Gần đây Giang Hiểu Hàn có tâm sự.

Tuy về mặt quan hệ giữa người và người, Nhan Thanh không nhạy bằng Giang Hiểu Hàn, nhưng dù sao cũng là người bên gối, chút để ý ấy vẫn là phải có.

Nếu như cẩn thận tính lại, đại khái chính là từ ngày An Khánh phủ đưa đồ tới.

Ngày ấy, tuy nói đã nhận đồ, nhưng Giang Hiểu Hàn ngay cả mở hòm cũng không làm, cũng không nhờ đó mà liên lạc với Lạc Tùy Phong, mà chỉ gọi người khiêng đồ vào kho, rất có vẻ Khương thái công câu cá.

Hắn cũng chỉ vừa mới nghe được tin Hạ Lưu Vân cho xây dựng sinh từ, nói là ông ta lén lút sai phái bách tính thuộc quyền quản lý của mình đi xây sinh từ, sung làm lao dịch. Tin tức này rất mập mờ, Giang Hiểu Hàn cũng chưa tìm hiểu kỹ, chỉ nói đã cho Vệ Thâm đi thăm dò.

Từ cổ chí kim, sinh từ là nơi bách tính xây dựng cho người đức cao vọng trọng. Mặc dù không biết Hạ Lưu Vân làm quan thế nào, nhưng thiết nghĩ, dám ở thời thịnh thế này ép dân làm lao dịch, tóm lại chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng người như Giang Hiểu Hàn, nếu hắn đã không muốn cho người khác biết trong lòng mình nghĩ gì, vậy thì dù là ai cũng không có cách bắt hắn nói ra.

Nhan Thanh bỗng cảm thấy hơi bó tay.

Nhưng y vốn không quen duy trì mối quan hệ với người khác, dù cho quan hệ giữa y và Giang Hiểu Hàn có thân cận, tự nhiên bảo y bình thường chủ động một chút, rồi động viên Giang Hiểu Hàn, vậy cũng coi như làm khó y.

Đúng lúc mấy ngày nay là dịp thu hoạch vụ thu, Giang Hiểu Hàn lại tiếp tục bận rộn, từ sáng đến tối đều ở phủ nha, không tới bữa chiều, căn bản không gặp được hắn.

Giang Hiểu Hàn từng muốn để Giang Mặc lại cho Nhan Thanh sai khiến, nhưng Nhan Thanh thực sự không quen trước sau có người vây quanh, vì vậy thẳng thắn cự tuyệt. Giang Hiểu Hàn cũng không bắt buộc, vẫn như thông lệ, lúc làm việc dẫn theo Giang Ảnh Giang Mặc đi, đến nỗi bây giờ Nhan Thanh muốn tìm người thảo luận cũng không biết tìm ai.

Nhan Thanh suy nghĩ hai ngày, cuối cùng nghĩ ra một phương pháp chẳng mấy sáng suốt.

___ Y đi tìm Tạ Giác.

Đơn vị Thần Vệ doanh theo lý mà nói thì phải ở lại tiền đường phủ nha, nhưng Tạ tiểu tướng quân lại không đi đường thường, ỷ vào trời cao Hoàng đế xa, không ai quản cậu ta, từ sáng đến tối đều lẻn ra ngoài.

Trình Nguyên là người bị liên lụy nhiều nhất.

Nếu như có người muốn tìm Tạ Giác, sau khi hỏi một vòng, tám, chín phần mười đều nói cậu ta ở hiệu thuốc. Cũng không biết cậu ta hăng hái với Trình tiểu công tử nhà Nhậm Bình Sinh như thế từ lúc nào.

Ban đầu Trình Nguyên còn tận tình khuyên nhủ, bảo cậu ta nên nghiêm túc làm nhiệm vụ, nhưng Tạ Giác lại chẳng biết xấu hổ là gì. Đường đường là Tạ tiểu tướng quân của Thần Vệ doanh, việc hay làm thường ngày lại là cầm bát vỡ ngồi trên bậc thang ở cửa tiệm thuốc, uy hiếp Trình Nguyên, nếu không mở cửa sẽ ngồi ngay cửa xin cơm.

