Nhưng Giang Hiểu Hàn không thể lập tức tới. Hắn bị chuyện ở Bình Giang phủ giữ chân.

Hắn không có ý định từ bỏ manh mối từ chỗ Ôn bà bà, vì vậy, dù biết Ôn bà bà không hề biết chút nội tình nào, hắn vẫn đến nhà bà ấy hai lần.

Hắn giúp Ôn bà bà đun nước, giặt quần áo, bổ củi khắc gỗ, khiến Nhan Thanh cảm thấy bất ngờ. Y vốn tưởng rằng Giang Hiểu Hàn là kiểu công tử mười ngón tay không dính nước mùa xuân, không ngờ người này nhìn thế mà cũng rất biết cách làm việc.

Giang Hiểu Hàn không hỏi Ôn bà bà điều gì, mỗi ngày tới chỉ sắn tay áo làm việc, tán gẫu chút chuyện nhà với bà ấy, không có vẻ gì là muốn tìm hiểu, thực sự chỉ như một người qua đường có chút thương tiếc bà.

Tuy Nhan Thanh không đoán được hắn định làm gì, nhưng tuân theo nguyên tắc nhập thế, nghe nhiều nhìn nhiều là được, y cũng không đưa ra dị nghị gì.

Mãi đến tận ngày thứ ba, Nhan Thanh cùng Giang Hiểu Hàn ra cửa, vốn định theo đường cũ đi tới nhà Ôn bà bà, lại bị Giang Hiểu Hàn ngăn lại.

"Hôm nay không tới nhà bà bà nữa." Giang Hiểu Hàn nói: "Chúng ta đi nơi khác."

Nhan Thanh không tỏ rõ ý kiến, chỉ gật đầu, đưa tay ra hiệu hắn dẫn đường.

"Tin tức từ chỗ Ôn bà bà cũng có hạn, hai ngày nay ta chỉ muốn xem xem rốt cục bà ấy có thật sự không biết chuyện trong Ôn phủ hay không." Giang Hiểu Hàn vừa đi vừa nói chuyện cùng Nhan Thanh: "Xét từ tình hình thực tế, phán đoán lúc trước của ngươi không sai, bà ấy quả thực không biết chuyện."

"Nhưng nếu như không phải bà ấy cùng Ôn Túy làm ra việc gì đó trái lương tâm, Ôn Túy không thể vô duyên vô cớ đuổi người ra khỏi Ôn phủ, rồi lại lúc nào cũng chăm sóc bà."

Trong lúc suy nghĩ, Giang Hiểu Hàn có thói quen gõ quạt lên lòng bàn tay mình. Hôm nay hắn dùng quạt có khung bằng gỗ đàn hương, rất cứng, đập đỏ cả lòng bàn tay mà không tự biết. Nhan Thanh đứng bên nhìn lại không tiện ngăn cản, do dự một lát, không nhịn được nữa mà rời mắt, lên tiếng ngắt lời hắn.

"Chồng Ôn bà bà bị Ôn phủ cắt đứt chân ném ra ngoài, vậy thì cũng không tra được cái gì." Nhan Thanh cùng Giang Hiểu Hàn rẽ vào một con đường mới nhìn về phía bến tàu cách đó không xa, bình bình nói: "Cho nên ngươi muốn tìm hiểu từ phía con trai bà ấy."

Giang Hiểu Hàn thấy y nói trúng thì vỗ quạt một cái, cười híp mắt, mở quạt giấy, như con khổng tước xòe đuôi mà phe phẩy quạt trước mặt Nhan Thanh rồi mới gật đầu: "Chính xác."

Nhan Thanh: "..."

Y thật sự là sắp bị cái tính thỉnh thoảng lại khoa trương này của Giang Hiểu Hàn làm cho chết lặng.

Một nhà Ôn bà bà vốn là gia nô trong Ôn phủ, tên bà ấy là Doanh Hương. Có lẽ thế gian này ngàn người một mặt, cho nên cố sự cũng không quá khác biệt. Khi còn trẻ, Ôn bà bà là đại nha hoàn thiếp thân bên cạnh lão thái bà Ôn gia, sau vì có quan hệ tốt cùng Ôn gia thái thái, không muốn gả cho cha Ôn Túy, vì vậy cầu lão thái bà gả mình cho một quản sự phù hợp.

