Khuynh Thành nhìn đôi mắt đen của Diệp Vân không ngừng đảo tròn mà không khỏi bật cười: “Vân nhi đang nghĩ gì thế?”

“Vân nhi đang nghĩ nếu người ở đó đều rất lợi hại thì không phải chị Khuynh Thành lên đó sẽ gặp nhiều nguy hiểm sao? Vân nhi nhất định sẽ cố gắng luyện công rồi lên đó bảo vệ chị Khuynh Thành! Nhưng là Vân nhi phải luyện bao lâu mới có thể lên thần giới được?” Diệp Vân ngẫm nghĩ rồi lao ra khỏi lòng Khuynh Thành chạy đi.

Khuynh Thành nhìn theo bóng nó chạy về phía xa không khỏi cười, trẻ con vẫn cứ là trẻ con.

“Vân nhi đi đâu vậy?”

“Vân nhi đi tìm chị n Ly!”

“Em tìm chị n Ly làm gì?”

“Vân nhi muốn hỏi chị n Ly có cách nào để tu luyện cấp tốc hay không, Vân nhi muốn nhanh chóng lên được thần giới!”

Khuynh Thành cười buồn, nếu có cách nào nhanh hơn thì cô và Lam Tố đã không phải chia cách lâu như vậy rồi. Không biết bây giờ anh ở trên đó thế nào rồi? Hoa Mãn Nguyệt cũng đã đi lâu lắm rồi mà không có chút tin tức nào cả, chẳng lẽ ở trên đó có chuyện gì rồi?

Sáng sớm hôm sau tất cả mọi người đã có mặt đông đủ ở điện Kim Hoa. Hôm nay Khuynh Thành cùng n Ly, Hồng Loan sẽ lên đường tới thần giới, tuy thời gian mọi người ở bên nhau không dài nhưng lại trải qua nhiều trận chiến sinh tử có nhau nên tình cảm cũng khá sâu đậm.

“Khuynh Thành, lên thần giới rồi thì nhớ phải cẩn trọng mọi việc!” Tịch Vân nắm tay Khuynh Thành nhắc nhở.

“Mong sao khi tôi và Trọng Lâu lên thần giới sẽ có được cơ hội đến dự đám cưới của cô cùng Lam Tố.”

Hai má Khuynh Thành ửng hồng, “Tịch Vân nói gì vậy?”

“Mới như vậy đã thẹn thùng rồi sao? Ngày trước... là ai trơ trẽn hét ầm lên là thích Lam Tố rồi muốn đi tìm anh ta nhỉ?” Tịch Vân trêu.

“Đó là chuyện ngày trước, xin đừng nhắc lại nữa!”

Khuynh Thành cố ý làm vẻ tức giận nhưng thâm tâm cô lại cảm thấy rất ngọt ngào. Đúng vậy, Lạc Nhi đã là chuyện của quá khứ rồi hoặc là cô đã sớm chấp nhận Lạc Nhi và mình tuy hai mà một rồi. Cô chỉ cần biết người cô yêu chính là Lam Tố, kể cả khi lên đó rồi mà Lam Tố có nói người anh yêu là Lạc Nhi đi nữa thì cô cũng không thể nào bỏ cuộc được.

“Tịch Vân cứ yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!” Khuynh Thành kiên định nói rồi quay qua trêu lại: “Mong sao lúc hai vị phi thăng thì tôi sẽ được nghe tin tốt lành của Tịch Vân!”

“Khuynh Thành, cô thật là ngày càng tệ rồi!” Tịch Vân thẹn thùng nói.

“Là ai lúc nãy trêu đùa tôi cả thẹn? Bây giờ ai đang thẹn đỏ mặt đây?” Khuynh Thành cười lớn nói.

Trọng Lâu thấy vậy vội vàng đi đến giải vây, “Thôi nào, Khuynh Thành đừng trêu Tịch Vân nữa, cô ấy rất hay xấu hổ.”

“Mới chỉ có thế thôi mà đã xót ruột rồi sao, tôi thật là ghen tị đó nha!”

Hồng Y bước đến kéo tay Khuynh Thành gọi: “Khuynh Thành!”

Khuynh Thành nhìn Hồng Y mà không khỏi xúc động, giữa bà và cha cô có thể có được mối lương duyên này thì cô cũng được an ủi phần nào.

“Vú em!”

“Khuynh Thành không trách vú em này chứ?” bấy lâu nay Hồng Y luôn cảm thấy mình có lỗi với Khuynh Thành, chính mình cũng không ngờ có một ngày lại trở thành vợ của Diệp Chấn Thiên.

