Nhan Thanh không đến vì Lục Phong.

Ninh Tông Nguyên đến bây giờ mới giật mình hiểu ra, hai mươi năm trôi qua, Côn Luân đã đổi chủ. Người trẻ tuổi trước mặt ông ta hiện tại càng có tư cách nói chuyện với ông ta hơn Lục Phong.

Nhưng Nhan Thanh quá giống với Lục Phong khi còn trẻ, dáng người, khí chất, ngay cả vẻ quyết tuyệt khi bảo vệ người yêu cũng giống như đúc.

Người cao tuổi sẽ có lúc không tự chủ được mà bắt đầu hồi ức, dù cho Ninh Tông Nguyên đã dùng toàn lực khắc chế, thế nhưng vẫn không khỏi có suy nghĩ "Nếu như người đứng đây lúc này là Lục Phong".

Ninh Tông Nguyên không phủ nhận việc ông ta có sát tâm đối với Giang Hiểu Hàn, bởi ông ta cảm thấy không cần vòng vèo với Nhan Thanh ___ đối phương quả thật có thể giữ bình tĩnh, nhưng trong mắt Ninh Tông Nguyên, một Nhan Thanh như vậy không đối phó được với ông ta.

"Giang khanh là thần tử của trẫm. Mười hai năm nay, là trẫm nhìn hắn lớn lên." Ninh Tông Nguyên lần từng hạt châu, trên tay ông ta dính mồ hôi, hạt châu suýt nữa trượt ra.

Ông ta nhìn Nhan Thanh, không hiểu sao lại cảm thấy mình đang từ trên cao nhìn xuống mà thương hại y: "Trẫm hiểu rõ hắn, hắn có năng lực, lòng dạ đủ tàn nhẫn, chưa bao giờ làm chuyện ngu xuẩn. Ngươi cho rằng, hắn muốn ở bên ngươi, bao nhiêu phần là vì thân phận ngươi, bao nhiêu phần là vì bản thân ngươi?"

Ninh Tông Nguyên tự cảm thấy mình mắt sáng tâm rõ, tỏ vẻ tiếc hận thở dài: "Ngươi cũng như sư phụ ngươi, đều là kẻ đần độn."

Nhan Thanh không hề tức giận, y chỉ cảm thấy Ninh Tông Nguyên đáng thương.

Có lẽ Ninh Tông Nguyên không muốn chấp nhận nỗi đau buồn của mình, cho nên theo bản năng mà coi người xung quanh là cùng một loại người với ông ta.

Cho đến nay, Nhan Thanh mới hiểu được vẻ muốn nói lại thôi của Lục Phong. Y nhớ tới lúc mình quyết định rời Côn Luân, Lục Phong nhìn thấy tấm vẽ binh phù cấm quân, trong mắt ông khi ấy là sự cô đơn cùng mừng rỡ trộn lẫn vào nhau. Ông vuốt ve tờ giấy kia một lúc lâu, nhưng cũng chỉ nói ra một câu đánh giá nhẹ tênh.

Lúc này nghĩ lại, có lẽ ông cảm thấy mừng cho Nhan Thanh, y nghĩ. Bởi vì Lục Phong đã trải qua một lần với Ninh Tông Nguyên, cũng hiểu rõ ông ta; ông yên tâm Nhan Thanh sẽ không bước lên đường cũ của mình.

Nhan Thanh nói: "Bệ hạ, ngài đã lừa gạt sư phụ ta sao?"

"Là người đều sẽ phạm sai lầm!" Ninh Tông Nguyên như bị chọc vào chỗ đau, ông ta trợn trừng mắt, như nổi trận lôi đình, thở hồng hộc nói: "Nếu ta không sống vì bản thân, vậy khác nào kẻ ngu si!"

Tay ông ta dùng sức, chuỗi hạt đứt đoạn, hạt châu rì rào rơi xuống.

Nhan Thanh vẫn trầm mặc, tự nhận mình không còn lời nào để nói cùng ông ta.

"... Trẫm có thể đáp ứng giao dịch của ngươi." Ninh Tông Nguyên tựa hồ ý thức được mình thất thố, ông ta ngừng một lát mới lên tiếng: "Giang Hiểu Hàn, trẫm sẽ lưu hắn một mạng."

