Tống Tử Kình và Âu Dương Hạo nhìn theo bóng lưng của Triệu Hiểu Hàm. Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Với Âu Dương Hạo lòng anh rất phức tạp, rõ ràng trước kia Triệu Hiểu Hàm
không ngừng đeo bám anh làm cho anh vô cùng chán ghét, cô điêu ngoa,
đanh đá không có tài năng gì cả, chỉ là một bình hoa trong với showbiz
này. Nhưng bây giờ lại khác đi rất nhiều, cô ấy hiện tại giống như một
đóa bạch liên không nhiễm tí bụi trần, khi chất thong dong nhàn nhạt đó
kèm với diễn xuất tài năng kia làm anh không nhịn được mà ngày càng chú ý đến cô. Anh không phân biệt được rằng đâu là Triệu Hiểu Hàm nữa. Trước
kia anh rõ ràng rất thích Hiểu Vân người con gái xinh đẹp, tính tình dịu dàng cũng chính là vị hôn thê của anh, nhưng không hiểu sao, cảm xúc
của anh bây giờ rất hỗn độn.
Nhìn sang Tống Tử Kình, khóe môi
anh ta đang treo lên một nụ cười thích thú, anh bỗng giật mình. Người
bạn này, không phải rất sợ phụ nữ sao? Vì chuyện hôn ước mà anh ta đã
vòng đi, vòng lại nhiều chiêu tránh né. Tại sao ánh mắt chứa ý cười kia
lại xuất hiện trên người anh ta. Âu Dương Hạo không nhịn được liền hỏi:
-Ngọn gió nào đưa bác sĩ Tống đến đây vậy?
Tống Tử Kình nhìn Âu Dương Hạo lười đáp:
-Tôi đến thăm cậu không được à? Bệnh nhân bệnh viện tôi đang ở đây, tôi muốn theo dõi tình trạng của cô ấy.
Âu Dương Hạo thật ngạc nhiên vì cái lí do vô lí của Tống Tử Kình, gương
mặt kia rõ ràng nói rằng tôi rất hứng thú với Triệu Hiểu Hàm vậy mà lại
lại nói là đến thăm anh. Anh không hiểu sao, lòng lại khó chịu khi biết Tống Tử Kình để ý đến Triệu Hiểu Hàm. Anh cười châm chọc:
-Chẳng phải cậu sợ phụ nữ sao? Cậu nên nhớ vị hôn thê của cậu đang đợi cậu đó.
Nghe Âu Dương Hạo nói vậy, Tống Tử Kình liền chau mày: Vấn đề này không thể
làm khó anh, nhưng để giải quyết nó thì cần thời gian.
Anh không đáp lời Âu Dương Hạo xoay người về hướng đỗ xe, anh muốn giải quyết một số chuyện.
Trở lại Triệu Hiểu Hàm.
Cảnh quay thứ nhất cô đã làm xong. Cảnh quay thứ hai cô sẽ có cảnh hôn cùng
Âu Dương Hạo. Cô cũng không đặt nặng chuyện hôn nhau, cô đã chết một
lần, những chuyện đó vốn dĩ không quan trọng nữa. Sợ nhất là không được
sống.
Tử Lâm đã trở về. Cô ấy đã làm xong việc cô giao bây giờ chỉ việc cô diễn cho tốt thôi.
Cảnh thứ hai được bố trí trong một căn phòng, ánh sáng mờ ảo. Đoạn này nói
về Bạc Thiên Cảnh bị Vân Phi Á bỏ thuốc anh ta lầm tưởng Vân Phi Á là
Giang thu Thủy nên không ngừng ôm lấy cô để mà hôn. Giang Thu Thủy tiến
đến bắt gặp được, cô ấy vô cùng đau khổ khóc rồi xoay đi. Bạc Thiên Cảnh ý thức được chuyện không đúng nhưng thuốc đã thấm nên mặc dù không muốn chút nào nhưng vẫn cùng Vân Phi Á triền miên, anh không ngừng tát Vân
Phi Á ác liệt chiếm đoạt sau đó lại bỏ đi.