Sau đó lại thật đúng dịp, Ôn bà bà và Ôn thái thái người trước người sau sinh con, nhưng Ôn bà bà có lẽ ít phúc, đứa con lớn không đủ tháng đã sinh, chỉ mới ba tháng đã chết yểu.

Ôn gia lão thái thái nghe chuyện này thì không đành lòng, cho gọi nhà Ôn bà bà về phủ, để bà làm vú em cho Ôn Túy.

Đứa con sau của Ôn bà bà tên Phùng Lỗi, tuổi tác có lẽ xấp xỉ Ôn quý phi, nếu đến nay còn sống, hẳn là tầm ba bảy, ba tám tuổi.

Muốn tìm chủ thuyền của Phùng Lỗi lúc trước cũng không phải việc gì khó. Khí trời hôm nay tuy âm u, sáng sớm còn lất phất mưa, nhưng bến tàu vẫn rộn ràng, người bán hàng rong cùng kiệu phu qua lại không dứt. Có mấy cái tàu buôn đỗ ở bến, vài nữ chưởng quỹ mặc áo lụa đang giơ bàn tính, đỏ mặt tía tai cãi nhau với nhóm kiệu phu thuê ở ngoài.

Giang Hiểu Hàn quen thuộc chỗ này như lòng bàn tay, dẫn theo Nhan Thanh quẹo trái quẹo phải trong đám người, vòng qua một khu chợ huyên náo, rẽ vào một con đường nhỏ, đứng ở đầu phố nhìn một chút, cuối cùng tiến vào một khu nhà có vẻ ngoài mộc mạc.

Nhan Thanh nhìn lướt qua, tòa nhà này cả bảng hiệu cũng không có, bên cửa chất vài cái bao tải, trên bậc thang là vài mảnh thực vật rơi vãi, như là không cẩn thận làm rơi. Nhan Thah cúi người nhặt, ngửi thử mới phát hiện là bích loa xuân thượng hạng.

Y mím môi, phủi phủi mảnh trà trên tay, liếc ra đầu phố rồi mới bước vào cửa tiệm.

Tiệm này có vẻ đơn sơ hơn so với những tiệm khác, trong quán còn chẳng thấy chân chạy việc, chỉ có một mình chưởng quỹ, hiện đang nói chuyện cùng Giang Hiểu Hàn.

"Ôi, ngài hỏi chuyện về người làm từ ba năm trước, ta đây sao có thể lập tức nhớ ra được." Chưởng quỹ rầy rà xoa xoa tay: "Không nói dối ngài, chúng ta đi thuyền, thường xuyên không đủ nhân lực, lần nào cũng lâm thời thuê một ít kiệu phu ở bến tàu đi chuyển hàng, đều là hết một chuyến là kết toán tiền công. Nếu như ai ta cũng phải nhớ, vậy coi như không cần sống nữa rồi."

Giang Hiểu Hàn đương nhiên biết lý do của hắn ta. Hắn trong quan trường sờ soạng lần mò nhiều năm, mỗi ngày đều tiếp xúc với một đám kẻ già đời, chỉ là kỹ năng  của một chưởng quỹ nho nhỏ, hắn cũng không để vào trong mắt.

"Chưởng quỹ, ta nhớ hai năm trước ngươi có cho đi một chiếc thuyền, sau đó cả thuyền lẫn người đều không trở về." Giang Hiểu Hàn tựa vào quầy hàng, đưa tay gõ gõ mặt bàn, ung dung thong thả nói: "Sao vậy? Một bút bạc lớn như vậy mà ngươi cũng không nhớ nổi?"

"Chuyện này..." Ánh mắt chưởng quỹ láo liên, ấp úng nói: "Vâng... Đúng là có chuyện như thế... Nhưng đó là thuyền đại thương, từ Bình Giang phủ đi tới Đông Bình phủ, đường xá xa xôi. Thêm nữa, lúc đó trên thuyền có không ít người, thanh niên trai tráng có tới hai mươi mấy người, ngài đột nhiên nói muốn tìm một người trong số đó, ta qua thực không thể nhớ ra."

"Thuyền kia là thuyền vận chuyển lương thực, đúng là sẽ có rất nhiều thanh niên trai tráng phụ trách việc bê vác."