Ông ta khó khăn ngồi thẳng người dậy, gần như cố chấp mà nhìn Nhan Thanh chằm chằm: "Thế những trẫm có một điều kiện."

"Trẫm muốn gặp Lục Phong."

"Đây là một giao dịch khác." Nhan Thanh binhfh tĩnh nói: "Bệ Hạ muốn ba trăm năm giang sơn của Ninh gia, hay muốn gặp sư phụ ta?"

Ninh Tông Nguyên á khẩu, không trả lời được.

Nếu như ông ta có thể chọn Lục Phong, hôm nay đã không bị Nhan Thanh hỏi như vậy, cũng sẽ không không tồn tại hai mươi năm không gặp gỡ.

"Phải biết từ bỏ mới có thể đạt được." Nhan Thanh nói: "Ba trăm năm giang sơn, vậy là đủ rồi."

Nhan Thanh nghĩ đến đây đã hết lời, y có nói thêm gì cũng không cần thiết nữa.

"Chúng ta có thể có thêm một giao dịch." Ninh Tông Nguyên bỗng mở miệng: "Ở nhân gian thì theo quy củ nhân gian. Những thứ một mình ngươi có thể làm quá ít. Ta sẽ giúp ngươi một tay, coi như theo nhu cầu mỗi bên."

Ninh Tông Nguyên không hổ là Đế vương quyền mưu, dù cho ông ta đã mất hết lợi thế, vẫn có thể duy trì tỉnh táo trong nghịch cảnh mà đánh ra một kích. Ông ta biết mình muốn cái gì, cũng sẽ làm mọi thứ để đạt đến mục tiêu.

Nhan Thanh dừng bước, quay đầu nhìn về phía ông ta.

"Trẫm dùng Phạm Vinh để đổi." Ninh Tông Nguyên nói: "Trẫm sẽ để Hình Sóc tạm thời quản lý Ngự Sử Đài, ông ta là người của Giang Hiểu Hàn, có ông ta ở đó, ngươi có thể âm thầm đón Giang Hiểu Hàn ra ngoài, thế nào?"

Ninh Tông Nguyên đinh ninh rằng Nhan Thanh sẽ đồng ý. Từ một góc độ nào đó, nếu không phải có Lục Phong làm loạn tâm trí ông ta, tính cách này của Nhan Thanh thậm chí còn không thể tranh đấu một hiệp đối với ông ta.

Đương nhiên không có nghĩa là Nhan Thanh nông cạn, chỉ là tâm tính y quá mức thẳng thắn. Y còn nhiều điều chưa thạo, chưa từng thực sự gặp phải đao quang kiếm ảnh, huyết quang tứ phía. Cũng không biết còn có ma quỷ ẩn nấp ở chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn yết hầu của ngươi, cắn nuốt ngươi đến không còn một mảnh.

Y chỉ thấy qua Giang Hiểu Hàn thắng được vài trận, nhưng lại không hay, trên thực tế, sau những thắng thua đó, không biết đã có cả ngàn cả trăm ván cờ được âm thầm diễn ra rồi.

Như Ninh Tông Nguyên suy nghĩ, Nhan Thanh không phải không động tâm. Nhưng Ninh Tông Nguyên không ngờ tới, sau khi động tâm, y lại cự tuyệt.

"Không thể." Nhan Thanh nói: "Sư phụ ta từng lập lời thề, đời này không vào thành Trường An. Mà ngài, đã không thể chống đỡ nổi để đến Côn Luân nữa."

Ánh mắt Nhan Thanh sáng rõ, ngữ khí bình thản, không có vẻ trào phúng, chỉ là đơn giản thuật lại một sự thật.

"Ông ấy nhất định ở gần đây." Ninh Tông Nguyên nói.

Không chờ Nhan Thanh nói gì, Ninh Tông Nguyên đã cười lạnh: "Ngươi tưởng trẫm không biết sao, mùa đông năm nào ông ấy cũng không ở lại Côn Luân... Đến cùng thì đi đâu chứ?"

Nhan Thanh hơi nhíu mày, cảm thấy Ninh Tông Nguyên điên rồi.