Triệu Hiểu Hàm nhớ kỉ lời thoại, cô như là Vân Phi Á thực sự. Bây giờ cô có thể cảm nhận đau
thương của người con gái này. Yêu một người có gì sai, vốn dĩ cô ấy yêu
sai cách thôi và cô gái này thật ngốc nghếch.
Xoay người đến cảnh thứ 2. Triệu Hiểu Hàm nhẹ nhàng chuốt rượu Bạc thiên Cảnh, sau đó cô
như Vân Phi Á từ từ kè anh ta lên giường. Môi cô không ngừng dây dưa
cùng Bạc Thiên Cảnh.
Âu Dương Hạo không ngờ rằng. Cảm giác chạm
môi của Triệu Hiểu Hàm lại có thể đặc biệt như thế này. Làm anh không
muốn ngừng lại. Mặc dù chỉ là quay phim nhưng cảm giác ấy làm rúng động
lòng anh. Anh như quên mình đẩy cô ra.
Đạo diễn cũng bất ngờ. Mặc dù là đang quay nhưng nam chính không đẩy ra làm sao diễn tiếp.
Triệu Hiểu Vân gần như tức như điên, cô ta không ngừng ngiến răng, nguyền rủa Triệu Hiểu Hàm. Thầm mắng: Hồ Ly Tinh. Cô định xong vào nhưng chưa kịp
làm gì thì có âm thanh trầm thấp vang lên:
-Âu Dương tiên sinh anh có cần hôn bạn gái tôi đến mức như thế không?
Câu nói kia làm Âu Dương Hạo giật mình. Vội nhìn người đàn ông kia, nhìn
sang Triệu Hiểu Hàm không ngừng chùi môi của mình. Anh nhíu mày:
-Lý tổng không ngờ anh có hứng thú đi dạo phim trường a. Chúng tôi đang diễn không có gì quá đáng phải không cô Triệu.
Triệu Hiểu Hàm từ lúc nãy đến giờ im lặng, nhưng không đại biểu là cô để cho Âu dương Hạo tùy ý lợi dụng. Môi mỏng khẽ mở:
-Tôi nghĩ anh nên tập trung vào vai diễn. Đừng thả hồn về cõi tiên.
Sau đó cô quay sang Lý Chấn Thiên gật đầu. Nhưng chưa kịp làm gì. Đã bị anh ta lôi đi. Chỉ bỏ lại một câu:
-Hôm nay Triệu Hiểu Hàm diễn đến đây thôi. Còn lại giao cho mọi người.
Anh ta kéo Hiểu Hàm đi đến gốc cây trên núi cách phim trường không xa.
Hiểu Hàm nhíu mày: Đây là lần thứ hai anh ta tự động kéo tay cô. Người đàn
ông này muốn gì đây? Anh ta không lẽ xem cô là bạn gái thật.
Không đợi cô nghĩ. Lý Chấn Thiên đã cất tiếng nhưng nghe kỉ thật giống dấm chua:
-Sao cô không đẩy anh ta ra? Cô rõ ràng không thích thế mà lại ngồi yên?
Hiểu Hàm nghe anh hỏi thế. Cô không hiểu sao lại đi giải thích nữa:
-Tôi đang đóng phim, không phải đang chơi, đạo diễn không cắt thì làm sao tôi ngưng được, anh tưởng tôi muốn hôn anh ta à.
Lý Chấn Thiên nghe đến đây thì á khẩu. Gương mặt vạn năm lạnh lùng của
anh, khi đứng gần Hiểu Hàm thì đa cảm xúc hết. Lần này thì anh ngượng
ngùng. Anh không hiểu sao lại đi chất vấn Triệu Hiểu Hàm nữa. Vội đáp:
-Lần sau nếu xảy ra chuyện như vậy nữa. cô cứ đẩy ra, tôi sẽ làm chủ cho cô, không ai có quyền làm khó cô được.
