Giang phủ là trạch viện phương bắc điển hình, hoa viên đơn giản, không rườm rà như Giang Nam, liếc mắt có thể nhìn rõ nửa cái sân.
Nhà của Giang Hiểu Hàn rực rỡ gấm hoa, rường cột chạm trổ, thế nhưng chủ nhân lại là người ưa yên tĩnh. Chủ viện mở rộng gấp đôi, ở hai bên có phòng nhỏ, phần lớn thời gian là dành cho khách mời gần gũi ngủ lại.
Để tránh tai mắt người khác, Tạ Giác định leo tường mà qua rồi rời đi theo đường nhỏ. Đi tới bên tường, cậu ta lại như bị ma xui quỷ khiến mà quay bước, đi về phía ngoại viện.
Trang Dịch có biệt viện ở Kinh thành, đến giúp đỡ xong, đương nhiên phải về bên người Trang Dịch Hiền để chuẩn bị gặp vua. Nhưng Trình Nguyên thì khác, Nhan Thanh lo cho Giang Hiểu Hàn, bèn tự làm chủ, mời Trình Nguyên ở lại Giang phủ, sắp xếp cho cậu ta một sương phòng ở phía đông.
Sương phòng ở phía đông thường được dùng làm phòng ngủ, còn một nửa là tiểu sảnh để tiếp khách, hiện nay đã bị đổi thành phòng thuốc, còn cách hơn mười bước đã ngửi được hương dược thảo ngào ngạt.
Bước chân Tạ Giác do dự trong chốc lát, vẫn là đi về phía sương phòng phía đông. Cậu ta quả thực không muốn gặp mặt Trình Nguyên, nhưng như vậy cũng không ngăn được cậu ta nhìn đối phương một chút.
Sương phòng phía đông đã tắt đèn, Tạ Giác thả bước chân rất nhẹ, tầng tuyết thật dày bị cậu ta bước lên, phát ra chút tiếng gần như chẳng thể nghe rõ.
Nhìn một cái rồi đi, Tạ Giác nghĩ.
Cậu ta nghĩ đến đơn giản, Trình Nguyên không biết võ, cậu ta chỉ rón rén mở cửa sổ liếc mắt nhìn mà thôi, nhất định sẽ không kinh động đến người ta.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Tạ tiểu tướng quân còn chưa kịp tới cửa sương phòng phía đông, cửa tiểu sảnh đã mở ra, Trình Nguyên khoác một cái áo khoác dày, bước ra từ phòng thuốc.
Tạ Giác sững sờ, muốn quay lưng đi nhưng đã muộn.
"Tạ Giác?" Trình Nguyên chần chờ gọi một tiếng từ phía sau.
Bước chân của Tạ Giác dừng lại. Cậu ta có thể tránh gặp mặt Trình Nguyên, lại không thể chủ động tới trêu chọc người ta rồi lại hờ hững rời đi. Hai chân cậu ta như bị đóng đinh trong tuyết, một bước cũng không bước nổi.
Phía sau truyền đến tiếng đá lửa chà nhẹ vào nhau, đèn lồng treo bên cổng vòm được nhóm lửa, phía sau cậu ta tỏa ra một vầng sáng nhỏ ấm áp.
Trình Nguyên đương nhiên thấy động tác lui bước của cậu ta, chỉ lo nói một câu lại dọa chạy người. Cậu siết chuôi đèn, do dự một chút mới cẩn thận nói: "... Ngươi gầy rồi."
Đáy lòng Tạ Giác chua xót, cậu ta cắn môi, cố gắng không rơi lệ, vội vã xoa khóe mắt rồi mới xoay người nhìn về phía Trình Nguyên.
Trình Nguyên một chút cũng không khác biệt.
Những tháng ngày giả vờ làm nũng kia vẫn còn ở ngay trước mắt, mà cũng đã như cách cả một đời người.
