Trong tinh tế thường xuyên xảy ra chiến tranh hiện giờ, Cái Á Tinh là tinh cầu an ổn hiếm thấy.

Những tinh cầu lân cận đã bị đội quân do Ya Yi thống lĩnh phá hủy, duy chỉ có Cái Á Tinh, mà các thế lực khác không biết có phải nhận được tin tức gì hay không, sau đó cũng không hẹn mà cùng né tránh tinh cầu này.

Chiến hạm mở năng lực ẩn hình, toàn bộ quá trình nhảy vọt tới Cái Á Tinh hoàn toàn không gây ra chút ý nào.

Phần lớn binh lính đều ở lại chiến hạm đợi lệnh, cùng Tạ Loan lên Cái Á Tinh chỉ có một chi đội nhỏ không quá nổi bật.

Trong tương lai mấy chục năm sau ở thế giới tuyến song song này, sau khi xuống chiến hạm, Tạ Loan nhìn thấy một người rất thân thiết ở đây.

Tinh cầu này biến hóa không quá lớn, trong thành thị, Tạ Loan nhìn thấy vài con đường cùng cửa hàng vẫn còn giống y hệt như trong kí ức.

Mặc dù đã hủy diệt hết thảy tinh cầu lân cận nhưng chừa lại Cái Á Tinh nhưng Ya Yi cũng không có tình cảm đặc biệt với tinh cầu, chẳng qua nó để lại giải quyết sau mà thôi.

Nó vốn không có kí ức tốt đẹp gì về nơi này…

“Hẳn là con đường này.” Tạ Loan dựa vào kí ức đi tới mục tiêu, thành phố không thay đổi quá nhiều giúp anh dễ dàng tìm kiếm hơn.

Nơi Tạ Loan muốn đi chính là phân hội Vân Bảo, ở thế giới tuyến bên này, bởi vì không đủ tài chính mà phân hội đã đóng cửa từ rất nhiều năm trước, hiện giờ không biết đã biến thành dạng gì, Tạ Loan muốn tận mắt nhìn một chút.

Bởi vì có mục tạp thành niên đồng hành, đoàn người Tạ Loan ít nhiều vẫn có chút bắt mắt, nhóm người có được kí ức cộng hưởng lập tức đoán được mình đang đi đâu, biểu tình đều vô thức có chút biến hóa.

Phân hội Vân Bảo đã đóng cửa kia chính là nơi bọn nó đã ra đời.

Đi không bao lâu, sau đi băng qua một dãy phố buôn bán, Tạ Loan tới được mục tiêu, ở đây anh thấy được cảnh tượng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Một cánh cổng rỉ sét không có ai trông coi, nhà cửa bên trong cũng bị tháo dở phân nửa, trước mắt Tạ Loan rõ ràng chỉ là một đống phế tích hoang tàn.

Bởi vì đã bị bỏ hoang, cũng không có ký hiệu cấm vào, Tạ Loan liền mở cổng tiến vào bên trong.

Bên trong hoàn toàn trống rỗng, trừ bỏ kiến trúc được phá hủy phân nửa, cỏ dại mọc lan tràn cùng một ít cây khô, thoạt nhìn rất vắng lặng.

Cảnh tượng trước mắt cùng cảnh tượng trong kí ức cộng hưởng có chênh lệch rất lớn, ở thế giới tuyến bên kia, phân hội Vân Bảo này giống như nhà của bọn họ vậy, nhóm ấu tể ở đây sinh hoạt học tập, mỗi ngày được thanh niên cùng những bảo mẫu khác tỉ mỉ bảo dưỡng chăm sóc, không buồn không lo gì cả.

Thế nhưng ở thế giới tuyến của bọn họ, nơi này đã bỏ hoang, tinh tế cũng không còn phân hội bảo dưỡng ấu tể tên là Vân Bảo.

Nơi này, chính là là nơi bắt đầu của mọi chuyện.

Tạ Loan lấy một chiếc huy chương màu vàng đã được đặt làm trong túi ra, sau đó ngoắc người trẻ tuổi tóc vàng ở bên cạnh.

Thấy thanh niên ngoắc mình, Lạp Duy lập tức quên béng đi hoàn cảnh xung quanh, lập tức tiến tới gần thanh niên, hệt như một bé chim béo ngoan ngoãn đang ngồi xổm trước mặt Tạ Loan.

Tạ Loan vươn tay, đeo chiếc huy chương có hình hoa hướng dương màu vàng lên người con khố duy trưởng thành trước mặt.

Bởi vì đang là hình thái nhân loại thành niên nên đeo một chiếc huy chương hình hoa hướng dương dành cho ấu tể trên người, con khố duy trưởng thành này thoạt nhìn có chút không hài hòa lắm.

