Lâm Dục Thư bận bịu xong, nhìn qua tin nhắn trong nhóm Wechat mới phát hiện Tống Khải Minh đã đến trường đua, hết giúp người này thay giảm xóc, lại giúp người kia đổi ống pô. Trong nhóm chat tung hô “Đại Thần” ầm ĩ cả lên.

Vị Đại Thần này thật đúng là rảnh háng.

Lâm Dục Thư về nhà, nhân viên đã trình phương án dự toán kinh phí nghiên cứu, y còn phải phụ trách xét duyệt, nếu quá cao thì công ty không chịu nổi, nếu quá thấp thì Tống Khải Minh lại ý kiến. Lúc này điện thoại di động của y đột nhiên rung.

“Alo?” Lâm Dục Thư hơi kinh ngạc nhận điện thoại.

“Ngày mai có rảnh không?” Đỗ Vũ Phi hỏi, “Cùng ăn trưa đi.”

Ngày mai… Là sinh nhật của Lâm Dục Thư.

Y không tin Đỗ Vũ Phi hẹn cơm là vì chuyện sinh nhật, liền hỏi: “Tìm em có chuyện gì không?”

Đỗ Vũ Phi cười: “Không có chuyện thì không thể tìm em?”

“Nếu vậy, ” Lâm Dục Thư dừng một chút, “Không phải lúc nào em cũng có thời gian.”

Ai cũng đã trưởng thành, ai cũng biết thời gian đáng giá bao nhiêu.

Lâm Dục Thư đã tỏ ý rõ ràng: nếu không có gì khẩn cấp, vậy y sẽ không tiêu tốn thời gian vào việc liên lạc xã giao.

“Em thật đúng là không nể mặt nể mũi.” Đỗ Vũ Phi có chút bất đắc dĩ nói, “Tìm em đúng là có việc. Không phải em đang dò la xem ai đã bắt đáy cổ phiếu Vĩnh Tinh sao? Anh có nghe ngóng được một chút.”

Lâm Dục Thư lập tức đổi thái độ: “Quả thực có người bắt đáy sao?”

“Không dễ kết luận.” Đỗ Vũ Phi nói, “Trưa mai rồi nói.”

Lâm Dục Thư đã từng đề cập chuyện này với Thiệu Quang Kiệt, nhưng hắn lại không quan tâm lắm. Bởi vì xét về cơ cấu cổ phần, Vĩnh Tinh là công ty gia đình tiêu chuẩn.

Đại khái cổ phiếu của họ tạm chia thành 3 tầng: tầng trên, tầng giữa và tầng dưới. không niêm yết công khai và được kiểm soát 100% bởi các thành viên của gia tộc họ Thiệu. Tầng giữa là công ty niêm yết Vĩnh Tinh, cũng là hình thức bên ngoài của tập đoàn, 50% cổ phần kiểm soát bởi nhà họ Thiệu. Tầng dưới là công ty ô tô Vĩnh Tinh, bất động sản Vĩnh Tinh, giải trí Vĩnh Tinh, bị các công ty niêm yết ở tầng giữa khống chế tuyệt đối cổ phần.

Bởi vậy sau khi bóc tách ra thì trên thực tế, tất cả công ty dưới trướng Vĩnh Tinh đều từ bị khống chế cổ phần bởi tầng trên nhà họ Thiệu. Thiệu Chấn Bang còn gửi toàn bộ cổ phần mà tập đoàn nắm giữ vào quỹ tín thác ở nước ngoài, tương đương với thêm một lớp bảo hiểm nữa. Người ngoài gia tộc sẽ không cách nào pha loãng được cổ phần của nhà họ Thiệu, cũng không thể lung lay quyền kiểm soát của bọn họ.

Cho dù có người thu mua cổ phiếu niêm yết ngoài thị trường ở tầng giữa thì cũng không có bất kỳ tác động nào đối với quyền khống chế tập đoàn của nhà họ Thiệu.

