“Ta nể con trai nên lượng thứ cho các người lần này đấy!”

Cả đoàn người ngớ ra. Con trai? Không hẹn mà cả bốn người đều nhìn chằm chằm vào Hồng Loan, cô ta nói con trai là muốn nói tới Hồng Loan sao?

Hồng Loan thấy bốn người nhìn mình thì vẫn tỉnh bơ, chính nó cũng không hiểu lắm tình hình hiện tại cho lắm.

Người phụ nữ trước mặt đẹp đến nghẹt thở, Khuynh Thành không thể tin được cô ta lại đã là một thiếu phụ, là mẹ của Hồng Loan. Một thiếu nữ xinh tươi như vậy sao có thể là mẹ Hồng Loan được?

Chu Tước khẽ đụng vào người Hồng Loan, Hồng Loan lập tức biến trở lại thành hình người. Nhìn bộ dáng đáng yêu của Hồng Loan, ánh mắt Chu Tước tràn ngập yêu thương, cô chìa bàn tay nõn nà thon dài của mình về phía Hồng Loan.

“Cưng ơi, lại đây với mẹ nào!”

Hồng Loan cảm thấy trong lòng nao nao, nó nhìn cô gái trước mặt với anh mắt kinh ngạc rồi cũng chìa bàn tay xinh xắn của mình ra. Cô ấy thật sự là mẹ của nó sao? Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mà Hồng Loan thấy mình cứ như đang nằm mơ vậy. Xưa nay nó không hề biết cha mẹ nó là ai, không có ai nói với nó chuyện này cả. Nó vẫn luôn khao khát, khao khát có được một gia đình đầm ấm như bao người khác.

Hồng Loan từ lúc sinh ra đã cô đơn một mình nơi miền rừng núi hỗn loạn. Để có thể sinh tồn được nó đã phải qua bao nhiêu đêm hãi hùng, ngày ngày huyết chiến, đổ vô số máu mới có thể sống tới ngày gặp được Lam Tố.

“Cưng ơi, mẹ thật không ngờ là có ngày được gặp lại con!” Chu Tước xúc động nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Hồng Loan.

“Chị... chị ơi... có lẽ chị nhận nhầm người rồi?” Hồng Loan bừng tỉnh khỏi chuỗi hồi ức đau khổ, nhìn Chu Tước trẻ trung trước mặt nói.

Chu Tước gạt nước mắt, rơm rớm nói: “Mẹ biết con chưa thể chấp nhận được sự thật này nhưng mẹ sẽ chờ con, mẹ sẽ cho con thời gian!”

Hồng Loan nhìn chằm chằm Chu Tước, mắt đảo tròn. Cũng được thôi, dẫu sao cũng đâu phải nó mạo nhận là con trai cô ta chứ. Cô ta ép nó thì cứ để cô ta giúp đỡ mọi người giải quyết xong gã thiên tôn kia rồi tính sau.

“Vậy thì... con có chuyện này muốn nhờ mẹ giúp!”

“Kìa con, việc của con cũng là việc của mẹ. Việc con muốn làm đương nhiên mẹ sẽ giúp rồi!” Chu Tước trìu mến nhìn Hồng Loan nói. Chu Tước áy náy vì đã quá thiếu sót với con trai trong quãng thời gian dài đến vậy nên muốn dùng cả cuộc đời sau này để bù đắp cho Hồng Loan.

Cô xoa đầu Hồng Hồng Loan, rất quan tâm hỏi: “Em trai con đâu, nó có khỏe không?”

Em trai? Hồng Loan gãi gãi đầu, nó có em trai từ khi nào vậy chứ? Nhưng vì muốn có được sự giúp đỡ của Chu Tước nên nó đánh liều bịa luôn.

“Nó... nó rất khỏe, rất ổn!”