Thế nhưng Lạp Duy hoàn toàn không có cảm nghĩ đó, nó căng cứng người, ánh mắt nháy mắt sáng bừng.

Mặc dù không nói ra nhưng sau khi có được kí ức cộng hưởng, Lạp Duy kì thực rất muốn có chiếc huy chương này.

“Màu vàng…?” Lạp Duy có chút nghi hoặc.

Màu vàng, chính giữa có khắc số 1.

“Ừm.” Tạ Loan gật đầu khẳng định, thuận tiện giơ tay xoa xoa mái tóc vàng sẫm của con khố duy này.

Huy chương vốn là huy chương bạc, thế nhưng trong lòng Tạ Loan, cả ba bé chim béo đều là hạng nhất.

Nháy mắt tựa hồ nhìn thấy thân thể người trẻ tuổi trước mắt lại càng thẳng tắp hơn nữa, Tạ Loan khẽ bật cười, hình ảnh bé chim béo ưỡn ngực đứng trên đài lĩnh thưởng tựa hồ đang chồng điệp lên hình ảnh người trước mắt.

Khu vực tháo dỡ tán loạn đất đá, sau khi phân hội Vân Bảo đóng cửa, nơi này có lẽ định xây dựng công trình khác, bất quá cuối cùng vẫn biến thành bộ dáng này.

Làm xong chuyện này, Tạ Loan liền dời mắt về phía con nặc khắc tư, anh có rất nhiều chuyện cần nói với đối phương, liên quan tới kẻ địch chưa lộ diện, Tạ Loan muốn nói hết tất cả những tin tức mình biết cho đối phương.

Thế nhưng lúc Tạ Loan nói ra chuyện này, hơn nữa còn nói sự liên kệ của kẻ đó với ấn ký, con nặc khắc tư ở trước mắt anh khẽ gật đầu, bình tĩnh biểu thị mình đã biết.

Ấn ký này là do người khác đặt trên người nó, sau khi biết chuyện này, Ya Yi đương nhiên đặt người đó vào vị trí kẻ địch.

Mà thế giới này, suy nghĩ muốn hủy diệt thế giới vốn đã có trong đầu nó chứ không phải do ấn ký khống chế, chẳng qua nó thuận theo đó mà làm thôi.

Thế nhưng bây giờ, ý nghĩ đó của Ya Yi đã thay đổi, hoặc nên nói là bị ức chế.

Tiếp xúc với một thứ ấm áp cùng tốt đẹp, thứ đó rất yếu ớt, yếu ớt đến mức chỉ cần nó đặt tay lên cần cổ trắng nõn mơ hồ có mạch máu xanh nhạt kia, dùng sức một chút thôi thì thứ tốt đẹp này cũng bị nó phá hỏng.

Nhưng cũng chính thứ yếu ớt này lại dễ dàng chế trụ xúc cảm lạnh băng điên cuồng trong lòng nó.

“Thế giới này có rất nhiều thứ xinh đẹp.” Trong kẻ hở giữa đống đá vụn sinh trưởng ra một đóa hoa nhỏ xinh, Tạ Loan nhìn đóa hoa, ngồi xổm xuống dùng ngón tay mình nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa mềm mại.

Con dã thú trong nội tâm bị trấn an, chờ thanh niên trước mắt đứng dậy, giống như thanh niên chạm vào cánh hoa, Ya Yi cũng vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má thanh niên.

Thứ ấm áp tốt đẹp này thực sự tồn tại, chỉ cần đưa tay là nó có thể chạm tới, giống như thuộc về nó vậy.

Nếu có thể vẫn luôn như vậy, Ya Yi lần đầu tiên có cảm tưởng thế giới xinh đẹp là thế nào.

Thế nhưng vì cái gì ở trong thế giới của nó… lại không có thanh niên trước mắt tồn tại?

“Ta cũng…” Sau khi nói ra hai tiếng, con nặc khắc tư này vẫn ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Nó cũng muốn thích người này.

Thanh niên giống như tia nắng ấm áp trong mùa đông rét lạnh, ấm áp nhưng không hề bỏng tay, cũng giống như ấu tể lúc phá xác, cảm giác ấm áp lưu lại trên vỏ trứng sẽ làm nó theo bản năng muốn tiếp cận.

Cũng cái gì?

Tạ Loan không nghĩ ra đáp án, thấy đối phương không có ý mở miệng, anh cũng không hỏi nữa.

Thanh niên sẽ rời đi, sẽ quay về thế giới tuyến kia, những người cộng hưởng kí ức đều ý thức được điều này. Trong khoảng thời gian có hạn, tất cả bọn họ đều muốn ở chung với thanh niên nhiều hơn.

