Nhan Thanh vốn có thể đến Kinh thành trong vòng ba ngày, đáng tiếc, phút cuối lại bị tuyết chặn cho nên trễ một ngày, mãi đến ngày thứ tư mới cầm được văn điệp vào thành.
Bách tính trong thành cũng không gặp tình huống gì khác thường, chỉ là sắp tới cuối năm nên cửa hàng bên đường có chút quạnh quẽ. Mặc dù Nhan Thanh chưa từng tới Kinh thành, nhưng cũng hiểu đây không phải là khung cảnh thường ngày.
Kinh thành là đất thị phi, Nhan Thanh phải cất giấu những vật có thể lộ thân phận, cùng Cảnh Trạm thay một bộ quần áo mộc mạc, dùng vải quấn chặt Xích Tiêu kiếm, khiến bản thân trở thành một lữ nhân tầm thường dẫn theo con trẻ.
Cảnh Trạm đi trên đường chính, dè dặt nâng một góc mũ rộng vành, đi đến bên người Nhan Thanh, nhỏ giọng hỏi; "Sư phụ, thành này lớn quá... Cha nuôi ở chỗ nào vậy ạ?"
Nhan Thanh: "..."
Thực không dám giấu giếm, chính Nhan Thanh cũng không biết.
Chưởng quỹ Trang gia đúng là từng đề cập đến, nói Giang phủ rất nổi bật, dễ nhận biết, cách Nội Các không xa, nhà cao cửa rộng, trên cổng còn lợp ngói lưu ly.
Nhưng vấn đề là, có lẽ vì ấn tượng ban đầu, đại chưởng quỹ này chưa nói cho Nhan Thanh biết, nếu không phải quan to hay quý nhân thì không được vào nội thành.
Hai người họ mặc bộ đồ giản dị thế này lại thành ra phiền phức. Thủ vệ nội thành không nhận ra hai người, thấy quần áo lại không giống khách quý nhà ai, càng dứt khoát chặn người ngoài cổng, không cho tiến vào.
Cảnh Trạm phải há mồm ngạc nhiên.
Trên người Nhan Thanh đúng là có tín vật của Giang Hiểu Hàn, nhưng y chưa quen với tình hình trong Kinh, sợ bứt dây độn rừng, lại gây thêm phiền phức cho Giang Hiểu Hàn, cũng không biết phải làm gì lúc này.
Nội thành không cấm đi lại ban đêm, Nhan Thanh đúng là có thể đợi đến đêm rồi lẻn vào nội thành, nhưng đây là hạ sách. Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, Nhan Thanh không muốn làm chuyện như vậy dưới chân thiên tử.
Trong Kinh có cả ảnh vệ và cấm quân, có khi còn gây thêm rắc rối không biết chừng.
Có lẽ hai người họ cứ mãi chần chờ, thủ tướng nội thành lại nổi lòng nghi ngờ.
Thủ tướng chắn ngang thương, thô thanh nói: "Chứng minh thân phận đâu, lấy ra đây."
Nhan Thanh lùi về sau một bước theo bản năng.
Thủ tướng thấy y né tránh, càng là không muốn tha, tiến tới định động thủ bắt y: "Lén lút vào nội thành là tội lớn, cùng ta tới Kinh triệu duẫn một chuyến."
Tay Nhan Thanh đặt lên cán kiếm, còn chưa nói gì, phía sau đã truyền đến một trận hí dài.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng ngay cổng, phu xe xoay người, vén màn cửa, tiểu công tử y phục đẹp đẽ đặt chân lên càng xe, không kiên nhẫn nói: "Ồn ào cái gì, bản thiếu gia tới chậm, không được vào nội thành sao?"
Nhan Thanh sững người.
___ là Trang Dịch.
Người nhà họ Trang vào Kinh hàng năm, thủ tướng sao có thể không quen y, thấy thế vội khom lưng hành lệ, nhất thời không kịp nhớ đến Nhan Thanh.
"Đương nhiên có thể, chỉ là gần đây phải quản nghiêm hơn một chút." Thủ tướng nói: "Cần đặc biệt để tâm đến người lạ."
Trang Dịch nghe cụm "người lạ" này bèn quay đầu, ánh mắt lướt qua Nhan Thanh, chỉ cảm thấy đối phương thật quen mắt.
Nhan Thanh đúng lúc lên tiếng: "Trang tiểu công tử."
Tuy y đội nón rộng vàn, nhưng Trang Dịch vẫn có thể lập tức nhận ra giọng y. Đây không phải chỗ nói chuyện, Trang tiểu công tử hắng giọng, vung ta với thủ tướng, ùy ý nói: "Đây là khách ta mời, theo xe ngựa của ta vào thành."