Chu Tước nghe vậy mới thở phào nói: “Vậy thì mẹ yên tâm rồi, bao năm nay lúc nào mẹ cũng nhớ tới hai con nhưng mẹ cũng có cái khó của mình nên... mẹ không thể đi tìm các con được!” Chu Tước đã sống trên ngọn núi này một trăm triệu năm, thời gian dài đến nỗi không thể nào nhớ được tất thảy mọi chuyện đã qua nhưng vì rất nhớ hai con nên cô luôn đếm từng ngày từng giờ.

Bốn người Khuynh Thành, Lam Tố, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn Hồng Loan rồi lại nhìn Chu Tước, hoàn toàn mờ mịt về một màn đang diễn ra trước mắt. Đoàn người mơ màng đi theo Chu Tước lên đỉnh núi tới nơi ở của cô.

Chu Tước bắt đầu kể lại mọi chuyện.

Cách đây vài trăm triệu năm, thần giới chưa được phồn hoa như bây giờ, dân cư cũng rất thưa thớt nhưng cũng có bốn nhân vật rất lợi hại. Vì muốn tranh đoạt ngôi vị thiên tôn mà bốn người không ngừng hãm hại, tàn sát lẫn nhau.

Chu Tước lúc bấy giờ đã là thần thú siêu cấp duy nhất và mạnh nhất của thần giới, Huyền Vũ, Thanh Long cùng Bạch Hổ mãi sau này mới lên thần giới. Bốn nhân vật đều muốn có được sự ủng hộ của Chu Tước để tăng cường vị thế của mình.

Hồi đó Chu Tước đang mang thai, hơn nữa chính bản thân cô cùng chồng cũng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực đó nên đã lựa lời từ chối lời mời của bốn nhân vật kia. Bốn người kia vì không muốn sức mạnh của Chu Tước lọt vào tay kẻ khác nên đã quyết định sát hại cô. Vậy là vợ chồng Chu Tước ngẫu nhiên trở thành kẻ thù chung của bốn nhân vật tầm cỡ trên thần giới.

Đó là một chuỗi những bi kịch, Chu Tước hoàn toàn không muốn nhớ lại nhưng cô buộc phải nói rõ mọi chuyện với Hồng Loan, muốn nó hiểu rằng cô và chồng không hề muốn bỏ rơi anh em nó mà tất cả vì tình thế ép buộc.

Bao năm qua cô vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân nhất định phải nhớ rõ từng chuyện một, từng khuôn mặt để sau này tìm thấy con trai thì có thể kể cho chúng nó nghe, nhất định phải bảo nó trả thù rửa hận cho cha mẹ nó.

Ngày định mệnh ấy, bốn đại cao thủ thần giới tìm đến vợ chồng Chu Tước, lúc ấy Chu Tước vừa mới sinh hai con. Chu Tước vừa cảm nhận được luồng khí lưu mạnh mẽ ập đến thì lập tức nói với chồng: “Bá Dã, chàng mau đem hai con đi đi!”

“Thanh Thanh! Không được, ta không thể để nàng lại được!”

“Không còn thời gian nữa, nếu chàng không đi thì tất cả chúng ta sẽ cùng chết ở đây hết, lẽ nào chàng muốn con trai chúng ta vừa chào đời đã phải bỏ mạng hay sao?”

“Thanh Thanh! Ta không muốn mất nàng, chúng ta sẽ cùng nhau chống lại bọn họ!”

Khuôn mặt tái nhợt của Thanh Thanh hiện lên nụ cười cay đắng.

“Bá Dã, lẽ nào chàng cho rằng thiếp muốn thế sao? Nhưng chúng ta không phải là đối thủ của bốn tên ấy đâu.”

Nếu nàng không sinh con thì may ra còn có cơ may chiến thắng nhưng lúc này thì tuyệt đối không thể.

“Bá Dã, hãy nghe thiếp nói, chàng phải đưa con đi ngay đi!”

“Nhưng Thanh Thanh...” Bá Dã thật hận, trước giờ hai người không tranh đua với đời, tại sao bọn chúng nhất định không tha cho hai người chứ? Nếu sớm biết trước có ngày hôm nay thì lúc trước nên giết sạch bọn chúng đi mới phải.

