Chu Bùi không còn trẻ nữa, đương nhiên có thể phân biệt được ý tốt và ác ý, Từ Dư mới lúc bắt đầu thì ác liệt như vậy, anh không phải là không nhớ rõ, nhưng về sau, cậu thực sự thay đổi, làm Chu Bùi không nhịn được mơ màng mà sa vào nó.

Anh không muốn phỏng đoán tâm ý của Từ Dư, sợ là sẽ phá hỏng trái tim nhiệt tình này.

Sau khi tạm biệt Cao Khoát, Chu Bùi định trở về nhà, đi trên đường một lát thì rẽ vào siêu thị, mua một ít nguyên liệu để nấu một cái lẩu, đêm qua Từ Dư còn lải nhải với anh là muốn ăn lẩu.

Chu Bùi mua mấy lát thịt bò, bò viên và một số loại rau.

Đồ chay là anh ăn, Từ Dư chỉ thích ăn thịt.

Kể từ khi Chu Bùi chuyển đến, Từ Dư liền cho người giúp việc trong nhà nghỉ dài hạn.

Nhà của Từ Dư chỉ có hai người ở, họ cũng không đi đâu khác vào các ngày trong tuần, chủ yếu là ra ra vào vào tòa nhà nhỏ của Từ Dư.

Khi Chu Bùi ra ngoài trở về, Từ Dư đã viết xong bài văn, nằm ngay đơ trên sô pha hồi hồn.

Chu Bùi nhìn thấy cậu như vậy thì cảm thấy buồn cười, mỗi lần anh bắt Từ Dư viết văn, cậu sẽ như thế này, như thể anh muốn lấy mạng cậu.

Anh đi đến sô pha, vỗ tay Từ Dư, Từ Dư mở mắt ra, nhìn Chu Bùi, dụi dụi mắt, lập tức ngồi dậy, chỉ vào bài văn trên bàn trà, "Mới vừa làm xong, mới ra lò, còn nóng hổi."

Chu Bùi liếc nhìn bài văn dày đặc chữ nhỏ ở bên cạnh, cười nói: "Anh biết em đang nổ lực học tập, nghỉ ngơi một lát đi.

Bữa tối chúng ta ăn lẩu được không?"

Từ Dư lập tức vui vẻ, nhỏ giọng hoan hô, giang tay ôm Chu Bùi, kéo anh lên người mình, "Thầy, thầy thật tốt."

Chu Bùi đẩy cậu ra một chút, trên mặt có chút hồng, anh chỉ vào nhà bếp, nói với Từ Dư: "Em đi theo anh, giúp anh làm đồ ăn."

Kỹ năng nấu nướng của Chu Bùi cũng không tồi, anh tự làm nguyên liệu để làm đáy nồi cà chua, sau khi nước canh sôi và đậm đà thì đổ vào nồi đun sôi, Từ Dư bán tín bán nghi rửa rau ở bên cạnh, thỉnh thoảng quan sát Chu Bùi, lại nhìn đế canh kia, cứ cách 30 giây cậu lại hỏi một lần, "Khi nào thì ăn được?"

Chu Bùi nêm gia vị xong, nhìn lướt qua bát đĩa trong tay cậu, hỏi: "Hiện tại mới rửa sạch sao?"

"Được được, mọi thứ đã chuẩn bị tốt."

Từ Dư cho Chu Bùi xem bát đĩa mà cậu đã rửa, Chu Bùi thở dài đẩy cậu ra, "Vẫn là để anh làm, cũng chưa sạch lắm."

Từ đại thiếu gia lần đầu tiên làm việc này, không được khen ngợi, cũng không bị đả kích lắm, có chút rầu rĩ không vui, cọ tới cọ lui không muốn tránh ra, cậu ôm eo Chu Bùi, cằm đặt lên vai thầy Chu.

Thân thể Chu Bùi cứng đờ, môi Từ Dư dán lên gáy anh, còn cắn một cái, anh ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, Từ Dư liền hôn lên môi anh.

Còn hơn một nửa bát đĩa chưa được tẩy rửa, rải rác trong bồn rửa chén, Chu Bùi đỏ mặt, chân mềm nhũn, từ trong nhà bếp đi ra, Từ Dư đi theo phía sau anh, nhìn quần áo thầy Chu bị mình làm cho xộc xệch, trong mắt lóe lên ý cười.