Tòa kiến trúc bỏ hoang này không có gì để dạo chơi, sau khi Tạ Loan nói tin tức cùng suy đoán của mình với Ya Yi, bọn họ liền chuẩn bị rời đi.

Bất quá lúc ra tới cánh cổng sắt, Tạ Loan bất ngờ gặp lại một người quen.

Biểu hiện lão hóa của các chủng tộc trong tinh tế khá chậm, nữ tính tái duy lạp có hai sợi xúc giác trên đỉnh đầu đứng ngoài cổng, trừ bỏ thành thục hơn một chút thì căn bản không có gì khác biệt với kí ức Tạ Loan.

“Hạ Kỳ?” Tạ Loan theo phản xạ nói ra cái tên này, sau đó nhận được ánh mắt nghi hoặc của đối phương mới nhớ ra, đối phương không biết mình.

Không để Già Nhĩ cộng hưởng kí ức, Tạ Loan chọn lựa trò chuyện trực tiếp với đối phương, dựa vào hiểu biết của mình về tính cách đối phương, rất nhanh Tạ Loan đã làm Hạ Kỳ buông xuống phòng bị.

Từ cuộc nói chuyện, Tạ Loan biết được nhiều chuyện hơn.

Phân hội vì thiếu vốn mà không thể không đóng cửa, sau đó vì chữa bệnh cho lão viện trưởng, Hạ Kỳ đã thuyết phục lão viện trưởng bán mảnh đất này đi.

Kiến trúc phân hội bị tháo dỡ, dự kiến xây dựng một phòng đấu giá, thế nhưng bởi vì kinh doanh không thuận lợi mà đóng cửa.

Chủ đất vốn định một lần nữa tháo dỡ xây mới, bất quá chỉ mới làm được phân nửa thì gác lại, chậm chạp không quyết định, vì thế nơi này mới có dáng vẻ hiện tại.

“Tôi muốn kiếm tiền mua lại mảnh đất này, sau đó mở một phân hội bảo dưỡng ấu tể, bất quá số tiền này thực sự quá lớn…” Hạ Kỳ cười khổ, cô không rõ vì sao mình lại nói nhiều như vậy với một người mới gặp lần đầu, chính là lúc trò chuyện với đối phương liền tự nhiên nói ra.

Mua đất cùng xây dựng phân hội là một khoản tiền khổng lồ đối với Hà Kỳ, cô biết cho dù mình cố gắng kiếm tiền thêm mấy chục năm cũng không đủ, thế nhưng cô vẫn cố gắng.

“Cái này cho chị, hi vọng chị có thể hoàn thành nguyện vọng.” Tạ Loan nhét tinh tạp còn chưa buộc định thân phận vào tay Hạ Kỳ, không đợi đối phương phản ứng, anh đã bảo Ya Yi dùng dị năng không gian truyền tống cả đám đi.

Tinh tạp cũ không thể dùng được, cân nhắc tới điểm này, lúc ở Lạc Luân Tinh Tạ Loan đã nhận được bốn tấm tinh tạp từ Ya Yi, Ni Khắc, Già Nhĩ cùng Lạp Duy.

Tạ Loan không rõ số tín dụng trong thẻ là bao nhiêu, thế nhưng mỗi tấm đều có một dãy số không rất dài.

Bị nhét thẻ tinh tạp sau đó không thấy người đâu, Hạ Kỳ ngây ngốc hồi lâu, sau khi nhìn con số trên thẻ thì cô sợ hết hồn.

Mở to mắt nhìn thẻ tinh tạp trong tay, Hạ Kỳ đứng tại chỗ do dự một lúc lâu, cả quá trình vẫn luôn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

Khi không có được một tấm thẻ tinh tạp có một khoản tiền kết xù, này không khác gì bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, thế nhưng nhìn khoảng đất bỏ hoang trước mắt, Hạ Kỳ cắn răng, cô không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Cám ơn…” Mặc dù xung quanh căn bản không có người nhưng Hạ Kỳ vẫn khom người cảm tạ với vị trí thanh niên đứng khi nãy.

Có khoản tiền này, cô nhất định phải một lần nữa xây dựng phân hội Vân Bảo, đồng thời cũng phát triển nó thật tốt. Tương lai sau này nếu có thể gặp lại thanh niên nhân loại kia, cô có thể để đối phương biết mình đã dùng khoản tiền này vào chuyện chính đáng.

Không gian dịch chuyển nhóm người tới một khu phố buôn bán, trên đường người đến người đi rất tấp nập, là một cảnh tượng rất náo nhiệt, đồng thời cũng thực hòa bình, an ninh.