Sau đó Trình Nguyên từ bỏ đấu tranh, đưa cho cậu ta chìa khóa hiệu thuốc.

Cho nên, Nhan Thanh muốn tìm Tạ Giác, e rằng cũng phải qua hiệu thuốc một chuyến.

Cảnh Trạm và Giang Lăng ở nhà để hoàn thành việc học. Từ khi Giang Lăng tiến phủ, Giang Hiểu Hàn đã cho cô bé vài nha hoàn bà tử hầu hạ, vì vậy y cũng không lo hai đứa bé có thể xảy ra chuyện gì.

Hiệu thuốc của Nhậm Bình Sinh dựa vào tường thành ở phố đông, không có bảng hiệu, không gian cũng không lớn, chỉ có hai gian chính đường và một tiểu viện. Chỗ này có chút hẻo lánh, Nhan Thanh chưa từng tới đây, đi một hồi cũng không tìm thấy cửa chính của hiệu thuốc.

Đúng dịp Trình Nguyên vừa ra ngoài lấy thuốc, tiện thể dẫn Nhan Thanh đang ở đầu hẻm tới hiệu thuốc.

"Nhan tiên sinh vẫn khỏe chứ ạ?" Trình Nguyên cõng sọt thuốc cao bằng nửa người, dẫn Nhan Thanh vào nhà xong cũng không coi y như người ngoài, rót cho y một chén trà rồi lại bận việc của mình.

"Đã khỏe hẳn rồi." Nhan Thanh nói: "Còn chưa cảm tạ Nhậm tiền bối cùng tiểu công tử chăm sóc."

"Không cần tạ ơn." Trình Nguyên lắc đầu cười: "Sư phụ thường nói, học y mà không cứu người, vậy thì học nó làm gì."

Cậu vừa nói, vừa thả sọt thuốc xuống, lấy thảo dược bên trong bày lên ván gỗ, hong khô.

Nhan Thanh nhìn xung quanh, hỏi: "Nhậm tiền bối không ở sao?"

"Trong thành quá huyên náo, sư phụ ta từ trước đến giờ đều không thích ở đây, cho nên đã hồi hương rồi." Trình Nguyên bảy thảo dược lên kệ, lại đốt chậu than, xong mới lau mồ hôi đi tới bên Nhan Thanh. Cậu rót cho mình chén nước, uống ừng ực, mới hổn hển nói tiếp: "Vì lẽ đó, hiệu thuốc này từ trước đến giờ đều là ta quản lý."

Nhan Thanh không có ý thăm dò việc nhà người ta, nhưng Trình Nguyên đã nói, y cũng chỉ có thể gật đầu.

Trình Nguyên thấy y từ khi bước vào đã như muốn tìm gì đó, không khỏi hỏi: "Hôm nay Nhan tiên sinh tới đây, là có chuyện gì sao?"

Nhan Thanh ho nhẹ một tiếng: "Ta tới tìm Tạ Giác."

"Phụt ___ khụ khụ!" Trình Nguyên sặc cả trà, ho mấy tiếng lớn.

Nhan Thanh chưa kịp nói gì, đã nghe từ ngoài vọng đến mấy câu lo lắng: "Làm sao vậy làm sao vậy!"

Nhan Thanh chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, Tạ Giác biến mất hồi lâu bỗng vọt vào, cầm tay Trình Nguyên, xem xét từ trên xuống dưới.

Nhan Thanh: "..."

Trình Nguyên vẫn bị sặc trà, không nói ra lời, khuôn mặt vốn trắng nõn, nay vì ho mà hiện ra hồng nhạt.

