Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 242: Lại thấy Tây lâu Tam Dương Điện

Tạm gác nghi vấn về Độc Cước Đại Sư sang một bên, Từ Hiền bắt đầu kiểm đến thù lao của nhiệm vụ quyết đấu Tiểu Lộc Nữ Hiệp.

Từ Hiền không tìm trong rương chứa đồ, bởi thù lao của nhiệm vụ này có chút đặc biệt, hắn phải gọi Đại Hiệp Thiên Luân ra mới thấy được.

Quả nhiên, trên giao diện của vòng quay xuất hiện vài dòng thông báo mới:

[Quyền loại bỏ 3 ô vật phẩm trong một lượt quay: 1]

[Quyền loại bỏ 9 ô vật phẩm trong một lượt quay: 1]

[Những quyền này không thể cộng dồn với nhau, nếu có 2 quyền trở lên bị sử dụng cùng một lượt quay, chỉ có quyền sử dụng sau cùng được áp dụng, những quyền khác bị vô hiệu, xin đại hiệp hãy thận trọng!]

‘Không cho cộng dồn, cũng dễ hiểu.’ Từ Hiền không có ý kiến bất mãn gì, bởi nếu cho cộng dồn thì hắn chỉ cần tích lũy đủ quyền loại bỏ ba mươi lăm ô là có thể chắc chắn quay trúng Đại Thưởng, hệ thống đương nhiên sẽ không để cho hắn được hưởng chuyện ngon ăn như thế.

‘Loại bỏ chín ô sao, xem ra nếu ta có thể đánh đến bất phân thắng bại, thậm chí đả bại được Tiểu Lộc Nữ Hiệp, vậy muốn một lượt vào đại thưởng cũng không phải là không thể.’

Nhưng Từ Hiền biết là dù bây giờ hắn có đạt tới Tiên Thiên tầng tám cũng không thể làm nổi chuyện đó, thực lực của cô nàng kia quả thật không phải thường nhân có thể so sánh, hắn đến bây giờ vẫn chẳng tài nào đoán được nàng còn bao nhiêu át chủ bài chưa dùng đến.

‘Suy nghĩ viễn vông làm gì, quay số mới là chính đạo.’ Lắc đầu một cái, Từ Hiền trước tiên chọn sử dụng quyền loại bỏ cho ba ô Chúc Các Hạ May Mắn Lần Sau, sau đó thầm mặc niệm một tiếng ‘quay’.

[Phúc tinh cao chiếu, chúc mừng các hạ quay trúng ô Tạp Vật! Vật phẩm đã được chuyển về rương đồ, xin hãy kiểm tra lại!]

‘Tạp… vật?’ Từ Hiền chợt thấy có điềm không lành.

‘Lần trước là nước đá vĩnh cửu, lần này lại cho ta thứ gì đây, đùi gà ăn hoài không hết?’ Thầm nói một câu đùa nhạt, Từ Hiền không vội quay lượt tiếp theo, thay vào đó là kiểm tra xem mình vừa quay trúng thứ gì.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Chổi Vô Trần】

Loại hình: Tạp vật

Phẩm chất: Tuyệt Phẩm

Thứ ta quét không phải lá khô, mà là bụi bặm hồng trần, phiền não thế tục.

Có lời đồn rằng đây chính là cây chổi trong tay lão tăng vô danh, người đã ẩn cư Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm năm xưa, làm bạn trăm năm, sinh ra linh tính.

Dùng chổi này quét đất, có tỉ lệ siêu cấp cực nhỏ khiến người ta đốn ngộ.

*Chú:【Chổi Vô Trần】có thể thông qua quá trình sử dụng hằng ngày mà tự động đề cao phẩm chất, tiềm năng đạt đến Thần Thoại.

(Thận trọng nhắc nhở, cây chổi này không có tác dụng vệ sinh, quét cả ngày trời, bụi vẫn hoàn bụi, rác vẫn hoàn rác, chỉ có lòng người là thay đổi)

__________________________________________________________________

Nhìn cây chổi có vẻ ngoài hết sức cũ nát đang gác ngang trên hai đầu gối của mình, ánh mắt Từ Hiền có chút phức tạp.

Dựa theo công dụng của nó, theo hắn thấy thì cây chổi này vốn nên là Kỳ Vật mới phải, nhưng nếu đã bị hệ thống xếp vào Tạp Vật, e rằng cũng có nguyên nhân sâu xa trong đó.

‘Tỉ lệ siêu cấp cực nhỏ… rốt cuộc là nhỏ đến cỡ nào? Hơn cả trúng số độc đắc sao?’

Vừa nghĩ, Từ Hiền chợt đứng dậy khỏi Thiên Cơ Xa, bắt đầu dùng【Chổi Vô Trần】quét đất, hắn còn cố ý thả một số thứ lung tung lên sàn rồi mới động thủ.

Quả nhiên, hệt như miêu tả, rõ ràng là đuôi chổi của hắn đã quét qua, thế mà mấy thứ lung tung kia vẫn cứ nằm trơ ra đó, dù cho là vật phẳng phiu như mảnh giấy hay gồ ghề như hòn đá, tất cả đều không hề lay động, mặc cho Từ Hiền có quét mạnh bao nhiêu lực, quét nhiều bao nhiêu lần.

Chừng một nén nhang sau, giống như chợt tỉnh ngộ, Từ Hiền cười khổ một tiếng rồi thu【Chổi Vô Trần】vào trong tay áo, cũng dọn dẹp lại sàn cho sạch sẽ rồi mới ngồi xuống Thiên Cơ Xa.