Nhưng, Lâm Dục Thư vẫn là không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc ai làm chuyện này? Đối tượng đầu tiên y nghi ngờ là Bất động sản Phương Thiên, cổ đông lớn thứ hai của công ty niêm yết Vĩnh Tinh, nắm giữ 15.3% cổ phần. Nếu bọn họ thu vào tay nhiều cổ phần hơn nữa thì… cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới quyền sở hữu của nhà họ Thiệu. Vậy tại sao lại phải bắt đáy cổ phiếu của Vĩnh Tinh? Về cơ bản làm vậy chỉ có tác dụng duy nhất là để hưởng lợi từ cổ tức. Nhưng tin tức ly hôn sẽ khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, vậy thì cũng không thể hưởng lợi gì từ cổ tức mà còn thành ra thua thiệt.

Lâm Dục Thư chỉ có thể nghĩ đến một người được lợi ở đây – Tống Khải Minh. Giá cổ phiếu giảm, Tống Khải Minh không thiệt chỗ nào mà còn được lời. Nếu những chuyện này đều do hắn ủ mưu thì thật quá thâm độc.

Đầu tiên là tuôn ra lời đồn ly hôn để Vĩnh Tinh lâm nguy, thừa cơ đòi tăng giá thu mua. Sau đó hắn lại bắt đáy cổ phiếu Vĩnh Tinh, dù như vậy vẫn không thể tranh được chút nào quyền kiểm soát tập đoàn, nhưng sau khi ký hợp đồng thu mua, hắn có thể nhân lúc giá cổ phiếu tăng vọt mà bán ra, từ đó kiếm một món hời cực lớn!

Vậy quả thực là một mũi tên bắn ba con chim.

Nhưng Tống Khải Minh từ đâu biết được Thiệu Chấn Húc sắp ly hôn Chuyện này cơ mật tới mức hắn không thể nào moi được tin này từ nội bộ Vĩnh Tinh. Cho dù hắn moi được thì vì sao không tung tin sớm hơn hay muộn hơn, mà lại phải chờ tới khi việc đàm phán mua sắp tới hồi kết mới ra tay?

Quan trọng nhất là hắn lấy tiền đâu ra để mua cổ phiếu Vĩnh Tinh?

Vĩnh Tinh có giá trị thị trường ước chừng có 70 tỷ đôla, dù chỉ mua 1% cổ phần, cũng là 700 triệu đôla, không phải số tiền nhỏ.

Mà căn cứ vào quan sát của Lâm Dục Thư cả ngày nay, quy mô giao dịch đã rơi vào khoảng 300-400 triệu đôla. Tống Khải Minh không thể nào có số tiền đó. Dù sao hắn cũng chỉ là chủ một xưởng độ xe, toàn bộ tài sản của hắn cũng chỉ ngang giá thu mua, ước chừng 200 triệu đôla, hắn làm sao có thể chơi lớn như thế?

Nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, y dự định ngày mai đi hỏi một chút Đỗ Vũ Phi xem có tin tức gì. Đã mười giờ hơn, Tống Khải Minh dường như không thích nửa đêm bàn công việc, bởi vậy sau một hồi do dự, y vẫn tạm gác lại chuyện kinh phí nghiên cứu.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dục Thư nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Lâm Dĩ Tắc, Lư Tử Bác cũng rủ y đi quán bar uống rượu. Đã 29 tuổi, y cũng không còn cảm giác gì đặc biệt về ngày sinh nhật, chỉ coi như một ngày bình thường mà thôi.

Gần giữa trưa, Lâm Dục Thư tới một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Cơm trưa đã gọi trước, đúng hẹn mười hai giờ y tới, đồ ăn đã bưng lên bàn.

Chỉ là… Đỗ Vũ Phi đến muộn.

Lâm Dục Thư rất ghét người khác đến trễ.

Dù Đỗ Vũ Phi đã nhắn tin tới rằng “Trên đường bị kẹt xe”, nhưng Lâm Dục Thư vẫn rất khó chịu — không thể xuất phát sớm được sao?

Ước chừng mười phút sau, đang xem điện thoại thì y đột nhiên nghe được một câu: “Thật xin lỗi, tôi tới muộn.”

Y vô thức ngẩng lên, không thấy Đỗ Vũ Phi đâu, nhưng nhìn bàn bên cạnh cách vách thì thấy hóa ra bên đó cũng đang chờ người. Nói là cách vách, thật ra hai bàn ở hai lối đi khác nhau, ở giữa có hàng rào gỗ.

Nếu không phải cố ý nhìn sang thì y cũng sẽ không phát hiện… Tống Khải Minh đang ngồi ngay cách vách.