"Ôi trời, ngươi lớn như thế này, vì sao uống nước mà cũng không cẩn thận." Tạ Giác vừa lải nhải vừa vỗ lưng cậu, nom rất giống mẹ già.

Trong mắt Tạ Giác, ngoài Trình Nguyên thì không có người ngoài. Trình Nguyên nhớ tới nơi này còn có một Nhan Thanh, vội vã thuận khí, kéo tay Tạ Giác xuống.

"Nhan tiên sinh tìm ngươi." Trình Nguyên vội vàng nói.

Lúc này Tạ Giác mới nhìn ra còn một người khác, hết cả hồn: "Nhan tiên sinh, ngươi đến lúc nào vậy?"

Nhan Thanh bình tĩnh đáp: "Ta vẫn luôn ngồi đây."

Tạ Giác: "..."

Nhan Thanh xưa nay đều biểu hiện lạnh nhạt, luôn khiến người cảm thấy y nghiêm túc thận trọng. Tạ Giác chà chà tay, tự dưng nổi da gà cả người.

Trình Nguyên rất có ánh mắt, rót cho hai người hai chén trà mới rồi lấy cớ thảo dược phơi nắng ở sân sau cần xử lý rồi đi trước.

Nhan Thanh nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lướt qua bóng lưng Trình Nguyên rồi lại đăm chiêu nhìn Tạ Giác.

Tạ Giác bị y nhìn mà sợ: "Nhan tiên sinh, ánh mắt này của ngươi... Cũng đừng học Giang Minh Viễn rồi dọa ta mà."

"Đúng là gần mực thì đen." Tạ Giác thầm nói, lại dịch ghế đến gần ván gỗ, cầm sào tre lật lật thảo dược phía trên. Thấy Nhan Thanh mãi không nói gì, không nhịn được, hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì vậy?"

Nhan Thanh hỏi: "Gần đây có chuyện gì xảy ra sao?"

"Chuyện gì?" Tạ Giác kỳ quái hỏi: "Không phải ngày nào cũng có chuyện à?"

Nhan Thanh: "..."

"Gần đây, lượng tin tức Thần Vệ doanh thu được từ bên ngoài nhiều gấp đôi so với ngày thường, ngựa quan cũng đã đổi một nhóm, xem ra không phải chuyện tầm thường." Nhan Thanh không giỏi tâm sự, lại không muốn nói hết việc tư của Giang Hiểu Hàn ra với người khác, bèn dừng một chút, cẩn thận kiên nhẫn nói tiếp: "Ta không hiểu nhiều về triều đình, cho nên muốn hỏi xem liệu ngươi có biết chuyện gì không."

Tạ Giác hơi khựng lại, lòng nghĩ, Nhan Thanh thật đúng là quá để mắt người kia.

Đừng nói việc triều đình, Tạ tiểu công tử còn không biết lúc nào thì cửa lớn quan dịch mới mở. Huống hồ, mấy ngày gần đây, hôm nào cậu ta cũng vùi mình ở hiệu thuốc, đã có hai, ba ngày không hồi phủ nha, nào biết được tin tức mới mẻ gì. 

Nhưng cậu ta lại không thể nói thẳng với Nhan Thanh.

Tạ Giác khá là chột dạ, gãi gãi đầu, nghĩ nát óc mới nhớ được một đoạn ngắn: "... Thì, cũng không có gì, chỉ là sắp tới sinh nhật Lục điện hạ, năm nay phải làm lớn một hồi, có lẽ vì vậy nên mới có vẻ long trọng hơn một chút."

Tạ Giác càng nói càng cảm thấy có lý: "Giang Minh Viễn dù hiện đang ở Bình Giang, nhưng hắn là tâm phúc của Bệ hạ, trong những trường hợp thế này, đều cần phải lộ mặt."

"Chỉ vì thế thôi ư?" Nhan Thanh cảm thấy có chút không đến nỗi như vậy.

