Hắn là con trai tập đoàn kinh tế lớn nhất thành phố K, nhưng chỉ là đứa con trên danh nghĩa. Trong nhà, không ai coi hắn là con trai của người đó hết.

Người cha kia cưới mẹ hắn vì gia sản, người phụ nữ khiến ông thành đạt đến vậy, nhưng không có tình yêu, chỉ có toan tính đôi bên.

Trước khi mất, bà để loại toàn bộ gia sản, bốn năm phần trăm cổ phần tập đoàn cho đứa con trai mình. Khiến cho người đàn ông kia không cách nào bỏ hắn, đành cho hắn vào sống chung với mẹ kế, người về sau có thêm hai đứa con.

Trong nhà, đối với hắn, không lạnh, không nhạt, mặc cho hắn làm gì thì làm. Có điều, người đàn ông kia vẫn luôn rình cơ hội lấy cổ phần đó từ tay hắn, nên hết mực chiều chuộng hắn.

Hắn biết, hắn hiểu, hắn không thích ông, tất cả những gì ông cho hắn, hắn đều phá hư. Hôm nay, ông cho hắn, một chiếc xe ô tô, mui trần màu đỏ, rất đẹp, đó là chiếc xe mới ra mắt tuần qua, hãng hiệu nổi tiếng, chỉ bán đúng mười chiếc.

Hắn sờ chiếc xe, mỉm cười nhìn ông, rồi lấy chìa khóa mang nó đi ra ngoài. Hắn không cần biết nó là gì, chỉ cần là thứ ông ta cho cũng cảm thấy bực mình, tức giận nhấn ga mạnh phóng lên. Thực không ngờ, vừa lao xe qua vòng cua rẽ trái đoạn, có người không biết trời cao đất dày, mắt không có hay sao mà không thấy đèn giao thông, vội lao ra đường, tinh tự sát sao?

Hốt hoảng không kịp phanh lại, hắn xoay tay lái, nhưng không kịp, hẳn đã cảm thấy sự va chạm với người kia, chiếc xe hắn vẫn ở tốc độ cao, theo đó đâm vào gốc cây ven đường mà ngất.

Lúc tỉnh dậy, hắn thấy mình ở trong một căn phòng lạ, đây hoàn toàn không phải bệnh viện, cũng không phải là nhà mình, đây là đâu?

Giải đáp câu hỏi của hắn là một hệ thống kì lạ xuất hiện trong đầu.

Xin chào, chúc mừng bạn đến với tiểu thuyết "Hãy chọn tôi"

"Tiểu thuyết?"

- Ý ngươi nói, ta xuyên qua

Có thể được cho là vậy.

"Đây hẳn là mơ!"

Hắn nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá thực, hắn tự tay véo má mình cái, quả nhiên đau. Không thể tin, nhưng không có cách nào khác chấp nhận thực tế cái người trong gương kia khác một trời, một vực với mình, khuôn mặt xa lạ, thoạt nhìn yếu đuối. Hắn ngồi xuống giường, ổn định lại tinh thần hỏi cái hệ thống trong đầu làm cách nào để thoát ra.

Hệ thống nói với hắn cách thoát ra duy nhất là làm đúng kịch bản, nhiệm vụ yêu cầu.

Truyện hắn xuyên qua là tiểu thuyết "Hãy chọn tôi", kể về cuộc tình tay ba, giữa nam phụ, nữ chính, nam chính gì đó. Nam phụ là thanh mai trúc mã với nữ chính, yêu nữ chính một cách vô vọng. Nam chính kẻ đến sau, nhưng lại đoạt được nữ chính trong tay, lúc đầu là lợi dụng, sau đó thành yêu. Nữ chính phân vân tình cảm hai bên, cô quyết định không được, bởi vì tình cảm cô thuần khiết, coi hai người là bạn thân, ngây thơ, lương thiện, giống như một đóa bạch liên hoa, cho đến đoạn cuối, cô được nam chính cứu mới nhận ra tình cảm cô với nam chính khác một chút, đó là tình yêu. Vì thế, chọn nam chính. Tuy nhiên, người khiến quan hệ đôi bên khăng khít đến vậy là nhân vật phản diện, người hết lần này đến lần khác mưu hại.

Đọc hết cốt truyện, hắn bắt đầu nhận ra, người hắn xuyên, chỉ là người qua đường. Hoàn toàn một vai diễn tẻ nhạt có mỗi một đoạn. Nói chính ra hắn chỉ có mỗi nhiệm vụ, với vài câu yêu đương, thân mật để bị đánh, chuyển trường là có thể quay về nhà.

Hắn bỗng nhiên hụt hẫng, hắn không muốn thoát khỏi đây nhanh đến vậy, nhất là khi phải về ngôi nhà đó, hắn hỏi hệ thống cách khác, thay đổi kịch bản không?

Hệ thống nói với hắn, người có thể tự ý thay đổi kịch bản chỉ có tác giả, khi tác giả thay đổi một chi tiết, hệ thống mới có quyền thay đổi một chút để phù hợp với nguyên tác, nhiệm vụ theo đó mà khác đi.

Nghe xong, hắn mới nhận ra một điều hắn tại sao xuyên vào tiểu thuyết này, trước lúc xảy ra hắn có thấy một người con gái chạy ra, hình như trên tay có cầm một tập giấy. Vì vậy, khả năng rất cao đó chính là bản tiểu thuyết, không lẽ..

Hắn hỏi:

- Có phải tác giả cũng xuyên đến?

Hệ thống: Chúng tôi không xác định được, nếu tác giả xuyên, trong khoảng cách gần nhất, chúng tôi sẽ báo cho ngài.

- Ta hiểu rồi, vậy bây giờ là khoảng thời gian nào?

Hệ thống: Khoảng thời gian thất tình bị nữ phản diện Ái Vỹ từ chối tình cảm.

Hắn nghe xong, chưa kịp vui mừng vì không phải nói mấy lời yêu sến của tên yếu ớt này thì nhớ đến đoạn kịch tiếp theo:

Khi nghe thấy Ái Vỹ xuất viện, bị bệnh gì đó, tên yếu đuối này, Âu Lăng lập tức đến hỏi thăm, vì quá lo lắng.

Thực sự, không muốn đi lúc nào, hắn thực tế chính là cộc tính, thế quái nào phải diễn vai này? Hơn nữa, vào đúng thể loại hắn ghét.

Nhưng dù sao cũng phải đến, xem con mắt Âu Lăng ngu ngốc này nhắm, nữ phản diện trông như thế nào?