"Ngươi..." Trình Nguyên cầm đèn lồng, do dự đi tới, thấy Tạ Giác không có ý rời đi mới lên tiếng: "Ngươi gầy đi nhiều quá, sao lại không cười, nhìn thấy ta không vui sao?"
"... Có vui." Tạ Giác nói.
Dù lòng dạ người thiếu niên có sâu cỡ nào, cũng không đến mức ngay cả hỉ giận đều không hiện rõ ___ Cậu ta quả thực rất vui, con mắt không biết nói dối. Thế nhưng, cậu ta cũng sầu lo. Đôi mắt tiểu tướng quân không còn trong veo như nước ô mai ngày nào nữa, cậu thiếu niên vốn dĩ ngọt ngào, chọc người yêu thích, lúc này đã bị cuộc đời quất roi, nếm được cái gì là khổ, cái gì là chát. Vào khắc gặp lại cố nhân, tình ý trong mắt càng thâm trầm, bị vùi sâu giữa những tâm sự.
Lúc trước khi còn ở Bình Giang, phần lớn thời gian đều là Tạ Giác lải nhải, Trình Nguyên chỉ cần bỏ công ra cười theo cậu ta là được. Hiện tại, Tạ Giác trở nên ít lời như vậy, Trình Nguyên cảm thấy vô cùng không quen.
Chủ viện cách đó không xa đã tắt đèn, lúc này, trong đình viện chỉ còn dư lại chiếc đèn lồng bên cạnh hai người là làm công tác chiếu sáng. Trình Nguyên không muốn hai người cứ hai mặt nhìn nhau như vậy, làm phí cả thời gian gặp mặt vất vả lắm mới kiếm được, cậu tiến về trước một bước, đánh bạo muốn nâng tay, xoa lên mặt đối phương.
Ai ngờ, Tạ Giác lại theo bản năng hơi nghiêng đầu, tránh đi. Mấy ngày nay Tạ Giác luôn luyện võ, vóc người cao lớn, cơ thể nhanh nhẹn hơn nhiều, tay Trình Nguyên rơi vào khoảng không, không khỏi ngẩn ra.
"Tạ Giác." Trình Nguyên không ngờ cảnh hai người gặp mặt lại thành thế này, không khỏi mất mát: "Ngươi sao vậy?"
"Ta..." Tạ Giác mở miệng: "Tâm ý của ta, trước sau như một."
"Ngươi sợ liên lụy ta?" Trình Nguyên bỗng không biết cậu ta đang suy nghĩ gì, cũng chỉ có thể dựa vào phán đoán: "Giang đại nhân là người khôn ngoan như vậy... Đến ngài ấy còn có thể thay đổi quyết định, không còn yêu cầu Nhan tiên sinh trở về Côn Luân nữa. Vì sao đến ngươi lại không được?"
Trình Nguyên không hiểu, Tạ Giác nghĩ.
Giang Hiểu Hàn chỉ là không muốn Nhan Thanh phải dây dưa với vũng nước đục này, bản thân hắn cũng không xem lọt mắt những tháng ngày câu tâm đối giác, vì vậy mới không muốn để Nhan Thanh dính vào.
Nhưng Tạ Giác thì khác, cậu ta sợ.
Cho đến hôm nay, thỉnh thoảng cậu ta vẫn sẽ gặp ác mộng ___ trong mộng, Tạ Dao rửa tay nấu canh, anh rể tính tình ngay thẳng đi vòng vèo quanh cửa bếp ba lần cũng không xin được một ngụm canh ngọt. Tạ Du đang xem địa đồ cùng Tạ Vĩnh Minh trong đình nghỉ mát, thuận tiện theo dõi cậu ta luyện thương. Nếu Tạ tiểu công tử mà thất thần, bảo đảm một giây sau sẽ bị bắn hạt thông vào chân. Đĩa hạt thông đáng thương, vào bụng chả được mấy, hơn nửa đều dùng để gieo vạ cho Tạ tiểu tướng quân.
