Một tháng sau, tại đại doanh ở biên cương.

Khí hậu Biên thành khô ráo, trời trở lạnh sớm hơn Trung Nguyên, chỉ vừa qua lập thu, chẳng mấy chốc sẽ có hàn ý.

Quân trướng của Tạ gia quân đã phủ bông nỉ. Trước đây thì tuần doanh mỗi sáng một lần, giờ thì chuyển thành chưa triều.

Địa vực ngoại tộc cằn cỗi, lương thực hàng năm đều thiếu, vì lẽ đó, từ đầu thu cho đến đông, Biên thành thường xuyên phải chịu quấy nhiễu từ những ngoại tộc cỡ nhỏ khác. Bọn họ sẽ không ở lại lâu, ba trăm con ngựa buổi đêm lẻn vào quốc cảnh Đại Sở, phần lớn đều chọn bừa một làng để cướp bóc, sẽ không kéo dài tới lúc hừng đông.

Ngoại tộc binh cường mã tráng, phần lớn những thanh niên trai tráng đi cướp bóc đều được luyện công phu trên ngựa từ nhỏ, đội hộ vệ trong thôn khó có thể chống lại, lại không thể thường xuyên truyền tin đến quân biên cương, khiến cho bách tính chịu quấy nhiễu khổ không thể tả.

Từ sau khi Tạ Vĩnh Minh trấn thủ biên cương, liền chia Tạ gia quân thành mấy bộ phận, ngoài những tướng sĩ dù có thế nào cũng phải ở lại doanh trại, quân tiên phong còn lại được chia thành các nhóm, mỗi ngày tuần tra các thôn xóm quanh Biên thành, tình cảnh khốn khó này mới coi như được giải quyết.

Tạ vĩnh Minh năm nay đã năm mươi, nhưng thân thể vẫn vô cùng cường tráng, ngày thường vẫn quen ở lại quân doanh, luôn có tác phong tướng sĩ.

Tính tình Tạ Du cũng như Tạ Vĩnh Minh, ngày ngày đích thân dẫn đội ra ngoài tuần tra Biên thành, đảm bảo bình an của biên cảnh.

Giờ mùi ba khắc ngày hôm đó, Tạ Du từ bên ngoài trở về doanh, đã thấy trước doanh có một chiếc xe ngựa. Dựa vào hoa văn, có vẻ như là Tạ Dao.

Tạ Dao là trưởng nữ Tạ gia, lớn hơn Tạ Du hai tuổi, từ nhỏ đã theo Tạ Vĩnh Minh đến Biên thành, ăn gió nằm sương, chịu không ít khổ sở. Sau đó, Tạ Vĩnh Minh thương con gái, không đành lòng gả nàng vào Kinh thành ngoài tầm tay với, bèn tìm một vị Phó tướng chất phác trung thực, giữ ở bên người.

Mặc dù hành động cử chỉ của Tạ Dao không giống nữ tử khuê các trong Kinh, nhưng nàng biết thế nào là có chừng có mực, sẽ không thường xuyên đến quân doanh, cũng không biết vì sao hôm nay lại đến đây.

Trong doanh trướng không được cưỡi ngựa, dù là bản thân Tạ Vĩnh Minh cũng vậy.

Tạ Du ghìm ngựa trước cửa, tiện tay ném dây cương cho người gác cửa, hỏi: "Trưởng tỷ của ta đến sao?"

"Vâng." Binh sĩ gật đầu: "Đại tiểu thư đến ban sáng, hiện đang ở trong lều Nguyên soái chờ Tướng quân ngài."

"Chờ ta?" Tạ Dù càng thấy như hòa thượng sờ hoài không thấy tóc, vừa đi vào vừa lầm bầm: "... Chuyện gì nhỉ?"

Soái trướng của Tạ Vĩnh Minh ở trung tâm của quân doanh, ngoài cửa có hai thân vệ. Khi Tạ Du vén lớp bông nỉ dày đi vào, Tạ Dao đang thấp giọng trò chuyện cùng Tạ Vĩnh Minh.