Nồi nước sôi được đặt bên ngoài bàn tròn, Từ Dư không muốn làm ở trên bàn ăn, liền dời cái bàn tròn tới phòng khách nhỏ, bật máy chiếu, nghiêng đầu hỏi Chu Bùi muốn xem gì khi ăn.

Chu Bùi nhất thời không nghĩ ra, để Từ Dư tự chọn, vì thế chờ Chu Bùi chuẩn bị xong đồ ăn, sau khi ngồi xuống, anh nhìn hình chiếu trên màn hình "The Walking Dead", rồi trầm mặc.

Từ Dư ôm đệm ngồi bên cạnh Chu Bùi, bả vai gắt gao dựa gần, cậu nói: "Thầy, em đã muốn xem bộ phim Mỹ này từ lâu, nhưng không dám coi một mình, có thầy xem cùng thì tốt rồi."

Chu Bùi mím môi, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể căng da đầu nói: "Ăn thịt bò đi."

Nước trong nồi lẩu sôi nổi bọt, Chu Bùi thêm chút nước vào nồi, ngược lại nước canh trong nồi càng lúc càng đặc, nồi cà chua có mùi thực thơm, Chu Bùi cho ớt vào, nồi lẩu liền mang theo một chút chua cay.

Từ Dư ăn rất nhiều, lại uống thêm hai chén canh, cuối cùng bụng căng không nhịn được, nằm úp sấp trên mặt đất rồi nằm ngay đơ.

Chu Bùi nhìn cậu như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, anh thu dọn bàn ăn, bỏ chén đĩa vào trong bồn, mở vòi nước, ngước mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, liền ngây ngẩn cả người.

Chu Bùi bước nhanh đến phòng khách nhỏ, lắc lắc bả vai Từ Dư, thân thể nam sinh hơi hoảng, bắt lấy tay anh, "Thầy, làm sao vậy?"

Chu Bùi lôi cậu dậy, hưng phấn nói: "Bên ngoài tuyết rơi."

Từ Dư dừng lại, sau đó vùng vẫy đứng lên, khuôn mặt Chu Bùi đỏ bừng, trong mắt mang theo nụ cười sáng lấp lánh, anh kéo Từ Dư đi ra ngoài, đẩy cửa sau ra, bên ngoài là một cái sân sau nhỏ.

Bọn họ đứng ở cửa, ngoài cửa có một ngọn đèn nhỏ, tản ra ánh sáng ấm áp.

Hai người họ nhìn bông tuyết từ trên bầu trời đêm lắc lư lay động rơi xuống, hết mảnh này đến mảnh khác, rồi nó lớn dần, lớn dần, làm người không thể không để ý.

Từ Dư nghiêng đầu, nhìn Chu Bùi, sườn mặt thầy Chu gần như hoàn hảo dưới ánh đèn chiếu sáng, ánh tuyết giống như những viên kim cương lốm đốm điểm xuyết trong đôi mắt anh, anh đang cười, nụ cười rực rỡ, chân thành, khiến người liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy muốn cười.

Từ Dư nhìn nhìn, đột nhiên đáy lòng phát ra một tiếng thở dài.

Cậu biết chính mình không thể chơi đùa như thế này nữa.

Tại sao cha mẹ Từ Dư lại buông lỏng cậu như vậy, bởi vì hai người này đều biết tính tình Từ Dư, nhìn không trật tự, không thích đọc sách, nhưng chuyện khác người thì sẽ không làm, nhiều nhất chính là mê chơi.

Bản thân Từ Dư cũng biết rõ điều đó, chơi thì có thể, nghiêm túc thì không thể đủ rồi.

............!

Trước tết Nguyên Đán, Chu Bùi lại đến bệnh viện một lần, báo cáo kiểm tra sức khỏe lần trước đã có, bác sĩ nói còn phải kiểm tra một lần nữa, anh hỏi nguyên nhân, nhưng bác sĩ mập mờ nói rằng còn chưa thể kết luận được, khiến Chu Bùi hoảng sợ, hai đêm rồi cũng không thể ngủ ngon được.

Việc này anh giấu ở trong lòng, còn chưa có chuẩn đoán chính xác, không dám nói với ai.

Tết Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, trước khi nghỉ, cao trung lại tổ chức một kỳ kiểm tra toàn thể năm ba, lần này, thành tích của Từ Dư không tăng lên ngược lại so với trước kia tụt hơn mười bậc, Chu Bùi trầm mặc hồi lâu nhìn những câu mà cậu làm sai.

