Trên đường hồi phủ, mồ hôi lạnh của Giang Hiểu Hàn thấm ướt gối mềm. Hắn chỉ cảm thấy như xương cả người bị đánh nát, không chỗ nào không đau.

Ngọc Sư Tử có linh tính, tự mình nhớ đường, không cần người điều khiển cũng có thể kéo xe vững vàng. Giang Ảnh ngồi cùng Giang Hiểu Hàn trên xe, mất công sức mở bàn tay nắm chặt của hắn, giúp hắn bôi thuốc vào vết thương do móng tay tạo ra.

"Công tử." Giang Ảnh nhẫn nhịn: "Công tử biết thuốc kia là thứ gì sao?"

"Một chút, tóm lại không phải vật gì tốt." Giang Hiểu Hàn đau đến run rẩy cả người, không biết phí bao nhiêu sức lực mới miễn cưỡng duy trì phong thái trước mặt Giang Ảnh. Hắn đứt quãng thở từng hơi khí lạnh, ngón tay siết vào gối mềm, gan xanh trên mu bàn tay như muốn nứt ra: "... Ngươi biết sao?"

"Vào thời kỳ đầu khi thành lập ảnh vệ, có sử dụng thuốc này để khống chế lòng người." Giang Ảnh thấp giọng nói: "Sau đó, Bệ hạ vì muốn thể hiện lòng nhân từ, đã bỏ loại thuốc này. Chỉ có vài vị vài thủ lĩnh vẫn cần thứ này để sống qua ngày."

Không biết Giang Hiểu Hàn có nghe lọt tai hay không, chỉ là ý tứ không rõ mà cười gằn một tiếng.

"Sao công tử có thể cứ vậy mà đáp ứng hắn." Giang Ảnh thực sự coi hắn là chủ nhân, lúc này không khỏi có chút cuống lên: "Công tử nói muốn từ từ nghĩ kế, đây là từ từ mà ngài nói sao?"

Giang Hiểu Hàn tựa trên gối mềm, mồ hôi thấm ướt mi dài. Cơ thể cương cứng vì đau đớn, y phục đã có chút nhàu nhĩ.

"Tranh chấp trong triều đình, cơ hội thoáng cái sẽ qua, nếu ta không nắm lấy, sao có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác." Giang Hiểu Hàn nói: "... Thuốc này sẽ khiến người mất mạng sao?"

"Vậy cũng không." Giang Ảnh lắc đầu: "Thuốc này chỉ dùng để không chế, mỗi tháng uống một viên thuốc giải sẽ không sao nữa. Bồi dưỡng ảnh vệ không phải việc dễ dàng, sao có thể nói bỏ là bỏ. Nếu không uống thuốc đúng lúc, chẳng qua phải nếm chút khổ... Ước chừng một canh giờ sẽ qua."

"Thế à..." Giang Hiểu Hàn khẽ cong môi: "Vậy thì tốt."

"Vậy thì tốt?" Giang Ảnh nhìn hắn như nhìn quái vật.

Vào lúc Giang Ảnh mới gia nhập ảnh vệ, bọn họ đã không cần dùng thứ thuốc này nữa, nhưng hắn vẫn từng chứng kiến thuốc này phát tác một lần. Khi ấy, tuổi hắn còn nhỏ, theo thủ lĩnh của mình đến đất Thục làm nhiệm vụ, cuối cùng gặp phải đá lăn, không thể kịp thời chạy về Kinh thành. Cho đến nay, Giang Ảnh vẫn nhớ, vị thủ lĩnh ảnh vệ trước giờ vẫn luôn cứng như bàn thạch lúc đó không còn lại chút thể diện nào mà lăn lộn gào thét trong bùn đất, đôi mắt đỏ quạnh, phải cần bốn, năm người cùng nhau ấn hắn lại mới ngăn được hắn tự sát tại chỗ.

Ảnh vệ không biết đau đớn là gì còn như vậy, huống chi là một văn thần quen sống trong nhung lụa như Giang Hiểu Hàn.

"Không chết, ta vẫn còn thời gian để làm xong chuyện ta muốn làm." Giang Hiểu Hàn tựa như hồi lại chút sức lực, lấy ra hộp "thuốc giải" từ trong lồng ngực.

Giang Ảnh vốn cho là hắn muốn dùng thuốc này để áp chế dược tính, đang định khom lưng lấy túi nước cho hắn, lại thấy Giang Hiểu Hàn nghiền nát viên thuốc trong lòng bàn tay.

