Mọi người ở đây đều trông mong vào sự xuất hiện của Hắc Chính, người vừa đến ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Hắc chính trở về hôm nay đơn giản là vì một buổi tụ họp gia đình hàng năm mệt mỏi, người trong gia đình đây coi nó là một tục lệ nhất nhất định để dò xét nhau cũng như để chỉ trích. Những người ở đây ngoài họ hàng xa còn có cha mẹ anh, nỗi niềm khó tả trên gương mặt họ cho anh thấy việc hôm nay không đơn giản. Chủ trì hôm nay là tâm điểm chú ý của nhiều người, gánh trên vai quyền lực và trách nhiệm của toàn bộ Hắc gia cửa trước chính là gia chủ: Hắc Trung ông nội anh.

Hắc Trung tuy tuổi cao nhưng lời nói của ông vẫn có uy trong cái gia đình này, chỉ cần Hắc gia người còn sống, không một ai dám làm càn trong cái gia đình này. Tuy vậy mấy năm gần đây sức khỏe của người ngày càng kém, tính ra phải chọn người kế nhiệm nhưng ông không chọn một ai cả. Dưới địa vị của ông ai cũng muốn chiếm lấy làm của riêng, mỗi một người đều muốn ông chết sớm, chuyện này ông đều biết.

Sai lầm nhất của ông chính là dạy ra đứa con trai như Hắc Thiệu, một người đàn ông nhu nhược điển hình, nếu biết sớm ông đã lôi ra khỏi vũng bùn lầy, là ông quá chiều nó đến nỗi biến nó thành một đứa tham lam, ăn chơi đủ điều. Kết hôn với con gái nhà họ Chu, Chu Ngọc đã là tốt lẳm rồi lại không nghĩ tạo ra mối rằng buộc lớn.

Chu Ngọc mẹ của Hắc Chính lúc đầu không có suy nghĩ lớn lao lắm, đơn thuần mà nói chỉ muốn lập một cái gia đình hoàn mỹ, sống một cuộc sống yên ổn lại không ngờ người kết hôn với mình lại là một cái sở khanh. Chuyện này đồn cái ra ngoài sẽ trở thành một cái trò cười nhưng nhẫn lại không được sẽ bộc phát, ôn nhu không được thành một cái quản giáo khiến Hắc Thiệu ăn chơi quen rồi lại cảm thấy gò bó khó chịu, nảy sinh mâu thuẫn.

Chu Ngọc thân một mình gánh chịu khổ lại bàng hoàng nhận ra tình nhân ngoài một lần mang tới có bầu vừa tròn sáu tháng mà bản thân vài tuần cũng có thai nhi, Hắc Thiệu mang tới để ép cô ly hôn, chiêu này cô ăn không được, nhả ra không xong, tức giận đến nổ phổi gặp gia chủ Hắc gia cũng là ông đòi một cái công đạo.

Hắc Trung nghe đến vụ việc tức giận không kém mang Hắc Thiệu ra đánh một trận, lần đầu tiên bị đánh Hắc Thiệu sợ hãi không cứu với được tình hình gì, đến cả bản thân còn không cứu được huống chi là cái tiểu tình nhân.

Vụ này xảy ra khiến trong mắt mỗi người thù càng sâu, tình nhân kia thai không phá được chỉ đành sinh ra nhưng theo lời của Hắc Trung nói: Đứa trẻ kia có thể giữ nhưng không được coi là con cháu nhà họ Hắc, trên danh nghĩa sẽ không được lưu vào nhà, nếu bước chân vào nửa bước tuyệt đối không tha. Cho một khoản tiền cũng như nhà cách xa thành phố sinh sống lại không nghĩ đến họa ngầm về sau.

Hắc Thiệu mê hoặc người ta, giả dối mà nói: “Em yên tâm, anh nhất định nói với cha mẹ chuyện chúng ta, em gắng chịu một thời gian” sau đó lại nói: “Em là người phụ nữ của anh, Thiệu gia ta chỉ cưới mình em thôi”, hứa hết lân này lần khác, quả thực người con gái này quá si tình cho đến lúc mang thai vẫn hy vọng Hắc Thiệu sẽ rước mình về. Hắc Thiệu sau khi biết chuyện mang thai kinh hỷ không có chỉ thấy sợ hãi trên mặt, muốn cô ta phá thai nhưng cô ta không chịu, nói: “Anh đang nói cái gì vậy?!, cái gì mà chưa phải lúc, anh nhìn em đi, đây là con anh mà sao anh có thể nói nhưng câu vô trách nhiệm như thế?

Dấu diếm không được chuyện này lại nảy sang chuyện khác, là chuyện kết hôn với các bên thông gia với nhau, người nhà họ Chu có cô con gái rất xinh đẹp, quả thực không muốn phật lòng người ta đành chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này (Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời). Hắc Thiệu tính kế nói dối về việc đi du học, người phụ nữ kia mới tỏ ý chấp nhận cho qua một thời gian, là một chuyện bất đắc dĩ mà đau lòng.Tuy nhiên sau cuộc hôn nhân, mới biết người càng đẹp tính càng thâm, không chấp nhận bị bắt ép, rất không có phong thái đàn ông, cảm thấy mình bị sỉ nhục, một lần nữa nhớ đến tiểu tình nhân của mình.

Kết quả đã rõ, yêu sai người lại bị ăn quả đắng người phụ nữ đau thương quá không hiểu Hắc Thiệu, chỉ biêt mặt chứ không biết người, gia thế cùng thân phận, níu kéo mãi mới thấy sự lật mặt bất ngờ của người đàn ông mình yêu, ông ta tỏ ra không quen biết, mở miệng là muốn chối bỏ quan hệ, rõ là họ quen nhau trước, tại sao người vào lại không phải cô, vì cái gì có sự bất công như vậy? Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, tình cảm bỗng trở thành hận ý. Hắc Long sinh ra bất hạnh, vì gương mặt hao hao giống Hắc Thiệu nên bị người phụ nữ đem ra chút giận hàng ngày, tâm lý sớm vặn vẹo.

Nên hiện tại ông không muốn trường hợp lần nữa xảy đến ngoài mặt, từ lúc Hắc Chính sinh ra ông đã đặt hy vọng tương lai vào người cháu trai này, ông không muốn hai từ ngoại lệ xảy ra, ít nhất là thời điểm bây giờ.

Thứ được gọi là duyên số không chỉ là định mệnh mà còn là nghiệt duyên

Hắc Chính trong gia tộc tôn trọng nhất chính là ông, tuy khá mơ hồ nhưng anh biết ông tốt hơn ai hết trong cái nhà này đối xử với anh, có phần nghiêm khắc nhưng không đem theo nửa phần giả dối nào hết. Anh cảm nhận được điều đó sâu trong ánh mắt, tỏ ra lạnh lùng từ ông.

Là một người có tầm ảnh hưởng, anh vẫn bước vào vẫn giữ lễ nghĩ cúi chào.