Giấc mộng này vốn là mộng đẹp, nhưng đại đa số đều không mơ được đến cuối cùng. Mỗi khi Tạ Giác thức tỉnh vào đêm khuya, đều như một lần nữa chịu đựng đau đớn thấu xương.
"Trình Nguyên." Âm thanh Tạ Giác lơ lửng, cậu ta bỗng nói: "Ngươi biết... mẫu thân Giang Hiểu Hàn qua đời thế nào không?"
Trình Nguyên không hiểu vì sao cậu ta đột nhiên nhắc tới Giang Hiểu Hàn, một mặt khó hiểu hỏi: "Gì cơ?"
"Vào năm thứ hai sau khi hắn lên làm Tả tướng, Bệ hạ muốn dọn dẹp thế gia. Lúc ấy, chuyện này bị Bệ hạ lén giao cho Giang Hiểu Hàn đi làm." Tạ Giác nói: "Nhưng quan hệ giữa thế gia đan xem chằng chịt, gia đại nghiệp đại. Thủ đoạn của Giang Hiểu Hàn khi đó còn non nớt, khó tránh khỏi để lọt dấu vết. Thế gia mặc dù không lộ ra bên ngoài, nhưng trong lòng đã có tính toán."
Trình Nguyên mơ hồ cảm thấy kết cục của cố sự này sẽ không quá tốt, nhưng cậu vẫn hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Tạ Giác rốt cục nở nụ cười, trong mắt là vẻ lạnh lẽo, khóe môi cười không đến nơi: "Sau đó, lão phu nhân Giang phủ bị người bắt cóc trên đường ra khỏi thành dâng hương. Giang phủ nhận được một phong thư không họ không tên. Đến lúc Giang Hiểu Hàn tới nơi, hắn chỉ tiếp được một thi thể... Đối phương rõ là coi thường hắn, ngay cả đàm luận cũng không muốn."
Tính ra thì, khi chuyện này xảy ra, Tạ Giác mới mười tuổi là cùng. Lúc ấy, tuy cậu ta còn nhỏ nhưng vẫn nghe được chút tin đồn về thế gia trong Kinh thành.
Sau đó vài ngày, cậu ta mới biết, sau khi Giang đại nhân ở nhà chịu tang bảy ngày, lần lên triều tiếp theo, hắn đã không còn là con người khi xưa nữa. Hắn bỏ ra hai năm để nhổ đi từng thế gia trong danh sách, cần xét thì xét, cần lưu vong thì lưu vong. Váo cái ngày nhóm thế gia dưới mười lăm tuổi bị đưa đi xung nô tịch, hắn cũng đi ____ Đến nay, Tạ Giác cũng không biết liệu Giang Hiểu Hàn có tìm được hung thủ không, chỉ biết, danh sách nô tịch ngày đó là hắn tự tay chép.
Dù Tạ Giác chưa từng trải qua những việc này, nhưng cậu ta cũng có thể bị cảm động lây.
Trình Nguyên khác với Nhan Thanh. Dù gì Nhan Thanh cũng được nghe những chuyện thiên hạ này từ nhỏ, Trình Nguyên lại theo Nhậm Bình Sinh hành tẩu giang hồ, hành y tế thế, những gì gặp phải đều là bách tính giản dị, dù thỉnh thoảng gặp phải chuyện xấu xa, cũng chỉ đến mức cảm thấy bất bình; lúc này là lần đầu tiên nghe kể về thủ đoạn trong triều đình, không khỏi có chút không nói ra lời.
"Cây đao này là của huynh trưởng ta." Tạ Giác vuốt nhẹ chuôi mã tấu đã hơi cũ, lại hỏi: "Ngươi biết cha và huynh ta chết thế nào không?"
Trình Nguyên lắc đầu.
"Phụ thân ta tự tay ghìm chết huynh trưởng." Bi ai trong mắt Tạ Giác dày đặc, gần như tụ thành huyết lệ, giọng cậu ta khẽ run: "Là vì để ta có thể sống sót."