Nhà hàng này có trong file excel mà y soạn cho hắn, nếu đụng mặt ở đây thì cũng không lạ. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, người vừa đến kia mặc đồng phục cơ trưởng, nếu không đoán sai thì chính là đối tượng hẹn hò của Tống Khải Minh.

“Cậu quả thực tới chậm.”

Tống Khải Minh nói. Lâm Dục Thư không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng Đỗ Vũ Phi chưa tới, một mình y ngồi đây, thực sự khó mà không để ý tới bên đó.

“Trên đường băng hôm nay hơi tắc một chút.” Vị cơ trưởng đẹp trai kia ngồi xuống đối diện Tống Khải Minh, nhìn thoáng qua thức ăn đầy bàn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu, “Anh đã ăn rồi sao?”

Lâm Dục Thư nghe vậy nhìn lướt qua bên đó, phát hiện trên bàn ăn toàn những món mình đã đề cử, hơn nữa… tất cả đều đã bị tiêu diệt gần hết. Nhìn thế nào cũng không thấy giống như là đang hẹn hò…

“Cậu biết tôi ghét nhất cái gì không?” Tống Khải Minh hỏi.

Lát nữa Đỗ Vũ Phi đến, y cũng không dám nói như vậy.

“Tôi đã giải thích với anh rồi, hôm nay xếp hàng ở đường băng rất lâu.” Giọng điệu của cơ trưởng khá kiềm chế, có lẽ là anh ta biết mình có lỗi trước, “Tính chất công việc của tôi là như vậy, thật khó để đảm bảo đúng giờ.”

“Tính chất công việc của cậu chẳng liên quan gì tới tôi.” Tống Khải Minh lấy khăn ăn lau miệng, “Tôi cũng không cảm thấy thời gian của cậu thì quý giá hơn so với thời gian của tôi.”

Đây quả thật là đang hẹn hò sao?

Lâm Dục Thư thầm nghĩ, đây chắc gọi là đi xem mắt chứ?

Nào có ai lại nói chuyện vỗ thẳng mặt như thế với đối tượng đang hẹn hò chứ?

“Thật xin lỗi,” cơ trưởng ngưng bào chữa, “Là tôi sai.”

“Không cần, có lẽ chúng ta về sau cũng sẽ không gặp lại.” Tống Khải Minh chưa vừa lòng, vẫn tiếp tục chỉ trích đối phương, “Là cậu chủ động xin contact của tôi, nhưng hẹn ba lần thì hai lần trước cậu đều có việc đột xuất, lần thứ ba đến trễ hơn nửa tiếng. Cậu bề bộn nhiều việc, tôi cũng bề bộn nhiều việc, tôi không ngờ một cơ trưởng lại không có khái niệm gì về thời gian như thế. Tôi không thể chịu đựng được kiểu người như cậu, cho nên về sau đừng liên hệ với tôi. Cơm trưa tôi ăn rồi, nếu cậu muốn ăn thì có thể tự gọi.”

Nói xong những cái này, Tống Khải Minh đứng dậy bỏ đi.

Lâm Dục Thư vội cúi đầu xuống, dùng tay che mặt. Trước kia y chưa hề biết, thì ra Tống Khải Minh lúc tức giận sẽ hung ác như thế.

Nếu Tống Khải Minh đối xử với mọi “đối tượng hẹn hò” như thế này, chỉ cần hễ có chút bất mãn liền vỗ vào mặt người ta không ngừng, vậy còn ai dám yêu đương với hắn?

… Không đúng, chuyện này cũng không liên quan tới y.

Lúc này, sát vách vang lên tiếng cơ trưởng mắng chửi: “Bệnh tâm thần à, anh không thể chịu đựng được tôi, tôi thì chịu đựng được anh đấy à? Độc thân cả đời luôn đi, đồ khùng!”

Lâm Dục Thư cảm khái lắc đầu, cho nên… yêu đương làm cái gì, thà chuyên tâm vào công việc còn hơn!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính tình Tống Khải Minh kém như vậy, y đột nhiên nghĩ mình nửa đêm còn chạy tới gõ cửa, bám riết lấy hắn đòi nói chuyện thu mua, vậy mà không thấy hắn nổi cáu. Xem ra, hắn chỉ thích bắt bẻ đối tượng hẹn hò, còn đối với đối tượng công việc vẫn rất mực khoan dung…