“Bá Dã, chàng nhất định phải bảo vệ cho hai con của chúng ta thật tốt, dù thế nào đi nữa cũng không thể để chúng xảy ra chuyện gì được.”

Bốn làn khí lưu đúng lúc này ập đến ngay trên nóc nhà. Thanh Thanh mím môi nhìn hai đứa con một vàng kim một đỏ thắm rồi nghiến răng đẩy chúng ra ngoài.

“Đi! Mau đi đi!”

Bá Dã ôm hai con, lòng đau như cắt, tuyệt vọng nhìn Thanh Thanh.

“Thanh Thanh...”

“Mau đi đi!”Khi Bá Dã vừa ôm hai con chạy đi thì bốn nhân vật kia cũng vừa tới cửa, bốn tên đó chính là Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân và Triệu Càn.

Nghiêm Vũ bước lên lạnh lùng nói: “Chu Tước, hãy nhận lấy cái chết!”

Triệu Càn là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của Chu Tước, hắn kinh ngạc nói: “Nó...”

“Nó làm sao?”

“Nó vừa mới sinh con xong!”

Ba tên còn lại vừa nghe vậy lập tức yên lặng.

“Vậy bây giờ nên làm thế nào? Có giết hay không?” một trong bốn tên lên tiếng hỏi những tên còn lại.

Cả bốn tên do dự một lúc, nhăn mặt suy nghĩ, dẫu sao thì bọn chúng cũng là những nhân vật có tiếng trên thần giới, giết một phụ nữ vừa mơi sinh con, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi gì mà sống ở thần giới nữa chứ. Cả bốn tên bàn bạc một hồi lâu rồi quyết định dùng pháp thuật bày trận giam Thanh Thanh ở đây một trăm triệu ba trăm năm. Thể lực của Thanh Thanh lúc đó quá yếu nên không thể làm gì khác ngoài việc để bọn chúng giam mình lại.

“Còn Bá Dã và con bọn chúng thì sao?” Cao Phong lên tiếng hỏi.

“Hỏi vớ vẩn, đương nhiên là phải giết rồi!” Nghiêm Vũ không cần nghĩ đã nói luôn. “Chu Tước vừa mới sinh con chúng ta không thể giết nhưng Bá Dã đâu có sinh con, chúng ta giết nó thì chẳng ai dám nói gì cả!”

Ba tên còn lại thấy có lý, khẽ gật đầu rồi thi triển thần thức tìm kiếm Bá Dã rồi phi thân rời đi. Điều chúng không ngờ được là Thanh Thanh mặc dù đã bị nhốt trong trận pháp nhưng cũng đã nghe được điều chúng bàn bạc. Những chuyện sau này Thanh Thanh không biết nữa, từ lúc cô lấy lại sức mạnh đã dùng khả năng tâm linh của Chu Tước để tìm kiếm Bá Dã nhưng lại không thấy gì cả.

Vì vợ chồng Chu Tước sống ở rừng Bách Độc ít người qua lại nên chuyện hôm đó ở trên thần giới rất ít người biết được. Bốn đại ca thủ kia cùng Bá Dã như thể đã tan vào trong không khí, hai đứa trẻ cũng biệt tăm.

Sau này thần giới ngày càng hưng thịnh, ba thế lực mới trỗi dậy, cư dân trên thần giới ngoài tu luyện thì cũng bắt đầu biết kết hôn sinh con, buôn bán làm ăn. Những chuyện cũ dần chìm vào quên lãng, rừng Bách Độc này do là nơi tập trung linh khí nhiều nhất nên nhiều loài yêu thú đến đây tu luyện.

Khuynh Thành nghe đến đây, bất giác nhíu mày, chẳng lẽ Hồng Loan cùng Kim Bằng là hai anh em?

Hồng Loan tuy có nghe Thanh Thanh kể chuyện nhưng lại không mấy để tâm, tuy nó thấy cô ta đáng thương nhưng nó tuyệt đối không thể nào là con trai cô ta được. Nó lẩm bẩm mấy tiếng rồi cũng im luôn.