"Ta cũng vậy, Giang Hiểu Hàn cũng thế, những người như chúng ta, quả thật còn không bằng những học sinh nhà nghèo học hành gian khổ kia. Kể từ khi chúng ta sinh ra, thân đã đặt tại triều đình." Tạ Giác nhìn thẳng vào mắt Trình Nguyên, nghiêm túc nói: "Bây giờ ta mới hiểu được, Bệ hạ chỉ như đang nuôi cổ. Nuôi thành, người đó trở thành nhân tài nổi danh thiên hạ; nuôi không đưuọc, sẽ lặng yên khiến kẻ đó bị xóa xổ trong sách sử."
Trình Nguyên cảm thấy lạnh cả lưng, không thể tin nói: "Ý ngươi là... Ngươi và Giang đại nhân, cũng là cổ mà Bệ hạ muốn nuôi?"
"Minh Viễn càng thảm hơn ta." Tạ Giác không trả lời, chỉ nói: "Ta chỉ đau lần này, hắn đã đau mười năm rồi."
"A Nguyên." Tạ Giác hỏi: "Ngươi có sợ không?"
Trong mắt Tạ Giác là chờ mong, cậu ta nhìn Trình Nguyên, đợi đối phương nói rằng cậu không sợ. Tựa hồ chỉ cần có câu nói này, cậu ta có thể quyết chí tiến lên, không cần trông trước lo sau nữa.
Đáng tiếc, Trình Nguyên tựa hồ là có chút giật mình, ngây người, không nói gì.
Tạ Giác đợi một hồi lâu, ánh sáng trong mắt dần tắt, cậu ta tránh ánh mắt Trình Nguyên, tựa như trốn tránh, không muốn nghe đáp án.
"Thần Vệ doanh còn có việc, ta không tiện ở lại Giang phủ lâu." Nói rồi, Tạ Giác lùi về sau một bước: "Ta đi trước."
Trình Nguyên không kịp gọi hắn lại, Tạ Giác đã quay đầu tiến vào nội viện. Khi Trình Nguyện vội vã nhấc đèn lồng đuổi theo, Tạ Giác đã leo tường rời đi, không thấy bóng dáng.
Chỉ chậm một bước như vậy,Tạ Giác đã như biến mất giữa Kinh thành to lớn, cũng không tiếp tục tới Giang phủ.
Như Giang Hiểu Hàn dự liệu, ngày 13 tháng 11, Ninh Tông Nguyên nghỉ ngơi trên giường bệnh một hồi, như là cuối cùng cũng nhớ ra Giang Hiểu Hàn. Ông ta nói, nhiều năm qua, Giang Hiểu Hàn cúc cung tận tụy vì nước vì dân, huống hồ lần này cũng vì bị lạc mất trưởng nữ, cho nên chỉ phạt hắn một năm bổng lộc là coi như xong chuyện.
Lúc thánh chỉ truyền đến, Giang Hiểu Hàn còn chưa xuống được giường. Giang Mặc thay hắn quỳ nhận thánh chỉ, lại dẫn một chiếc xe ngựa đi qua Ngự Sử Đài để diễn trọn vở kịch.
Nếu Giang Hiểu Hàn được thả trước tiệc sinh nhật, hắn khẳng định không thể tránh khỏi màn phụ tử tranh đấu này.
Ba ngày trước 16 tháng 11, thân vương hoàng thân từ các nơi đã lục tục vào Kinh, bắt đầu triều kiến Bệ hạ. Theo thánh chỉ miễn tội, còn có thiếp mời tham dự tiệc sinh nhật.
Giang Hiểu Hàn vuốt lên hai chữ Ninh Diễn trên thiếp, lát sau mới như không có gì mà thu lại, khách khí nói với Trình Nguyên vừa bưng thuốc vào cửa: "Ngày 16 tháng 11, ta có thể đi lại như bình thường không?"
