Giờ mão một khắc, tại phủ Bình Giang.
Một cô nương nâng chậu đồng và khăn vải quỳ gối ngoài rèm giường, chậu đồng nâng cao, lưng nàng khom xuống, cả thở mạnh cũng không dám.
Đồng hồ cát trong góc phòng chậm rãi chảy từng hạt, tay tiểu nha hoàn đang quỳ có hơi run, cắn răng chịu đựng, trong lòng thầm đếm giờ, chỉ mong vị đại nhân trong kia sớm tỉnh dậy.
Có lẽ là ông trời nghe thấy tiếng khẩn cầu của nàng, trong màn cuối cùng cũng truyền ra tiếng vải vóc ma sát.
Tiểu nha hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm. Đầu gối do quỳ lâu mà vừa mỏi vừa tê, nàng cẩn thận dịch chuyển mũi chân, vận động cẳng chân một chút.
Nàng dùng khóe mắt liếc mấy nha hoàn bên người, cũng may không ai chú ý tới hành động nhỏ của nàng. Tiểu nha hoàn thu ánh mắt, lại vội nâng chậu đồng cao thêm một chút.
"Lão gia?"
Tôi tớ quỳ xuống bên giường Ôn Túy, nhẹ giọng gọi: "Ngài tỉnh chưa ạ?"
Người đàn ông trung niên trên giường nhíu mày, nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, lúc này mới uể oải ngồi dậy, ngáp một cái.
"Giờ nào rồi?" Ông ta hỏi.
"Bẩm lão gia, giờ mão ba khắc." Người hầu trẻ tuổi vén màn giường, quỳ xuống giúp ông ta thay vớ đi giày, mới nói: "Trong phủ không có sự vụ gì, lão gia có thể thong thả."
"Ừ." Ôn Túy đáp một tiếng. "Đất ở thôn trang vùng ngoại ô cách đây hai mươi dặm đã giải quyết xong chưa?"
"Xong ạ, xong ạ." Người hầu nịnh nọt cười nói: "Đất mà lão gia muốn dùng, những nông hộ kia còn không ba quỳ chín lạy mà đưa ra. Có thể được lão gia vừa ý, vậy phải nói mộ tổ tiên của bọn họ bốc lên khói xanh." (mình đoán muốn nói rằng đây là điều vinh hạnh)
"Chiếm đất của dân là phạm pháp." Ôn Túy khuấy tay trong chậu nước, tiểu nha hoàn quỳ bên tiến đến gần, đưa cho ông ta một tấm khăn mặt ấm. Ôn Túy nhận lấy lau mặt, sau mới liếc người hầu, lạnh giọng: "Ngươi chớ có phạm phải sai lầm gì."
"Sao có thể chứ, nô tài biết cách kiêng kỵ." Người hầu cười đến thấy răng không thấy mắt, hớn hở đáp: "Mỗi người được 300 đồng, nông hộ vốn không chịu thu, nói rằng sao có thể thu tiền của lão gia, mà nô tài vẫn cứ đưa cho bọn họ. Bây giờ họ đều đang cảm ơn đại ân đại đức của lão gia đây."
Người hầu này theo ông ta bao nhiêu năm, sớm biết nên nói cái gì để khiến cho vị lão gia hỉ nộ vô thường này cảm thấy thoải mái. Sáng sớm được nghe hai câu như thế, sắc mặt Ôn Túy quả nhiên dễ nhìn hơn rất nhiều.
"Chỉ biết dẻo miệng." Ôn Túy liếc mắt nhìn hắn: "Cẩn thận xử lý đi."
"Dạ vâng."
Tiểu nha hoàn giúp Ôn Túy mặc áo ngoài, người hầu vội quỳ xuống, chỉnh lại vạt áo và tua ngọc bội cho Ôn Túy.
"Lão gia cứ yên tâm, đã làm nhiều năm như vậy mà mọi việc đều ổn thỏa, sẽ không sai sót được."
"Gần đây triều đình phái người đi, muốn nghiêm tra việc xảy ra ở Lưỡng Giang. Giờ đã không giống xưa, vẫn là nên cẩn thận một chút." Ôn Túy ngẩng đầu, để tiểu nha hoàn chỉnh lại cổ áo cho mình, thờ ơ nói: "Giang Hiểu Hàn là kẻ khó chơi, còn trẻ măng đã lên chức Tể tướng, không thể khinh thường."
"Cũng chỉ là dựa vào người cha làm Đế sư (thầy của vua) kia của hắn mà thôi." Người hầu nói.
Người hầu làm việc rất chăm chú, còn dùng tay áo lau lớp bụi không tồn tại trên mũi giày Ôn Túy. Đây là một hành động lấy lòng, Ôn Túy hừ cười một tiếng, gõ gõ mũi chân lên sàn: "Không cần lau, đứng lên đi."
"Lão gia không cần quá lưu tâm đâu ạ." Người hầu rũ rũ tay áo, đứng dậy khom người, tay phải chắp sau lưng khươ khươ. Đám nha hoàn phía sau hiểu ý, cùng đồng thanh chào một tiếng rồi bưng đồ rửa mặt lui khỏi phòng ngủ.