Trang tiểu công tử nội danh kiêu căng, thủ tướng không muốn gây sự với y, bèn cho họ vào cổng.
Xe ngựa của Trang Dịch đừng nói là thêm hai người, dù có thêm năm, sáu người nữa thì vẫn còn thừa chỗ. Nhan Thanh cùng Cảnh Trạm lên xe, mới phát hiện trong xe còn một người mà y không ngờ tới.
"Trình công tử?" Nhan Thanh hỏi: "Sao ngươi lại đến Kinh thành?"
"Ta gặp phải y trên đường." Trong xe ngựa không có bồn than, Trang Dịch nâng bình nước ấm, ngồi trong góc xe uống: "Ta cảm thấy không ổn, bèn thừa dịp gia đinh không chú ý mà chạy đi. Vốn định về Bình Giang trước, tiếc là đến mới phát hiện các ngươi đã không còn ở đó. Khi rời thành, vừa lúc gặp phải y cũng muốn đến Kinh thành, cho nên để y đi cùng luôn."
Dù sao Trình Nguyên cũng không có chuyện gì trong Kinh, tùy tiện đến có khi lại gây phiền cho Tạ Giác, thật có chút không tiện: "... Tạ Giác không từ mà biệt, ta thực sự lo lắng. Trang công tử lại nói Tạ gia đã gặp chuyện, cho nên ta tới xem xem sao."
Nhan Thanh nghe vậy thì nhíu mày: "Tạ gia gặp chuyện rồi?"
"Đã chết hết rồi." Trang Dịch thở dài: "Hiện giờ Tạ gia chỉ còn lại mình Tạ giác... Chỉ là trong Kinh đều đồn không thấy bóng người hắn, có lẽ đã được Minh Viễn giấu đi rồi."
Nhắc đến Giang Hiểu Hàn, Trang Dịch như là nhớ ra điều gì đó, khó hiểu hỏi Nhan Thanh: "À phải rồi, tên vô sỉ kia cũng đẩy ngươi ra khỏi cửa ải này à?"
Lúc còn ở Bình Giang, Trang Dịch rời đi trước, căn bản không biết chuyện sau đó giữa Nhan Thanh và Giang Hiểu Hàn, còn tưởng rằng hai người họ vẫn ở cùng nhau.
Nhan Thanh không muốn giải thích với y, nhưng lại lưu ý đến lời của đối phương, không khỏi hỏi: "Cửa ải gì?"
"Ngươi không biết?" Trang Dịch nhíu mày nhìn y: "Ba ngày trước, Giang Hiểu Hàn bị hạ ngục rồi."
Sắc mặt Nhan Thanh bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Trang Dịch lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, nhưng không còn kịp nữa. Y tự biệt mình làm hỏng chuyện, chỉ có thể dịch người vào góc xe, coi bản thân thành không khí.
Nhan Thanh cơ hồ là dùng hết hàm dưỡng đời này mới không phát hỏa trên xe ngựa. Trang Dịch nhìn y như vậy cũng run sợ, vốn còn định hỏi chuyện y, nhưng nhìn cảnh này thì gì cũng không cần nói nữa, để phu xe đưa Nhan Thanh đến Giang phủ trước.
Ninh Tông Nguyên không hạ chỉ điều tra Giang Hiểu Hàn, hắn cũng chưa bị tước quan, cho nên dù cổng Giang phủ đóng chặt nhưng vẫn chưa dán giấy niêm phong, mọi người vẫn có thể ra vào không lo.
Dự cảm không tốt của Nhan Thanh hóa ra lại là thật, y vẫn nén giận trong bụng. Y nhấc kiếm, gõ gõ cổng Giang phủ, khí thế hùng hổ, nhìn qua rất giống tìm tới gây sự.
Nhóm tôi tớ đang vẩy nước quét dọn ở tiền viện nào có ai nhận ra y, sợ hãi, vội vàng đi tìm Giang Mặc. Giang Mặc đáng thương đang sứt đầu mẻ trán với đống tạp vụ Giang Hiểu Hàn lưu lại, vừa nghe nói có người tới gây sự thì cũng hết cả hồn.
Cậu ta hoang mang đi theo tôi tớ, Nhan Thanh đứng trên bậc thang cạnh cổng chính, Giang Mặc bận đến hồ đồ, không nhận ra y là ai.
Nhan Thanh yên lặng cởi nón rộng vạnh, lộ ra gương mặt nghiêm nghị. Đầu gối Giang Mặc mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống tại chỗ.
"Nhan... Nhan... Nhan công tử." Giang Mặc ấp úng: "Ngài..."