"Chắc là thế thôi." Tạ Giác càng nói càng thấy mình đoán đúng, không khỏi càng tự tin: "Là vì vậy đấy."

Nhan Thanh đương nhiên không mấy hài lòng với đáp án này, nhưng y xưa nay hữu lễ, cũng sẽ không truy hỏi quá nhiều. Y biết không hỏi thêm được Tạ Giác cái gì, bèn lịch sự đứng dậy, chắp tay với Tạ Giác, khách khí nói: "Đa tạ."

Y đang muốn cáo từ, Tạ Giác bỗng gọi y lại.

"À đúng rồi." Tạ Giác ném sào tre tới bên cạnh ván thuốc, vỗ vỗ tay phủi tro dính lên: "Ngươi về rồi giúp ta hỏi Minh Viễn, xem gần đây liệu quan dịch qua lại với Biên thành có xảy ra sự cố gì không."

Nhan Thanh dừng bước.

Y xoay người, nhìn về phía Tạ GIác: "Biên thành có chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì." Tạ Giác tùy ý vung vung tay: "Chỉ là trước giờ người nhà ta sẽ định kỳ gửi đến cho ta một phong thư nhà, đại khái mỗi tháng một lần. Nhưng lần này, chậm nửa tháng vẫn không thấy đâu, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không."

Nói rồi, Tạ Giác gãi gãi đầu: "Ầy, cũng không có gì. Dù sao thì, vừa vào thu, bên kia có Hung Nô quấy nhiễu, có lẽ vì vậy mới gửi thư trễ."

Nhan Thanh không trả lời, thiếu niên lại rót cho mình một chén nước rồi tự trả lời, một bộ vạn sự không lo.

Nhan Thanh so với cậu ta thì nghĩ nhiều hơn một chút, lại hỏi thêm: "Trước đây từng xảy ra chuyện như vậy sao?"

"Trước đây?" Tạ Giác nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Trước đây... thật giống như chưa từng."

"Chuyện ở biên cương khó mà nói." Tạ Giác dửng dưng như không: "Tuổi cha ta càng lúc càng lớn, có khi mắt mờ chân chậm nên quên mất chuyện này thôi."

Biên thành đường xá xa xôi, chỉ cách Côn Luân một dãy núi, quả thực không tiện liên lạc với Kinh thành. Thêm nữa, thư nhà không khẩn cấp bằng quân văn, quả thật có khả năng quên mất.

___ Chỉ là.

"Ngươi đã nói chuyện này với Giang Hiểu Hàn chưa?" Nhan Thanh hỏi.

"Vẫn chưa." Tạ Giác bĩu môi: "Cũng không phải đại sự gì... Minh Viễn từ sáng đến tối đã đủ bận, ta không muốn để bị hắn ghét thêm, đỡ cho hắn bắt ta đi làm cu li."

Gần đây thời cuộc rối loạn, tuy Nhan Thanh chưa từng tới phủ nha, nhưng cũng cảm thấy bầu không khí ở chỗ kia gần đây không mấy hài hòa.

Tuy nói nhìn cây ra lính là điều không hay, nhưng cứ cẩn thận chút cũng không sai.

"Ngươi vẫn là nên nói đôi câu với huynh ấy." Nhan Thanh thật tình khuyên nhủ: "Nếu thực sự là đường núi bị tắc nghẽn, thư nhà đến trễ thì không sao, nhưng nếu là quân tình thì nguy to."

"... Ngươi nói cũng có lý." Tạ Giác lẩm bẩm đứng lên, đạp đạp củi khô dưới ván gỗ để tắt lửa, lát sau mới không tình nguyện gật gù: "Được được được, mấy ngày sau rảnh, ta sẽ tìm hắn nói chuyện."

Tạ Giác nói vậy, kì thực cũng không để ý.

Chỉ là, không chờ tới ngày cậu ta nhớ tới chuyện này, bên Giang Hiểu Hàn đã gặp chuyện rắc rối.