Hiểu Hàm nghe thế thì mở to mắt. Cô không ngờ Lý Chấn Thiên lại nói những
lời này. Bọn họ bèo nước gặp nhau, nhưng anh ta lại quan tâm cô như thế. Nhưng nhớ lại kiếp trước tình cảm đối với cô như một vũng lầy chìm sâu. Liền nói:
-Lý Tổng anh không cần thiết phải như vậy. Mặc dù là
bạn gái trên danh nghĩa, nhưng không cần thiết phải thế. Tôi có thể giải quyết được. Tôi sẽ nói với truyền thông rõ ràng quan hệ tôi và anh, như vậy không nảy sinh rắc rối.
Chấn Thiên nghe cô phân biệt rạch
ròi như vậy. Lòng anh không vui,có lẽ đối với anh mà nói anh hình như
thích Triệu Hiểu Hàm rồi. Anh quyết liệt bá đạo đáp:
-Không cần giải thích gì cả. Cô cứ làm bạn gái của tôi đi.
Nói xong anh xoay người đi.
Triệu hiểu Hàm chẳng biết nói gì nữa. Cô mặc kệ anh ta, bây giờ giành lại
công ty là quan trọng nhất, những chuyện khác cô không quan tâm.
Cô liền theo hướng ngược lại trở về phim trường.
Các cảnh quay còn lại cô đã hoàn thành nốt. Bộ phim coi như đi được 1/5 chặn đường rồi.
Cô liền nhanh chóng trở về nhà của mình.
Ở một góc khuất nào đó, có tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ:
-Thanh Mỹ cô giúp tôi xử lí Triệu Hiểu Hàm được không? Cô ta đi quyến rũ khắp nơi. Tôi muốn cô ta phải chết.
Hứa Thanh Mỹ nhìn người bạn tâm địa chẳng mấy thiện lương, cùng một ruột
với ả. Liền nhớ đến Triệu Hiểu Hàm ánh mắt giống Lâm Hiểu Hàm như thế
nào? Câu dẫn Đỗ Thiên Vũ ra sao. Ả liền quyết tâm:
-Được. Hiểu Vân cô yên tâm. Triệu Hiểu hàm này nhất định là sống không thọ đâu.
Sau đó ả nhanh tay bấm dãy số, miệng độc ác:
-Cao Thừa, tôi muốn anh giải quyết Triệu Hiểu Hàm, làm cho cô ta thân bại
danh liệt. Tập thể à. Càng tốt. Để xem Triệu Hiểu Hàm sống như thế nào.
Tôi sẽ giao tiền cho anh. Ok.
Hiểu Vân mỉm cười với Thanh Mỹ:
-Tốt lắm Thanh Mỹ, tôi sẽ đưa tiền cho cô. Cảm ơn cô về việc này.
Hứa Thanh Mỹ cười lại.
Hai người phụ nữ như hoa sen kia ai biết đâu lại tâm cơ như thế này.
Ở góc tối kia. Lục Thiếu nghe hết thảy, anh nhanh chóng báo cho Lý Chấn
Thiên biết chuyện. Thầm nghĩ: Hai người phụ nữ này có lẽ hông tồn tại
lâu trong giới showbiz rồi.
Sau đó anh xoay đi.
Ở trên khắp các trang báo đưa tin hot:
-Công ty giải trí Lý Thị chính thức đối đầu với Lâm Thị.
Một trận phong ba dấy lên làm lòng người thắc mắc cũng có người vui vì
người khác gặp họa. Cũng có người đạt được mục đích. Cũng có người thuận nước đẩy thuyền.
Như một ván cờ được sắp sẵn, chỉ chờ kẻ thù loạt vào bẫy để chiếu tướng.
Như một số phận an bài, chỉ chờ đợi người có duyên gặp mặt.
Là tranh đấu hay yêu đương.
Cuộc chiến vốn dĩ chưa kết thúc.