"Giang Hiểu Hàn đâu?" Nhan Thah hỏi.
Giang Mặc không rõ Nhan Thanh đã biết bao nhiêu, mà Giang Hiểu Hàn không ở đây, Giang Mặc cũng không dám nói với Nhan Thanh quá nhiều. Giang Mặc kêu khổ trong lòng, rất là khó xử. Cậu ta đúng là biết Giang Hiểu Hàn đang ở đâu, nhưng cậu ta biết nói với Nhan Thanh thế nào? Chẳng nhẽ bảo, công tử nhà ta bị tóm và Ngự Sử Đài rồi. Nhỡ đâu Nhan Thanh cầm kiếm đi cướp ngục, cậu ta có chết cũng ngăn không nổi.
"Nhan công tử, ngài đường xa mà đến, không bằng tắm rửa qua rồi nghỉ ngơi." Giang Mặc cười bối: "Thiếu gia cũng ở đây, để tiểu nhân dọn cho các ngài một viện tử được không ạ?"
Nhan Thanh nhíu mày, lặp lại một lần: "Giang Hiểu Hàn ở đâu?"
Giang Mặc không cười nổi nữa, cậu ta lộ ra vẻ khổ sở, vừa kéo vừa khuyên để Nhan Thanh đi vào trong: "... Nhan công tử chớ gấp, tiểu nhân thực sự cũng không biết."
Giang Mặc vừa nát óc biên lời, vừa nghĩ, Giang Hiểu Hàn cái gì cũng dặn dò, vì sao lại không tính đến chuyện Nhan Thanh bỗng dưng xuất hiện.
___ Không đúng.
Giang Mặc bỗng nhớ đến buổi tối trước khi Giang Hiểu Hàn bị hạ ngục, câu "Nếu như" muốn nói lại thôi kia. Cậu ta thầm vui vẻ, quyết định coi ngựa chết thành ngựa sống, cứ để Nhan Thanh bình tĩnh lại đã rồi nói sau.
"Công tử muốn làm gì, tiểu nhân cũng không thể hỏi, nhưng ngài ấy giao cho tiểu nhân chìa khóa thư phòng. Công tử từng dặn dò, nếu ngài tới đây thì đưa lại cho ngài." Nói rồi, Giang Mặc lấy ra một chìa khóa đồng, nhét vào tay Nhan Thanh: "Còn về công tử xảy ra chuyện gì, không bằng ngài nghỉ ngơi trước, chờ Giang Ảnh về, ngài hỏi hắn liền biết."
"Giang Ảnh?" Nhan Thanh quả nhiên bị thuyết phục, hỏi cậu ta: "Khi nào hắn trở về?"
Giang Mặc ném chuyện khó nhằn này cho Giang Ảnh, trong lòng cũng vô cùng băn khoăn. Thắp cho Giang Ảnh hai nén hương trong lòng, còn nói thêm một lời xin lỗi chẳng mấy thành ý, sau đó đàng hoàng bán hắn đi.
"Giờ tý mỗi đêm." Giang Mặc đáp rất nhanh: "Giờ tý một khắc, hắn sẽ mang theo lời dặn dò của công tử trở về."
Còn có thể để Giang Ảnh truyền tin, nói rõ tình huống vẫn còn nằm trong kiểm soát của Giang Hiểu Hàn. Nhan Thanh thoáng yên tâm một chút, cũng không sốt ruột tìm hắn nữa. Nâng chìa khóa đồng trong tay, Nhan Thanh mím môi, hơi suy nghĩ.
"Thư phòng ở đâu?"
Giang Mặc thở phào, vội vàng dẫn Nhan Thanh tới nội viện: "Mời ngài đi theo tiểu nhân."
Thư phòng là địa phương quan trọng, thư từ qua lại, sổ sách, tấu chương đều ở trong đó. Cảnh Trạm tự giác dừng lại ngoài cửa, Nhan Thanh chưa nói gì đã chạy đi cùng Giang Mặc trước.
Thư phòng của Giang Hiểu Hàn quả là như một trời một vực với bản thân hắn. Trên mặt tường có đóng ba giá sách, các loại thư tịc được sắp xếp chỉnh tề. Sau khi vào cửa, có thể nhìn thấy một giá bác cổ, trên đó có một ít đồ vụn vặt linh tinh, Nhan Thanh cũng không hứng thú gì với những thứ này, bèn tiếp tục đi vào trong.