“Vú em nói gì thế? Cháu làm sao trách cô được? Cô giúp cháu chăm sóc cho cha bấy lâu nay, cháu thật sự rất cảm kích. Mặt khác, cha cháu có thể lần nữa tìm được hạnh phúc cho mình, cháu rất mừng cho cha. Vú em không cần phải lo nghĩ nhiều, cháu thật sự mong hai người có thể thương yêu nhau mãi như lúc này!”

“Khuynh Thành...”

“Vú em, thế này thật không giống cô ngày trước chút nào!”

Khuynh Thành tạm biệt mọi người rồi đi tìm Diệp Chấn Thiên. Nếu không có người cha này thì Diệp Khuynh Thành cô cũng đã không thể sống được đến ngày hôm nay, cũng không thể có được tình yêu mình hằng khao khát.

“Cha!”

“Khuynh Thành, con cứ yên tâm đi tìm hạnh phúc của mình, cha luôn ủng hộ con!”

“Con cảm ơn cha!”

Kim Bằng cùng Diệp Vân tranh nhau chạy đến.

“Chị Khuynh Thành!”

“Tránh ra, để ta nói trước!” Kim Bằng gạt Diệp Vân sang bên.

Diệp Vân do đã được Khuynh Thành truyền cho một nửa công lực nên hiện tại cô bé cũng rất mạnh, cô bé nắm lấy bộ lông vũ của Kim Bằng dọa dẫm: “Nếu không tránh ra thì ta sẽ vặt sạch lông nhà ngươi, nhà ngươi có tin không hả?”

“Ngươi dám?”

“Với gã xấu xa dám đe dọa trẻ con như ngươi, lẽ nào ta lại không dám?” Diệp Vân ngẩng cao đầu nói.

Mọi người trong đại điện không nhịn được bật cười. Kim Bằng cũng thật tệ, ngay cả đứa trẻ như Diệp Vân mà nó cũng không tha.

“Thôi nào, hau đứa đừng to tiếng nữa, cả hai lần lượt nói, ai cũng có phần!”

“Đúng thế! Tranh cái gì mà tranh chứ?” Kim Bằng nhơn nhơn lý sự rồi gặt phăng Diệp Vân sang một bên.

“Khuynh Thành, tôi...tôi...”

Kim Bằng chưa kịp nói thì đã bị Diệp Vân kéo mạnh một cái, cô bé hậm hực nhìn nó nói: “Tôi cái gì mà tôi chứ, không nói được thì tránh ra cho ta nói, đừng ở đó lãng phí thời gian!”

“Chị Khuynh Thành...em...em...” Diệp Vân xúc động nói không nên lời.

“Biến đi! Ngươi cũng chẳng ra sao cả!” Kim Bằng lại gạt Diệp Vân sang một bên rồi nói: “Vừa nãy là do tôi quá xúc động cho nên...”

Diệp Vân không chịu lép vế chen ngang: “Ta cũng là do quá xúc động, hồi hộp!”

“Nhóc con như ngươi biết cái gì gọi là xúc động với hồi hộp chứ?”

“Còn con chim phải gió nhà ngươi thì hiểu chắc?”

“Ngươi dám nói ta là con chim phải gió? Ta đây chính là thần thú đại danh đỉnh đỉnh!”

“Thần thú thì có gì ghê gớm chứ?”

Diệp Vân cùng Kim Bằng càng cãi càng hăng khiến mọi người được phen ù tai hoa mắt. Kim Bằng cũng ngạc nhiên không kém, nó dụi mắt để nhìn kỹ xem trước mặt nó có phải là một con nhóc mới lên năm hay không. Mãi đến khi Khuynh Thành thật sự phải đi chúng mới bừng tỉnh.

“Chị Khuynh Thành nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé!”

“Đúng thế! Khuynh Thành nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình!”

“Hai đứa yên tâm, ta còn phải ở thần giới chờ hai đứa mà, cho nên ta nhất định sẽ sống thật tốt!”

“Chị Khuynh Thành, Vân nhi sẽ rất nhớ chị!”

“Tôi cũng thế! Tôi cũng sẽ rất nhớ cô!” Kim Bằng xen vào nói, vừa nói vừa gật đầu như gà mổ thóc. Nó thật sự không muốn rời xa Khuynh Thành.

“Chị Khuynh Thành! Vân nhi sẽ cố gắng luyện tập!”

“Tôi cũng vậy!”

“Vân nhi phải ngoan, phải nghe lời mọi người biết không?” Khuynh Thành trìu mến nói, “Ngoài ra, không được cãi nhau với Kim Bằng nữa!”