"Ninh Dục coi ta là thứ ngu si gì." Giang Hiểu Hàn khẽ cười: "Thế gian này, ngoài A Thanh ra, kẻ khác muốn gây khó dễ cho ta, quả là mơ hão."

Hắn mở tay, bột thuốc theo khe hở rơi xuống. Ánh mắt Giang Hiểu Hàn ngời sáng, cả người như một cây lợi kiếm, cho dù đang ở hoàn cảnh sống dở chết dở này, hắn vẫn mang vẻ kiệt ngạo bất thuần, khiến người ta không dám khinh thường.

Nếu Ninh Dục thấy hắn lúc này, sợ là cả đời này cũng không dám tiếp tục yên tâm dùng hắn.

Đây là lần đầu tiên Giang Hiểu Hàn chủ động nhắc đến Nhan Thanh từ sau khi tách ra tại Bình Giang thành, Giang Ảnh không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn hắn. Đôi mắt Giang Hiểu Hàn hơi thất thần, lông mày khẽ nhíu, vậy mà lại lộ ra một vẻ đẹp yếu đuối. Nhưng hắn cũng không có vẻ chật vậy, thậm chí còn như đã định liệu trước, có thể nắm chắc phần thắng.

Tuy Giang Hiểu Hàn không nhắc đến chuyện ở Bình Giang thành, nhưng Giang Ảnh cảm thấy, hắn vẫn cảm thấy đuối lý. Dường như cũng vì điều này mà hắn cố sức tránh để bản thân nghĩ đến Nhan Thanh. Chỉ là, không biết có phải hôm nay cơ thể quá khó chịu hay không, hay là bởi cảm thấy mình đã lấy lại chút sức lực rồi, hắn dĩ nhiên lại dám tự nhắc tới.

"... Công tử." Giang Ảnh nói: "Ngài cũng biết, Tứ điện hạ không tìm được Nhan công tử, y vô cùng an toàn."

Giang Hiểu Hàn lãnh đạm nói: "Ta biết."

Không chờ Giang Ảnh nói gì, Giang Hiểu Hàn tiếp tục: "Nhưng hoàng quyền là thứ đáng sợ... Nó có thể không khiến người mất mạng, thế nhưng có thể làm cho người ta mãi không có bình an."

Hắn cụp mắt, khẽ cười: "Ta không thể mạo hiểm như vậy."

Giang Ảnh bỗng không nói nên lời.

"Huống hồ, Ninh Dục là kẻ đa nghi... A." Giang Hiểu Hàn cố nén lại tiếng gào đau đớn, mới cắn răng nói tiếp: "Nếu lúc ấy ta lộ ra chút do dự nào, hắn cũng sẽ cảm thấy phải nắm được nhược điểm của ta vào tay mới an tâm... Chỉ khi ta khiến Ninh Dục cảm thấy hắn có thể dễ dàng nắm bắt ta, hắn mới có thể tạm thời không chú ý tới A Thanh."

Nói xong câu đó, Giang Hiểu Hàn như vô cùng mệt mỏi mà nhắm lại hai mắt. Ngọc Sư Tử đã kéo xe đến cửa Giang phủ, Giang Hiểu Hàn tất nhiên không muốn giữ Giang Ảnh ở lại trong xe, bèn phái hắn đi báo tin cho Tạ Giác.

Chuyện khác thì thôi, nhưng việc Tạ Vĩnh Minh mất, về tình về lý, Tạ Giác cần phải biết để để tang cho cha.

Giang Ảnh cũng nghe lời, tuy là lo lắng, nhưng vẫn theo lời hắn xuống xe, chỉ dặn người gác cổng phải chú ý xe ngựa.

Giang Hiểu Hàn nghe Giang Ảnh dần đi xa, trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh lại. Hắn chầm chậm mà khó khăn lấy ra một bình sứ tinh xảo từ trong vạt áo ___ là bình thuốc Nhan Thanh cho hắn.

Trước mặt Ninh Dục hay Giang Ảnh, hắn đều nhất định phải cắn răng nuốt đau khổ trên người vào bụng. Tựa hồ phải mãi tới khắc này, bộ dáng hắn cố gắng duy trì mới nứt vỡ, để hắn lộ ra chút đau đớn.

Tại Kinh thành rộng lớn này, đâu đâu cũng là những cạm bẫy ăn thịt người, chỉ có trong cái xe ngựa nhỏ này, hắn mới có thể thả lỏng mà cảm nhận xem "đau đớn" là tư vị gì.

Hắn đau quá.