Bàn sách của Giang Hiểu Hàn rất ngăn nắp, nước rửa bút cũng là mới đổi. Nhan Thanh thử tìm trên bàn một vòng, không thấy gì hữu dụng, không khỏi có chút thất vọng. Tình hình trong Kinh thay đổi khó lường, y vốn muốn tìm thêm chút may mối từ chỗ Giang Hiểu Hàn để tiện cho hành động ngày sau. Đáng tiếc, Giang đại nhân quá mức cẩn thận. Trên án thư, ngoài mấy bài thơ được sao chép thì không còn gì khác.
Nhan Thanh tìm một vòng mà không thu hoạch được gì, lúc định ra khỏi cửa, khóe mắt lại thấy một hộp gỗ được bày trên giá sách. Cái hộp này xám xịt, bề ngoài chẳng mấy đẹp đẽ, rất nổi bật giữa một đống đồ trang trí tinh tế. Nhan Thanh xoay người, quỷ thần xui khiến mà cầm cái hộp kia lên.
Hộp không có khóa, chỉ có một chốt gỗ. Nhan Thanh đẩy một cái, hộp gỗ đã mở ra. Y nhìn vào, chợt ngây ngẩn cả người.
Cái hộp kia không lớn, đồ vật có thể chứa vô cùng có hạn, nhìn qua thì có chừng bảy, tám tờ giấy được gấp hẳn hoi, phía dưới tựa hồ còn có vật bị che đi.
Những tờ giấy kia nom vô cùng quen mắt, Nhan Thanh đặt hộp lên án thư, tùy ý chọn một tờ mở ra, phát hiện đó là thư mà y gửi cho Giang Hiểu Hàn khi còn ở Bình Giang thành. Nhan Thanh tiếp tục mở thêm ba, bốn tờ, đều là những thứ này. Tin tức trong đó vụn vặt tầm thường, ngoài phí giấy ra thì chẳng có chút ý nghĩa nào.
Sắc mặt Nhan Thanh như thường mà xếp giấy lên mặt bàn, lại không phát hiện tay của mình đã khẽ run. Y dùng tay lật, lấy ra đồ vật để dưới xấp thư. Đó là một tượng gỗ, phía trên còn dính thứ gì đó màu nâu. Nhan Thanh nhìn đồ trong tay mới hậu tri hậu giác nhớ lại, hình như đây là tượng thỏ mà Ôn bà bà mới khắc được một nửa.
Nhan Thanh chưa dừng lại, y tìm một lát, mới phát hiện đúng như dự đoán, trong hộp còn chứa một sợi dây màu đỏ đã phai màu.
___ huynh ấy vẫn còn giữ lại.
Mép những tờ giấy kia đã cong lại, cũng không biết hắn từng lấy ra xem qua bao nhiêu lần.
Nhan Thanh nhắm chặt mắt, đày lòng chua xót khôn cùng, trái tim tựa như có người bóp lấy. Trong lồng ngực là cảm giác đè nén không nói thành lời, cứ dần tích tụ, e rằng phải chờ đến khi nhìn thấy Giang Hiểu Hàn mới có thể giải tỏa.
Trong hộp cũng không có bao nhiêu thứ, Nhan Thanh trả chúng về chỗ cũ rồi ngồi bất động một hồi lâu.
Chờ tới gần giờ tý, Nhan Thanh mới như tỉnh táo lại mà đứng dậy.
Khí hậu Kinh thành khô ráo lạnh giá, vừa mới vào đông nhưng hoa trong vườn đã rụng sạch, chỉ còn cây mai ở góc sân miễn cưỡng giữ được vẻ ngoài, coi như giữ đúng chức vụ.
Cây mai trong nội viện Giang phủ đã có nụ nhiều ngày, đêm nay lại lẳng lặng nở ra. Nhụy mai dài nhỏ lộ ra khỏi cánh hoa, hương mai thanh thoát hòa vào khí tuyết lạnh lẽo, quấn quanh bờ vai người.
Giang Ảnh không đi cửa chính mà là nhảy vào từ bên tường. Đây là một góc hoa viên trong nội viện, bình thường ít có người tới, chỉ là hôm nay có chút không đúng. Cơ hồ là vào khoảnh khắc chạm đất, hắn bỗng nghe thấy tiếng hít thở trong bóng tối, hơi thở của đối phương nhẹ mà dài lâu, nội tức thâm hậu.
Giang Ảnh không đi được đường bí mật, định xoay người rời đi, bên cạnh bỗng lóe hàn quang, Giang Ảnh tránh không kịp, một thanh kiếm đặt ngang cổ hắn.
Xích Tiêu kiếm vốn băng hàn, đông đến kiếm khí càng nặng, dù còn cách một chút nhưng kiếm khí vẫn có thể cắt một vết thương nhỏ trên cổ Giang Ảnh.
Nhan Thanh đi ra từ trong bóng tối: "Giang Hiểu Hàn đâu?"