói cứ quanh quẩn trong đầu anh, thậm chí còn hoàn toàn không khống chế được mà tưởng tượng ra một khung cảnh. Đôi nam nữ mơ hồ, nữ trên nam dưới, rõ ràng là… giống như động tác trong mp4 khi nãy. Tưởng tượng vừa tới đó thì hình ảnh trong đầu Lương Huyên lập tức tan ra. Anh nghiêng người nhìn sang giường sát bên, Lý Dật Sơ đã ngủ rồi, ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu lên gương mặt cậu.

Lương Huyên nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy đến quên cả dời mắt. Một ngày nào đó đôi môi Lý Dật Sơ sẽ kề sát trên thân thể phụ nữ, chân cậu, eo cậu, thậm chí cả nơi riêng tư cũng sẽ bày ra hoàn toàn trước mắt một ai đó. Chỉ cần nghĩ thoáng qua trong đầu như thế thôi mà Lương Huyên đã cảm thấy sắp không thở nổi. Anh thật chẳng dám tưởng tượng, nếu như thật sự có ngày đó thì anh có tức điên lên hay không.

Lý Dật Sơ là do anh trông nom từ nhỏ tới lớn, đương nhiên phải thuộc về anh. Ý nghĩ này cho tới giờ đã khắc vào tận xương Lương Huyên, thậm chí anh còn không nhận ra đây là chuyện bất hợp lý, cũng không ý thức được thật ra khái niệm của mình rất mơ hồ. Mãi đến gần đây anh mới càng ngày càng rõ ràng, cái gọi là thuộc về, không chỉ cần trong đầu Lý Dật Sơ xem anh là người quan trọng nhất, mà còn cả cơ thể cậu cũng phải là của anh. Anh không thể cho phép Lý Dật Sơ dây dưa thân thể với người khác. Anh không chấp nhận được.