Tin Tạ Vĩnh Minh bỏ mình như một cây búa tạ, tàn nhẫn đập mạnh lên ngực hắn, lẫn với đau nhức chảy xuôi trong kinh mạch, quấy cho ngũ tạng của hắn nát bét, răng nghiên chặt, tựa hồ có thể bật ra máu.

Hắn siết chặt cái lọ sứ nhỏ kia, nhưng một viên cũng không đổ ra ăn.

Thống khổ hồ như mãi không có điểm dừng, đầu ngón tay trắng bệch của Giang Hiểu Hàn bám vào gỗ cứng, lúc quá đau, còn bẻ gãy một miếng gỗ dưới thân.

Đau đớn khiến thần trí hắn trở nên mơ hồ không rõ, Giang Hiểu Hàn cuộn người, bờ môi lạnh lẽo run rẩy chạm lên thân bình, giữa môi răng truyền ra tiếng nói mê man không rõ ràng.

"A Thanh..."

Giang Ảnh nói là cần một canh giờ, nhưng không biết là do Giang Hiểu Hàn kháng cự uống thuốc hay vì nguyên nhân nào khác, phải tròn hai canh giờ, Giang Hiểu Hàn mới đỡ cửa xuống xe.

Không biết Giang Ảnh nói thể nào với Tạ Giác, Giang Hiểu Hàn vừa bước vào chính đường, đã bị Tạ Giác xông tới chặn lại.

"Minh Viễn..." Tạ Giác hoảng loạn bắt lấy cánh tay hắn, tựa như túm được một nhành cỏ cứu mạng: "Cha và anh ta... Cha và anh ta, bọn họ..."

Thiếu niên run rẩy nói không ra lời, trông mong nhìn hắn, mong rằng có thể nhận được một lời phủ định.

Giang Hiểu Hàn nhìn xuống, phát hiện Tạ Giác đang nắm chặt một miếng vải trong tay ___ chính là miếng vải trong ấn đồng lúc trước.

Cậu ta cuối cùng cũng mở ra nhìn.

Giang Hiểu Hàn không nói gì, hắn lấy miếng vải tơ từ trong tay Tạ Giác, phát hiện mặt trên là hai hàng chũ viết bằng máu.

"Người làm tướng, có thể chết vì bảo vệ quốc gia, cũng có thể chết vì giang sơn xã tắc."

"Văn võ cả triều, chỉ có thể tin tưởng Giang Minh Viễn."

Vết máu đã khô cạn, mất đi sắc đỏ tươi vốn có, đầu ngón tay Giang Hiểu Hàn lướt qua từng con chữ, chỉ cảm thấy chữ chữ nặng tựa ngàn cần.

"Là tự sát." Giang Hiểu Hàn khẽ nói.

Ánh sáng trong mắt Tạ Giác mất sạch trong nháy mắt, cậu ta ngơ ngác nhìn Giang Hiểu Hàn, vẻ mặt chán chường nản lòng.

Tạ Giác nghĩ không ra, vì sao chỉ trong vòng một tháng, tỷ tỷ của cậu ta, cả cha và huynh trưởng, từng người từng người đều rời xa cậu ta, lặng lẽ mà chết, đến chút bọt nước cũng không nổi lên. Cậu ta bỗng cảm thấy những thứ này không chân thực, tựa như cậu ta vẫn đang ở trong một giấc mộng, chỉ cần tỉnh lại, sẽ phát hiện bây giờ vẫn còn là giữa hè, hương ngọc lan vẫn còn tràn đầy Bình Giang thành, Trình Nguyên còn đang ở ngoài phơi khô ô mai, chuẩn bị mở rượu cho cậu ta.

Cậu ta run rẩy cả người, không thể tin được mà nhìn lá thư trong tay Giang Hiểu Hàn.

____ không đúng, còn có bức thư này.

Tạ Giác siết chặt tay, cậu ta như chết lặng mà nhìn bức thư Tạ Vĩnh Minh viết, ánh mắt dần trở nên điên cuồng mà luống cuống.

Đều là sự thật, cậu ta nghĩ. Trong mộng không có hoa ngọc lan, cũng không có nước ô mai trong veo. Bức thư nhà này chậm trễ quanh co, thay đổi hình dạng mới đến được tay cậu ta. Đã sớm không còn là giữa hè, hiện tại đang là trời đông giá rét thấu xương, thậm chí khiến người ta không còn chút sức lực nào.

"Giang Minh Viễn ___ Giang Hiểu Hàn, Giang đại nhân!" Tạ Giác bỗng quỳ mạnh xuống, run giọng nói: "Cầu xin ngài chỉ điểm, ta rốt cục phải đặt chân thế nào trong triều đình này, ta đến cùng phải làm gì mới có thể báo thù cho Tạ gia?"