Chưởng quỹ còn chưa kịp thở phào, Giang Hiểu Hàn đã chuyển đề tài, lạnh giọng quát lên: "Nhưng trên thuyền còn có một người phụ nữ phụ trách giặt đồ nấu cơm cùng một cô bé mười hai tuổi, ngươi cũng nhớ không nổi sao?"

Chưởng quỹ chỉ cảm thấy như sấm nổ bên tai, hắn ta run run, gượng gạo nở một nụ cười khó coi: "Cái này..."

"Người phụ nữ và cô bé kia là vợ con của Phùng Lỗi, ba người bọn họ đến chỗ ngươi kiếm sống, nhưng chỉ hai tháng, cả nhà đã chết tại vùng sông nước cuồn cuộn." Ánh mắt Giang Hiểu Hàn sắc lạnh như đao, đâm thẳng về phía chưởng quỹ kia: "Ngươi vẫn nhớ không ra sao?"

Chưởng quỹ bị hắn dọa sợ, nhất thời đến hôm nay là ngày bao nhiên cũng không biết, á ớ quanh co nửa ngày, mồ hôi lăn xuống hai bên thái dương, hai má giật giật, nói không ra lời.

Giang Hiểu Hàn thấy thế, lấy thiết bài ném lên bàn, cười lạnh: "Quan phủ phá án, còn không mau khai báo, nhất định phải cho ngươi đi gặp quan mới chịu mở miệng à?"

Thiết bài được đúc từ sắt nguyên chất, là đánh dấu thân phận cho bộ khoái. Tựa hồ là sản xuất hàng loạt, Nhan Thanh cũng từng thấy các bộ khoái khác dùng thứ này để chứng minh thân phận.

Thứ này như đập vào buồng tim chưởng quỹ, mồ hôi từ trán hắn ta nhỏ lên quầy hàng, sắc mặt trắng bệch, chân cà nhắc, lảo đảo đi ra khỏi quẩy hàng, quỳ xuống trước mặt Giang Hiểu Hàn.

"Đại nhân, cũng không phải ta không chịu nói." Chưởng quỹ níu vạt áo Giang Hiểu Hàn, cầu khẩn: "Ai cũng biết Phùng Lỗi này bị Ôn phủ đuổi ra ngoài, ta dám dùng hắn cũng là vì nghĩ cho vợ con hắn. Nhưng người này lại không biết phải trái, năm lần bảy lượt đi đến Ôn phủ. Trước buổi tuối chiếc thuyền kia bị lật, hắn vừa bị hộ vệ Ôn phủ đuổi đánh ra ngoài. Ngày hôm sau lại xảy ra việc đó... Đại nhân, ta chỉ là người làm ăn, nào dám nghe nhiều hỏi nhiều."

Nghe vậy, Giang Hiểu Hàn cùng Nhan Thanh liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên.

Chưởng quỹ thấy Giang Hiểu Hàn không nói gì, lén lút nhìn lên, xem vẻ mặt hắn, chỉ thấy Giang Hiểu Hàn nhìn xuống, hắn ta liền sợ đến không dám lên tiếng.

Có thế chứ. Nhan Thanh nghĩ, vừa dọa vừa lừa, mánh lới tra hỏi đúng là làm đến quen.

Chưởng quỹ kia dù thế nào cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể sánh được với Giang Hiểu Hàn một thân khí thế bức người? Chỉ cần Giang Hiểu Hàn cứ tiếp tục như vậy, chưởng quỹ chỉ cần không tới hai câu đã muốn khai sạch.

Quả nhiên, chưởng quỹ thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Hiểu Hàn thì lòng cũng bồn chồn, chỉ có thể nói tiếp: "Đại nhân, ta chỉ biết Phùng Lỗi có hiềm khích với Ôn phủ, ngoài ra ta thực không biết gì hết. Ta chỉ là một chưởng quỹ, chuyện trên thuyền, phải hỏi thuyền công thôi."

Giang Hiểu Hàn trầm mặc chốc lát mời hờ hững nói: "Thuyền công ở đâu?"

"Ở bến tàu!" Chưởng quỹ thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, lại dập đầu một cái: "Giờ này thì chắc bọn họ vẫn còn ở bến tàu, ta có thể dẫn đại nhân đi tìm."

"Dẫn đường."