"Không thể." Trình Nguyên nghiêm túc nói: "Lần này vết thương thương tổn đến gân cốt, phải dưỡng hai, ba tháng là ít. Không tin, chính ngài thử giơ tay lên xem, tám phần mười là không ra lực."
"Nhưng ta nhất định phải có mặt." Giang Hiểu Hàn đặt yến thiếp lên gối, lại hỏi: "Nếu không có cách nào khỏi hẳn, vậy có thuốc gì để ta tạm mất cảm giác đau đớn không? Để ta nhìn qua bình thường chút là được."
"Vậy thì cũng có." Trình Nguyên quay lưng, lấy ra một bình thuốc từ trong hòm, đổ ra một viên, đưa cho Giang Hiểu Hàn, ra hiệu hắn nhìn: "Thuốc này có chút giống ma phí tán, chỉ là không đến nỗi khiến người mêm man. Sau khi ăn, sau khi dùng nửa canh giờ sẽ có tác dụng, có thể khiến người mất đi tri giác, dùng để giảm đau."
Đó là một viên thuốc màu đen, ngửi đã thấy đắng. Giang Hiểu Hàn không thông dược lý, cũng không ngửi ra thuốc được làm từ cái gì.
"Nhưng thuốc này có hai nhược điểm; không cảm giác, người dùng sẽ không nhận thức được chuyện xảy ra với mình, sau khi dùng sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi." Trình Nguyên đổ ra ba viên: "Một viên có thể kéo dài tầm một canh giờ, ngài cần tham gia cung yến, vậy ba viên là đủ rồi."
Nói rồi, Trình Nguyên đưa thuốc cho Giang Hiểu Hàn. Giang đại nhân mím môi, chưa nhận, nói thẳng: "Việc trong cung khó đoán, vạn nhất xảy ra tình huống khác thường, e rằng ba viên này không đủ."
"Nhưng..." Trình Nguyên do dự: "Hay là chờ Nhan tiên sinh về rồi hỏi qua y?"
Lúc trước, Nhan Thanh bị Ninh Tông Nguyên truyền thánh chỉ gọi vào cung, không tới tối thì chưa về được.
"Sợ là không kịp thương lượng." Thái độ của Giang Hiểu Hàn rất kiên quyết: "Trình công tử, chuyện liên quan đến triều chính, ta không thể nhiều lời. Chỉ là, đây là việc hệ trọng, một mình Tạ Giác không thể chống đỡ, ta nhất định phải giúp hắn một tay."
Nhắc đến Tạ Giác, Trình Nguyên lại nhớ đến đáp án mình chưa kịp nói đên đó, không khỏi quýnh lên, nhét cả bình thuốc vào tay Giang Hiểu Hàn.
"Giang đại nhân." Trình Nguyên nói: "Vào ngày cung yên, ta có thể cùng vào hay không?"
"Không được." Giang Hiểu Hàn rất có nguyên tắc mà lắc đầu: "Hoàng thất là cấm địa, không thể làm bừa."
Thấy vẻ mặt Trình Nguyên ỉu xìu trong nháy mắt, Giang Hiểu Hàn tựa như đã sớm chuẩn bị, lấy ra một phong danh thiếp từ dưới gối, đưa cho cậu ta.
"Trong Hoàng thành, ta không có cách nào làm chủ, nhưng bên ngoài vẫn có thể nói đôi lời." Giang Hiểu Hàn nói: "Đây là danh thiếp của Giang phủ, cầm nó, có thể tùy ý ra vào nội thành."
___
Hal: Mặc dù tác giả bảo Giang đại nhân kéo Nhan đạo trưởng xuống, để đạo trưởng chủ động, mà lúc ấy thì cảm thấy thoải mái quên đau; cho nên vụ ấy trong lúc đang bị thủng một lỗ ở vai là có thể, nhưng mình vẫn thấy buồn cười =)))))