Hai người thấy Tạ Du vào cửa, đồng thời im lặng nhìn về phía hắn.

Tạ Du bước đến hành lễ: "Phụ thân, trưởng tỷ."

"Ừ." Tạ Vĩnh Minh gật gù: "Ngồi đi."

Tạ Du theo lời, ngồi xuống bên cạnh Tạ Dao, lại quanh đầu nói với nàng: "Sao hôm nay tỷ lại đến đây? Quân doanh bão cát lớn, không tốt với cháu nhỏ."

"Làm gì mà không tốt, con cháu Tạ gia chúng ta, có ai sợ chiến trường." Tạ Dao đặt tay lên bụng, nhẹ xoa hai lần, cười cười: "Là phụ thân gọi ta tới."

Hôm nay Tạ Dao mặc một bộ váy màu xanh đen, không biết có phải là vì mang bầu hay không, cả người nàng đều vô cùng nhu hòa.

Tạ Du theo sau tỷ tỷ từ nhỏ, tự nhiên thương nàng, không khỏi phàn nàn hai câu: "Phụ thân có chuyện gì thì dặn dò con đi một chuyến là được, tội gì gọi trưởng tỷ phải vất vả một phen."

Tạ Vĩnh Minh nghe vậy thì lườm hắn một cái.

Tạ đại tướng quân thế lực lớn, ngay cả Tạ Du cũng sợ, vội vàng ngậm miệng, không dám nói nữa.

Tạ Vĩnh Minh ho nhẹ một tiếng, ném một bức thư bìa bọc lụa cho Tạ Du: "Mở ra xem."

Bức thư này được bọc trong vải tơ màu chàm, ở nơi mở thư còn có vết sáp đã khô.

Tạ Du không thể quen thuộc hơn được nữa ___ là từ Kinh thành tới.

Biên cương cách Kinh thành quá xa xôi, lúc truyền tin cần lặn lội đường xa, thường xuyên có tình huống người truyền tin gặp mưa trên đường. Vì vậy, họ sẽ viết thư vào sổ gấp, lại dùng vải tơ bọc lại bìa, đặt vào trong hộp rồi mới đưa đi. Mà vết sáp là để đảm bảo trong quá trình vận chuyển, không có người nào mở ra xem.

Phong thư trong tay Tạ Du lúc này đã không còn sáp phong, hẳn là Tạ Vĩnh Minh đã mở ra đọc rồi.

Đây không phải một ý chỉ nghiêm minh, so với lệnh điều binh, thậm chí còn có thể nói là khá ôn hòa.

Đây là một phong thư chúc mừng, trên đó viết, ngày 16 tháng 11 là sinh nhật của Lục điện hạ, vì muốn xung hỉ cho Ninh Tông Nguyên, lần này phải tổ chức lớn một hồi, tiệc mở ba ngày, đến lúc đó, ngoại quan từ tam phẩm trở lên cùng Thân vương Ngũ phủ quanh Kinh thành đều phải vào Kinh.

Tạ Du đọc xong, đưa thư cho Tạ Dao, quay đầu nhìn Tạ Vĩnh Minh, không hiểu nói: "Phụ thân, vậy là sao? Thu đông là khoảng thời gian ngoại tộc thường xuyên xâm lấn, vì vậy Tạ gia muốn báo cáo công tác đều phải chờ vào xuân, hồi kinh vào dịp lễ vạn thọ. Lần này vì sao lại đưa ý chỉ này đến tay chúng ta?"

Tạ Dao đã đọc xong thư, gấp chỉnh tề lại, đặt bên người, dịu dàng nói: "Phụ thân cảm thấy có điều kỳ lạ sao?"

Tạ Vĩnh Minh thở dài: "Cũng không phải kỳ lạ, chỉ là không rõ tình thế trong Kinh, vi phụ không khỏi suy nghĩ nhiều."

"Con lại cảm thấy không đến nỗi." Tạ Giao nói: "Mặc dù không biết nơi đó có chuyện gì, nhưng thiết nghĩ, sẽ không ai muốn đánh chủ ý lên người Tạ gia quân."