"Phụ thân của hắn đã tạ thế ba năm, sớm đã không còn nhà, chúng ta cần gì phải sợ hắn." Người hầu đi theo, nhỏ giọng nói, vẻ mặt hung hăng: "Lại nói, nếu không phải lão gia hạ thủ lưu tình, hắn đã sớm chết ngoài phủ Bình Giang. Giữ lại cho hắn một mạng, đó là lão gia đã mềm lòng rồi."
"Không còn cha, nhưng không phải hắn vẫn tự đứng vững gót chân sao?" Ôn Túy cười lạnh: "Tứ hoàng tử giữ lại mạng hắn vì hắn còn có tác dụng, còn phải xem liệu hắn có đủ thông minh hay không."
"Thông minh hay không thông minh, không phải cũng chỉ là con chó của lão gia cùng Tứ hoàng tử thôi sao? Nếu như thực sự nghĩ không thông..." Người hầu híp mắt, giơ tay lên, làm thế tay mất đầu: "Cũng chỉ có thể tiếc thương cho vị Thường tướng đại nhân tráng niên mất sớm này thôi."
Ôn Túy nghiêng đầu nhìn hắn.
"... Cũng đúng nhỉ." Ông ta bỗng cười: "Thiên tai nhân họa, ai mà biết được chuyện như thế nào."
**
Từ trạm dịch ngoài thành đến thành Bình Giang mất bốn, năm canh giờ đi đường. Nhưng không biết Giang Ảnh kiếm từ đâu ra một cái xe ngựa, bên trong có đầy đủ mọi thứ, còn có cả lò than đun thuốc.
Than đang được đốt hồng, cửa sổ của xe ngựa được mở ra để thông gió, bên trong xe là mùi thảo dược nồng nặc.
Nhan Thanh ôm kiếm tựa trong góc xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần. Lúc sáng sớm, Giang Hiểu Hàn mời y đi cùng, y vốn không muốn làm việc thừa.
___ Vậy Giang Hiểu Hàn thuyết phục y như thế nào?
"Nếu đạo trưởng muốn biết về cảnh khổ dân gian, sao không đồng hành cùng ta? Ta phụng mệnh triều đình cứu trợ thiên tai, một đường đi đều thấy bách tính giãy dụa trong biển lửa, cả quan lại xấu xa rắp tâm hại người. Thế gian có trăm vẻ, không trong tuyệt cảnh không thể nhìn thấy. Nếu đạo trưởng muốn biết thế gian hiện tại mang hình dáng gì, sao không tự mình nhìn xem?"
Lúc đó Giang Hiểu Hàn đã thu thập xong xuôi, chờ y trong đại sảnh. Cũng không biết hắn lấy đâu ra một bộ đồ mới, trường kiếm thì đi đâu không rõ, thay vào đó là một cây quạt giấy cán gỗ, rất có dáng vẻ của một công tử nhà giàu.
Ngoại bào màu xanh đậm làm bật lên khuôn mặt như bạch ngọc của vị công tử ấy, đôi mắt đào hoa hơi cong, người nọ dịu dàng cười nhìn y.
Nhan Thanh bỗng thấy có chút hứng thú. Trong nháy mắt, y cảm thấy có đi theo nhìn cũng không sao.
Ấm thuốc đã sôi, nắp ấm phát ra tiếng va chạm lanh lảnh. Nhan Thanh mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Giang Hiểu Hàn đã tựa lên đệm mềm ngủ thiếp đi.
Giang Hiểu Hàn nửa tựa lên gối mềm, trong tay còn cầm một cuốn sách đã đọc được một nửa. Ánh nắng từ cửa chiếu vào, trên gò má hắn là một vùng sáng dìu dịu.
Nhan Thanh yên lặng nhìn hắn một hồi rồi mới dùng một miếng sành tắt lửa, đổ thuốc ra.
"Giang Hiểu Hàn." Nhan Thanh đẩy nhẹ một vai hắn: "Uống thuốc."
Đối phương như là chưa ngủ đủ, nhíu nhíu mày, giơ tay cản theo bản năng, còn nhỏ giọng lầm bầm gì đó.
Có lẽ là do bị thương nên khí huyết không đủ, tay Giang Hiểu Hàn có chút lạnh, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay Nhan Thanh, khiến y giật mình, suýt nữa làm đổ chén thuốc.
Giang Hiểu Hàn nằm một chốc mới xem như tỉnh lại, thấy Nhan Thanh đang cầm chén thuốc thì hơi xấu hổ cười cười: "Bị thương nên hơi mệt, để ngươi cười chê rồi."
"Không sao." Nhan Thanh đưa chén thuốc cho hắn: "Uống thuốc đi."
Không biết chén thuốc kia có những gì, vị vô cùng đắng. Giang Hiểu Hàn nhận chén, cũng không vội ước mà quay đầu gọi vọng ra bên ngoài: "Còn bao lâu mới đến thành Bình Giang?"
"Bẩm công tử," Giang Ảnh cất giọng: "Theo tốc độc bây giờ, nhiều nhất là một canh giờ nữa."
"Có chuyện ta phải nói với đạo trưởng." Giang Hiểu Hàn quay đầu lại: "Bình Giang phủ doãn, họ Ôn tên Túy."
Hắn dừng một chút mới tiếp tục: "Chình là kẻ đã phái người đuổi theo truy sát ta."