Mấy ngày nay, tâm tư Từ Dư căn bản không đặt vào chuyện học hành, trong lúc làm kiểm tra cũng là viết đại viết đùa, Chu Bùi gọi cậu vào văn phòng, đây là lần đầu tiên giáo viên bên cạnh nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của Chu Bùi.

Từ Dư đứng trước mặt anh, trên mặt không có biểu tình gì, tựa hồ như trở về lúc vừa mới gặp mặt, Chu Bùi đem bài kiểm tra cho cậu xem, hỏi cậu: "Sao em lại làm sai nhiều như vậy?"

Từ Dư nhìn lướt qua, thấp giọng nói: "Học mệt rồi, không muốn học nữa."

Chu Bùi ngẩn ngơ, mày nhăn lại, "Em làm sao vậy?"

Từ Dư trầm mặc không nói lời nào, nhìn vào mắt Chu Bùi, thấy anh nhìn chằm chằm mình, trong lòng cậu đột nhiên mềm nhũn, vẻ mặt vô cảm trở nên thả lỏng, cậu gãi gãi cái ót, nhỏ giọng nói: "Quá khó, không làm được."

Chu Bùi nhẹ nhàng thở ra, anh chỉ vào bài kiểm tra, ôn nhu nói: "Không sau đâu, không phải là không học được, em đừng cảm thấy khó khăn, rồi giận dỗi mà không làm bài, làm thêm nhiều câu hỏi nữa, phần lớn câu hỏi đều hình dung được, nếu em đặt đúng câu hỏi, em gần như là sẽ biết cách làm những câu tương tự."

Từ Dư không khỏi gật đầu, Chu Bùi lại nói một lát rồi mới thả cậu đi.

Từ Dư đi ra khỏi văn phòng, Lý Nhiên ở bên ngoài chờ cậu, vui sướng khi người gặp họa nói: "Làm sao vậy, bị thầy Chu của mày giáo huấn cho? Mặt kéo dài như vậy?"

Từ Dư ném cho hắn một cái nhìn xem thường, bực bội nói: "Tết Nguyên Đán ba mẹ tao trở về."

Lý Nhiên sửng sốt hỏi: "Chú, dì sẽ về? Trở về ở vài ngày?"

"Lần này không phải mấy ngày, đại khái là mấy tháng, bọn họ trở lại làm di dân, tao cũng phải đi."

"Mày đi? Còn thầy Chu thì sao?" Lý Nhiên nhìn Từ Dư, theo bản năng hỏi một câu, hỏi xong hai người đều ngẩn người.

Từ Dư phản ứng trước, sắc mặt biến đổi một chút, cậu nói: "Tao không biết."

Lý Nhiên nhìn sắc mặt Từ Dư, kỳ thật hắn cảm thấy Từ Dư đối với Chu Bùi không giống như cậu đã nói trước kia, tùy tiện chơi chơi.

Hắn nhớ rõ, có một lần đám bọn họ đi ra ngoài, Từ Dư có uống chút rượu, dựa vào ghế sô pha trong hộp đêm, cằm hơi nâng lên, trên mặt không có biểu tình gì, bên cạnh có mấy tên ngốc đang đoạt mic ca hát, hống hống nháu nháu thành một mảnh.

(ồn ào vô cùng)

Lúc này di động Từ Dư vang lên, cậu cầm lên, nhìn người gọi, mặt vô biểu tình lại sáng lên.

Bình thường, không có bất cứ cái gì mà khóe miệng tươi cười kéo thành vòng cung, đuôi lông mày nhướng lên đầy tình ý, Lý Nhiên cảm thấy kinh hãi, hỏi là ai gọi tới.

Từ Dư cười nói với hắn, thầy Chu nhớ tao.

Ngay khắc đó, Lý Nhiên biết rằng, Từ Dư thoát ra không toàn thân.

Mà lúc này, hắn nhìn Từ Dư, cảm thấy cậu giống như đang đứng bên bờ vực, hắn không biết Từ Dư có ngã xuống hay không, hoặc là cậu thông minh hơn, lùi về sau một bước, cùng lắm là có chút xấu xa, nếu thật sự vì một thầy giáo mà nháo với người trong nhà, kia thật sự là không đáng.

Lý Nhiên đứng ở góc độ bằng hữu của Từ Dư nghĩ như vậy..