"Trưởng tỷ nói không si." Tạ Du đứng dậy, đưa phong thư về tay Tạ Vĩnh Minh: "Tạ gia từ trước đến giờ không tham gia chia bè phái, hàng năm hồi kinh báo cáo công tác cũng không qua lại với đồng nghiệp khác. Thêm nữa, Tạ gia quân trấn thủ biên cương, dù cho sau này là vị Điện hạ nào bước lên ngôi vua, chúng ta vẫn sẽ có phần hữu dụng. Hai vị Điện hạ đã không còn nhỏ, hẳn phải hiểu chút chuyện này."

Tạ Vĩnh Minh hỏi: "Vậy con ta cảm thấy như thế nào?"

Tạ gia quân sớm muộn gì cũng sẽ được giao vào tay Tạ Du, ngoài binh pháp võ nghệ, mấy năm qua, Tạ Vĩnh Minh cũng sẽ bồi dưỡng năng lực đối nhân xử thế cho hắn. Tạ Du cũng không ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này, ngẫm nghĩ một chút mới nói: "Hay là vì hai vị Điệnhạ mới giám quốc, không hiểu chuyện này, cho nên mới đưa thư đến biên cương? Nghe nói Giang đại nhân tuần tra Lưỡng Giang, không ở Kinh thành. Mà Thư đại nhân tuổi tác đã cao, có lẽ làm việc trong Nội các cũng khó tránh khỏi điều sơ hở."

Đôi mi thanh tú của Tạ Dao cau lại, ngồi bên trầm mặc không nói.

Tạ Vĩnh Minh thấy vẻ mặt nàng khác thường, mở miệng hỏi: "Dao nhi cảm thấy có điểm gì không thích hợp sao?"

Có lẽ tâm tư con gái trước giờ nhạy cảm, nàng luôn cảm thấy bất an, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra lý do.

Tạ gia chưa bao giờ cảm thấy nữ từ trời sinh phải thấp hơn nam tử một đầu, vì vậy, Tạ Dao luyện võ với Tạ Du từ nhỏ, tầm mắt cũng không kém Tạ Du. Nhưng nàng xem xét cẩn thận mọi chuyện một hồi, cũng không cảm thấy Tạ Du nói gì không đúng.

"Không có gì, phụ thân." Tạ Dao vội đáp: "Con chẳng qua cảm thấy bất an mà thôi, nhưng nếu muốn nói nguyên do, chính con cũng không biết."

Tạ Du nghe vậy thì cười: "Nghe người ta nói, khi mang thai, tâm tình nữ tử luôn bất định, nóng nảy bất an là chuyện thường xảy ra, trưởng tỷ phải thư giãn một chút thôi."

"Ngươi cũng biết nhiều lắm." Tạ Dao che miệng cười: "Mà vẫn chưa thấy ngươi đón dâu."

"Ta không vội." Tạ Du ho nhẹ một tiếng: "Vẫn chưa gặp được người thích hợp.

Trong lúc hai người họ nói chuyện, Tạ Vĩnh Minh đã viết xong hồi âm cho Kinh thành.

Vào thu đông, người nhà họ Tạ trước giờ đều không rời biên cương, đây đã là thông lệ mấy chục năm qua. Tạ Vĩnh Minh nói rõ chuyện này trong tấu chương, lại khách khí xưng tội mới coi như xong.

Tạ Vĩnh Minh vốn định viết, lễ vạn thọ năm tới, ông sẽ vào Kinh xin lỗi Thánh thượng, nhưng đề bút trên giấy một lát, cuối cùng cũng buông xuống.

___ Ai biết vào lễ vạn thọ năm sau, ngồi trên long ỷ là vị Hoàng đế nào.

Tạ Vĩnh Minh đặt hồi âm vào một hộp trên án thư, đợi lát nữa đưa cho quan truyền tin mang về Biên thành.

Ông nhìn đôi nhi nữ đang vui vẻ trò chuyện, chợt nói đến chuyện khác: "Giác nhi gần đây sao rồi?"