Từ Lạc Luân Tinh tới Cái Á Tinh không mất quá nhiều thời gian, sử dụng chiến hạm đi tới đây có thể nói là khá lãng phí, Tạ Loan chọn một tiệm bánh ngọt, trong gian phòng nhỏ độc lập, mọi người có thể giải trừ ngụy trang.

“Phiền mọi người theo ta đi một chuyến, đây là quà cám ơn.” Tạ Loan đặt bánh pudding tới trước mặt thanh niên đang nhắm mắt cùng nữ tính duy nhất trong phòng.

Nghe rõ âm thanh đồ sứ đặt xuống trước mặt mình, Ngải Nhân chuẩn xác nhìn qua. Ngải Nhân biết chính xác vị trí của dĩa bánh pudding, thế nhưng lại không biết muỗng nĩa đặt nơi nào, lúc Ngải Nhân chuẩn bị dời tầm mắt đi, một cái muỗng nhét vào trong tay nó.

Đối với người còn lại, bởi vì nhớ được đối phương không thích tiếp cận với người khác, sau khi đặt bánh pudding xuống Tạ Loan lập tức rụt tay lại, hắc long hình người dùng con ngươi liếc nhìn anh một cái, biểu tình lạnh nhạt không nói tiếng nào nhưng vẫn cúi đầu cầm lấy cái muỗng nhỏ đặt gần đó.

Đưa bánh cho hai người xong, Tạ Loan theo khẩu vị trong kí ức chọn vài món ngọt cho số còn lại.

“Đây là viên cuối cùng, Ni Khắc không thể ăn nhiều quá a.” Tạ Loan vỗ nhẹ cánh tay sắc bén của Ni Khắc, căn cứ theo sức ăn của mục tạp trưởng thành, Tạ Loan đặt nhiều phần cho đối phương.

Nghiêng đầu, con mục tạp thành niên có thân hình khổng lồ dùng con ngươi đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm thanh niên, kêu đáp lại.

Nhóm Tạ Loan ở tinh cầu này đến chạng vạng tối, hôm nay vừa vặn trong thành có cử hành lễ hội.

Cũng không phải ngày lễ gì trọng đại, chẳng qua chỉ là lễ cầu phúc mà thôi, viết nguyệt vọng lên miếng gỗ rồi treo lên cây cổ thụ có đánh ký hiệu là được.

Bởi vì không phải ngày lễ trọng đại nên người tham gia cũng không nhiều, lúc Tạ Loan đi tới nơi thì xung quanh cây cổ thụ cũng chỉ có nhóm bọn họ.

Không có cách nào thay đổi những chuyện đã phát sinh bên thế giới tuyến bên này, cũng không có cách nào lưu lại đây, Tạ Loan viết nguyện vọng trên miếng gỗ là hi vọng ấu tể đã trưởng thành ở thế giới tuyến bên này sau này sẽ được hạnh phúc, hi vọng kết cục của thế giới này sẽ thay đổi.

Xung quanh cổ thụ có một ít đom đóm bay lượn, trong nhóm người chỉ có một mình Tạ Loan viết nguyện vọng.

Anh vất vả treo miếng gỗ lên cổ thụ, sau khi thở phào một hơi, lúc cúi đầu Tạ Loan phát hiện tay mình tựa hồ tan ra thành những điểm sáng giống như đom đóm.

Dĩ nhiên không chỉ Tạ Loan, những người khác đứng bên cạnh cũng thấy được.

Thời gian đã đến…

Nhóm người lập tức vây tới xung quanh Tạ Loan, còn có người nắm lấy tay áo anh.

Thân thể dần dần hóa thành điểm sáng, Tạ Loan dùng cánh tay còn lại ôm lấy ba con đại bảo bảo tựa hồ vừa bị nước mưa xối ướt.

Đối với con nặc khắc tư dùng con ngươi xanh nhạt đã co rút lại chỉ còn một đường mảnh nhìn mình chằm chằm, Tạ Loan hôn lên trán đối phương.

“Ta…” Yêu các con.

Âm cuối không có cách nào phát ra, thế nhưng từ khẩu hình của thanh niên, bọn nó vẫn hiểu được lời Tạ Loan muốn nói.

Điểm sáng dần dần tan biết, những điểm sáng còn lưu lại nơi này chỉ là đám đom đóm đang nhẹ nhàng bay lượn.

Nhiệt độ cơ thể vừa tiếp xúc tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi ấm, mấy ngày nay bọn nó tựa hồ đã trải qua một giấc mộng ngắn ngủi nhưng vô cùng xinh đẹp… vô cùng hạnh phúc.