Thiếu niên như bị đánh nát từng tấc xương trong chớp mắt, cậu ta quỳ rạp trên mặt đất, tay siết lấy vạt áo Giang Hiểu Hàn, chật vật nhếch nhác như một con chó mất chủ ___ trên đời chẳng có cái "nếu như", người thiếu niên mới mười sáu mười bảy, bỗng gặp biến cố lớn trong một đêm, ngay cả mình mang họ Tạ cũng phải giấu giấu diếm diếm. Trời bỗng đổ sụp, lúc quay đầu, sau lưng đã không còn nơi dựa dẫm.

Dù Giang Hiểu Hàn có vững tâm đến đâu, lúc này cũng không khỏi thổn thức. Nhưng có thương tiếc thế nào cũng vô dụng. Việc đã đến nước này, nếu như Tạ Giác không thể tự mình đứng lên, Tạ gia sợ là sẽ thực sự sụp đổ.

"Tạ Giác! Ngươi có còn nhớ mình mang họ gì hay không!" Giang Hiểu Hàn cắn rằng, tàn nhẫn mà cho cậu ta một cái bạt tai: "Phụ thân ngươi họ Tạ, nhà ngươi cả đời làm trung lương danh tướng. Nếu ngươi muốn chấn hưng Tạ gia, vậy đừng khiến Tạ gia quân sụp đổ!"

Tạ Giác bị tát nghiêng mặt sang một bên, gò má trắng nõn chợt sưng đỏ. Cậu ta nhổ một ngụm máu, căm phẫn nói: "Còn có ích gì, có ích gì chứ? Tổ phụ ta là trung lương, không phải vẫn phải chết tha hương. Phụ thân ta, đại ca ta thì sao? Bọn họ không đủ trung tâm à? Cuối cùng cũng chết oan trong ngục đó thôi ___ Ngươi có thể, vì sao ta lại không được?"

"Ngươi muốn trả thù ai?" Giang Hiểu Hàn nghiêm khắc, cười lạnh: "Ta nói cho ngươi biết, Tạ Giác, muốn cướp đồ từ miệng hồ ly, chính ngươi phải biến thành hồ ly trước mới có thể tiếp cận bọn họ, ngươi có làm được không? Nhìn cái vẻ này của ngươi, còn chưa đến gần cũng đã bị bọn họ cắn nuốt, đến xương vụn cũng không còn."

Tạ Giác quỳ trên mặt đất, siết lấy ống quần Giang Hiểu Hàn mà khóc. Xương sống gầy gò của thiếu niên uốn thành một độ cong sắc bén, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng huyết nhục mà ra. Tiếng khóc của cậu ta đã không còn lộ liễu như khi ở Bình Giang, cậu ta cắn tay mình, nuốt tiếng nức nở vào bụng. Lúc thực sự không nhịn được, mới để lộ ra tiếng gào khàn khàn kiệt sức giữa môi răng.

Giang Hiểu Hàn khom người, túm lấy cổ áo cậu ta, không chút lưu tình mà kéo người ra sân. Tạ Giác không cưỡng được hắn, bị hắn quăng ra sân đến lảo đà lảo đảo.

Giang Hiểu Hàn ném bức huyết thư lên người cậu ta, nghiêm nghị mắng: "Tạ Giác, ngươi bớt ở chỗ này tự hạ thân phận, hạ nhục chính mình. Trên người ngươi là xương cốt của Tạ gia, mắt ngươi nên nhìn về đại mạc, theo dõi ngoại tộc, lo lắng cho quân trướng kéo dài ngàn dặm, chứ không phải ở lại trong Kinh, tại vùng đất của bè lũ xu nịnh kia." 

"Cha và anh ta đã không còn, còn Tạ gia quân ở đâu nữa!" Tạ Giác gào lên: "Không còn nữa, gì cũng không còn nữa rồi!"

"Ngươi còn mang họ Tạ." Giang Hiểu Hàn lôi cổ tay cậu ta, để cậu ta đứng dậy: "Ngươi đừng quên, ngươi còn mang họ Tạ ___ đứng thẳng lên cho ta!"

Giang Hiểu Hàn nhìn đôi mắt quạnh đỏ của thiếu niên, từng chữ từng câu cam kết: "Ta sẽ có câu trả lời cho chuyện của cha và anh ngươi. Danh tiếng của Tạ gia rồi cũng sẽ đâu vào đấy."