Cử chỉ của Ninh Tông Nguyên quả giống như phát điên, ông ta nghiến răng nghiến lợi khẳng định: "Trẫm không tìm được ông ấy, nhưng ngươi có thể... Nhớ kỹ, ngày trẫm gặp được Lục Phong, ngươi có thể dẫn Giang Hiểu Hàn đi. Trẫm cửu ngũ chi tôn, nhất ngôn cửu định, Giang Hiểu Hàn chỉ cần tận tâm phụ tá con trai ta, hắn vẫn có thể là Tả tướng dưới một người trên mọi người."

"Ta không chắc liệu có tìm được người hay không." Nhan Thanh nói: "Ta cũng không xác định người bằng lòng gặp ngài."

"Ngươi nhất định có thể tìm được ông ấy." Ninh Tông Nguyên căn bản không nghe lọt nửa câu sau của Nhan Thanh, ông ta nhìn y, lạnh lẽo trong giọng nói khiến người kinh hãi run sợ.

"Đã nhiều năm trôi qua, ông ấy vẫn luôn quan sát trẫm, cũng như trẫm luôn nhìn về ông ấy."

Ánh mắt Nhan Thanh nặng nề nhìn Ninh Tông Nguyên một lúc lâu, không nói một lời, quay lưng bước đi.

Y không đáp ứng, cũng không từ chối.

Ninh Tông Nguyên bật ra tiếng cười trầm khàn từ cổ họng, thoải mái dựa lên gối mềm, phát ra tiếng sặc ngột ngạt. Lão nội thị quỳ gối bên giường, dùng một cái khăn sạch lau tơ máu bên miệng Ninh Tông Nguyên.

Ninh Tông Nguyên bỗng tóm lấy tay nội thị, đôi mắt ông ta đỏ quạnh, mu bàn tay nổi gân xanh, càng ngày càng không khống chế được tiếng cười, cuối cùng cất giọng cười lớn, nghe vô cùng thê thảm.

"Cuối cùng vẫn là ông ấy muốn gặp ta, cuối cùng vẫn là ta thắng!"

Sau điện không biết từ đâu nhảy ra một con mèo trắng, có lẽ là của vị nào đó trong hậu cung nuôi, lông mèo mượt mà, trắng như tuyết, bước từng bước, lưu lại một chuỗi hoa mai trên tuyết mỏng.

Cửa điện mở ra rồi đóng vào, nội thị cung nữ cúi đầu bước nhanh trên đường cung thênh thang, đi về phía nội cung. Một mình Nhan Thanh đi ngược hướng với bọn họ, có vẻ vô cùng không thích hợp.

Trước chính điện bỗng nổi gió, tuyết trên đất bị thổi lên bậc thang trước điện, từ hậu cung truyền đến văng vẳng tiếng chuông trong.

____ là thời gian cầu phúc.

Giang Hiểu Hàn trong trọng ngực như có linh cảm, giơ tay nhấn lồng ngực.

"Công tử không thoải mái?" Giang Ảnh gần như mở miệng cùng lúc đó.

Giang Hiểu Hàn: "..."

Từ khi Nhan Thanh đến đây đêm trước, Giang Ảnh như uống nhầm thuốc vậy, quan sát hắn không rời, hắn thoáng có động tĩnh gì cũng phải ồn ào một phen.

Giang Hiểu Hàn không nhịn được nữa, hỏi: "Ta tự nhiên biến thành cái bình lưu ly dễ vỡ rồi à?"

"Nhan công tử lệnh thuộc hạ phải chăm sóc ngài." Giang Ảnh nằm ngang trên xà ngag trọng ngục, mặt không đổi sắc nói: "Thuộc hạ không dám không nghe theo, nếu không, sợ rằng Nhan công tử sẽ kéo thuộc hạ ra ngoài phạt roi."

Giang Hiểu Hàn ngây ra: "... Ta cũng có thể kéo ngươi ra ngoài phạt roi."

Giang Ảnh nhảy xuống từ bóng tối, quỳ gối trước mặt Giang Hiểu Hàn, không hề có thành ý mà kêu oan: "Quả thực là oan uổng cho thuộc hạ."