Nhắc đến Tạ Giác, sắc mặt vui vẻ của hai tỷ đệ Tạ Du Tạ Dao không hẹn mà cùng nhạt đi mấy phần. Tạ Dao quay mặt đi, dùng khăn xoa xoa khóe mắt.

"Tạ Giác vẫn đang ở Bình Giang ạ." Tạ Du không như Tạ Dao, chỉ là trong thần sắc khó tránh khỏi có chút thổn thức: "Đi theo Giang Hiểu Hàn, hẳn là sẽ không có chuyện gì."

Tuổi Tạ Vĩnh Minh càng cao, lại càng muốn gần gũi với con cháu trong nhà, lúc ở tại đại doanh sẽ thường xuyên nhớ Tạ Giác. Dù sao thì trời cao hoàng đế xa, Tạ gia quân có thể tự tại như ngày hôm nay, thật sự đều dựa vào một mình Tạ Giác, không thể coi nhẹ.

Tạ Vĩnh Minh thở dài: "Đứa nhỏ Minh Viễn kia tâm tính cứng cỏi, đối nhân xử thế lại khéo đưa đây, hẳn sẽ chỉ điểm cho Giác nhi."

"... Chỉ là, dù sao thân phận của Giang Minh Viễn cũng không như người khác, lúc làm việc lại quá mức linh hoạt. Con chỉ lo, Tạ Giác ở cùng hắn lâu ngày, cái tốt không học, lại học lệch thứ khác." Tạ Du lo lắng nói: "Liệu có cần truyền tin nhắc nhở tiểu đệ đôi câu?"

Hắn nói vô cùng khéo, còn kém nói thẳng sợ Tạ Giác ở với Giang Hiểu Hàn lâu sẽ bị hắn dậy xấu, đến nỗi tâm tính lệch đường.

Nếu như không có Tạ Lưu Y, Tạ Du thật ra không thích cách làm việc của Giang Hiểu Hàn. Dưới cái nhìn của hắn, nam tử hán đại trượng phụ đội trời đạp đất, phải ngay thẳng. Tuy nói nước triều đình sâu không lường được, nhưng suy cho cùng thì tâm cũng tại người, "thân bất vô kỷ" cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Hắn quanh năm ở tại biên cương, không có cơ hội giao thiệp cùng Giang Hiểu Hàn.

Tạ Du cũng không thấy gì, chỉ là thường xuyên lo lắng cho Tạ Giác.

Tính ra thì, Giang Hiểu Hàn được Tạ Lưu Y dạy bảo, coi như cùng thế hệ với Tạ Vĩnh Minh. Chỉ là tuổi hắn còn trẻ, Tạ Giác lại thường xuyên không lớn không nhỏ, cuối cùng lại coi hắn như người cùng tuổi.

Tạ Vĩnh Minh ăn nhiều hơn Tạ Du mấy chục năm cơm, cách nhìn người hiển nhiên không giống hắn, ông lắc đầu: "Minh Viễn tự hiểu rõ. Huống hồ, những năm này Giác nhi trong Kinh thành cũng là nhờ Minh Viễn chăm sóc. Bằng không, với tính tình của nó, sớm đã nên gây sự rồi."

Lúc này, Tạ Giác, người được người nhà họ Tạ lo lắng, đang ở thành Bình Giang gọi mèo trêu chó.

Từ khi Vệ Thâm đi, Tạ Giác hoàn toàn không còn ràng buộc. Ngày thường Giang Hiểu Hàn chỉ ở trong thành, bên người dẫn theo Giang Ảnh là đủ, Tạ Giác rảnh rỗi như đang trong kỳ nghỉ vậy, từ sáng đến tối đều chạy tới hiệu thuốc của Nhậm Bình Sinh.

Cậu ta đang ngậm một nhánh cỏ dài, ngồi xổm trên bậc thang ở cửa sau hiệu thuốc trêu kiến, liền nghe thấy cửa gỗ cót két vang lên một tiếng.

Cậu ta quay đầu, đã thấy Trình Nguyên một mặt bất đắc dĩ nhìn mình.

"Tạ tiểu tướng quân, vào đi."