Giang Ảnh luôn bày vẻ mặt khó chơi này, thỉnh thoảng lại nói đùa vài câu khiến người vô cùng tức giận.

Giang Hiểu Hàn cười mắng: "Trời lật rồi."

Lúc trước hắn nhịn đau, hơi đẩy xích xuyên cốt sang một bên, lúc này đã có thể dựa vào tường một lát. Môi hắn đã trắng bệch, trên người vừa đổ mồ hôi lạnh, lúc này không khỏi có chút lạnh, không khống chế được mà rùng mình.

Giang Ảnh thấy hắn thực sự khó chịu, lẳng lặng quỳ xuống, chuẩn bị cởi áo mình cho hắn bớt lạnh.

"Đừng bày việc." Giang Hiểu Hàn lười nhác nhìn: "Ngươi định mặc lý y ra ngoài à?"

Giang Ảnh khựng lại: "Bây giờ còn chưa tới giờ tuất... Công tử có việc dặn dò thuộc hạ?"

Giang Hiểu Hàn không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi cảm thấy khả năng A Thanh đang hoàng ở lại trong phủ chờ ta ra ngoài có mấy thành?"

Giang Ảnh ăn ngay nói thật: "... Thuộc hạ cảm thấy, không đến ba phần mười."

"Ngươi thực sự đề cao ta." Giang Hiểu Hàn cười khổ: "Nếu như em ấy nghe lọt lời ta, mới miễn cưỡng được ba phần mười."

Giang Ảnh phỏng đoán tâm tư của hắn, thử dò xét hỏi: "... Công tử muốn thuộc hạ đến giúp Nhan công tử?"

Giang Hiểu Hàn lắc lắc đầu: "Không cần... A Thanh ở Kinh thành không có giao thiệp gì, cùng lắm là thử vận may từ Ninh Hoài Cẩn và Hình Sóc. Tình hình trong Kinh rắc rối phức tạp, đợi đến khi em ấy nghĩ được cách, mọi chuyện cũng sắp xong rồi."

Hắn nghĩ đến là chu toàn, cho rằng Nhan Thanh chỉ có thể đi đường vòng ___ đáng tiếc, Giang đại nhân thiên tính vạn tính cũng không tính tới, Nhan Thanh có thể trực tiếp đi tìm Ninh Tông Nguyên.

Nói rồi, Giang Hiểu Hàn lấy thứ gì đó ra từ trong vạ áo, ném đến tay Giang Ảnh: "Nhân mã ở lại An Khánh phủ khi trước cũng nên đến nơi, ngươi đi một chuyến ra ngoài thành, gọi Vệ Thâm suốt đêm dẫn người của Thần Vệ doanh phân thành nhóm nhỏ vào thành đợi mệnh... Nhớ kỹ, với những phó quan có mặt mũi, đều cần cố hối lộ một hồi."

Giang Ảnh tiếp được vật kia, nhìn cũng không nhìn, nói: "Vâng."

"Ngoài ra, đi một chuyến đến phủ Cung thân vương, giao thứ này cho Tạ Giác." Giang Hiểu Hàn hất cằm về phía Giang Ảnh: "Dặn hắn giữ cẩn thận, chờ thời cơ đến, thứ này có thể giúp hắn khiến Tạ gia vươn mình... Qua khoảng thời gian này, hắn nhất định đã biết nặng nhẹ."

Giang Ảnh nhìn qua, mới phát hiện là binh phù cấm quân.

Binh phù là vật quan trọng, nếu như bị người hữu tâm phát hiện Giang Hiểu Hàn bí mật giao nó cho Tạ Giác, có cho hắn tội danh mưu phản cũng không oan.

Ấn tượng của Giang Ảnh đối với Tạ Giác vẫn là cậu thiếu niên vì chuyện của Tạ gia mà trách cứ Giang Hiểu Hàn, thấy vậy không khỏi hỏi: "... Đại nhân, nếu như hắn vẫn chưa hiểu nặng nhẹ thì sao?"

Giang Hiểu Hàn tựa lên vách tường, khẽ cười: "Vậy Tạ gia nhất định sẽ ngã."