‘Đốn ngộ gì đó e rằng không đáng tin, nhưng cây chổi này cũng không quá tệ, có thể đem ra dạy dỗ học trò.’ Từ Hiền lắc đầu thầm nghĩ, hắn cho rằng nếu bắt Lý Tự Thành dùng【Chổi Vô Trần】quét dọn, hẳn là có thể trị được cái tính cứng đầu của gã.

Còn đối với người khác, ít nhất cũng có thể giúp họ rèn luyện tính kiên nhẫn.

Tạm thời không nghĩ ra thêm được tác dụng nào khác cho cây chổi này, Từ Hiền chỉ có thể chuyển sự chú ý của mình trở lại với Đại Hiệp Thiên Luân, bắt đầu sử dụng quyền loại bỏ thứ hai.

Không cần phải nghĩ, năm ô Chúc Các Hạ May Mắn Lần Sau và bốn ô Tạp Vật bị loại bỏ là trường hợp duy nhất có thể xảy ra, dù cho ở bất cứ thời không nào đi chăng nữa.

[Phúc tinh cao chiếu, chúc mừng các hạ quay trúng ô Đan Dược! Vật phẩm đã được chuyển về rương đồ, xin hãy kiểm tra lại!]

Nhìn thấy số lượng【Tiên Thiên Đan】dự trữ quay lại con số hai, Từ Hiền chợt lộ vẻ hài lòng, hai đợt quay này mặc dù không phải kiếm bộn nhưng cũng chẳng thể nói là lỗ, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đóng lại giao diện Hiệp Đạo Thiên Luân, Từ Hiền khoanh chân lại ngồi,【Tầm Hung Kính】trượt xuống lòng bàn tay của hắn.

Nhìn thấy dòng nhắc nhở hiện lên trước mặt, Từ Hiền cắn răng một cái, lựa chọn tiêu tốn năm ngàn điểm Thiện Ác để biến【Tầm Hung Kính】thành đạo cụ nhiệm vụ, giúp hắn truy tìm Tàng Vân Lệnh.

‘Chỉ cần năm cái Tiên Thiên Tàng Vân Lệnh là có thể hòa vốn, hẳn là không thành… vấn đề?’ Từ Hiền nghĩ mà lòng không dám chắc, hắn có một hạn chế so với người khác là hắn chỉ giết ác nhân mà thôi, nếu mà trong tay thiện nhân thì cũng đành chịu.

Hôm nay là hai mươi hai… không đúng, phải là hai mươi ba tháng ba, tính đến ngày Vân Tiêu Kiếm Hội mở ra vào tiết Đoan Ngọ, thời gian để hắn sưu tập Tàng Vân Lệnh chỉ còn một tháng mười ba ngày, nghe có vẻ khá là eo hẹp.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ít nhất thì Từ Hiền vẫn có bảo kính hỗ trợ, không đến mức mò kim đáy biển như bao người.

Quá trình cải tạo【Tầm Hung Kính】thành đạo cụ nhiệm vụ cũng rất nhanh, mặt gương lóe sáng một cái liền xong. Kể từ giờ khắc này,【Tầm Hung Kính】có thêm một công dụng là xác định xem mục tiêu bị quét hình có sở hữu Tàng Vân Lệnh hay không, hết.

【Tầm Hung Kính】tự động quét hình vào giữa các giờ Tí, Mão, Ngọ, Dậu, vị chi ra là ba canh giờ quét một lần.

Lúc này thì giờ Tý vừa qua một khắc, còn ba khắc nữa thì đến nửa đêm, cũng là lúc bảo kính hiển uy, Từ Hiền quyết định vận công tọa thiền, khôi phục tinh lực, chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc đó.

Đêm nay có lẽ lại là một đêm không ngủ với Từ Hiền, nhưng hắn không biết, ở nơi phía Bắc xa xôi, cũng có một vị thiếu niên đang mất ngủ.

Long Hưng năm thứ nhất, đêm hăm ba tháng ba, giờ Tý hai khắc.

Đại Vĩnh, Giai Châu, đế đô.

Tử Cấm Thành, hoàng cung đại nội.

So với sự hỗn loạn trong đêm mùng mười tháng chạp năm ngoái, lúc niên hiệu của Đại Vĩnh vẫn là Khai Nguyên, hoàng cung lúc này mới thể hiện rõ bản chất vốn có của nó.

Uy nghi, sâm nghiêm, lạnh lùng và thiếu sức sống.

Binh sĩ tuần tra, thị vệ canh phòng, thái giám, cung nữ chờ lệnh triệu kiến, tất cả đều không thiếu, tựa hồ hoàng cung này vẫn là hoàng cung kia, là nơi có thể đảm bảo tính mạng của nhất quốc chi quân được an toàn tuyệt đối, chẳng kẻ loạn thần tặc tử nào có thể xâm phạm.

Ai tin thì tin, nhưng vị thiếu niên đang chong đèn đọc sách nơi ngự thư phòng nhất định là không tin.

Long Hưng Đế, Lâm Triêu Thần.

Thân mặc cẩm phục kim sắc thêu họa tiết hình rồng, trên người tự mang một loại khí chất sang quý khó tả, với diện mạo có bốn, năm phần giống đại ca của mình, Lâm Triêu Thần chỉ nhỏ hơn Lâm Triêu Thánh một tuổi, nhưng về nét ổn trọng lại hơn hoàng huynh của hắn tận ba phần.

‘Hoàng huynh, hay là tiên đế đây?’ Nếu là người trước thì còn sống, nếu là người sau thì đã băng hà, Lâm Triêu Thần không dám xác định.

Khép tấu chương lại rồi đặt xuống cái án kỷ làm bằng gỗ tử đàn trước người, Lâm Triêu Thần bất chợt thở dài, chỉ có những lúc một mình như thế này hắn mới dám lộ nét lo âu ra mặt.

Mà nói một mình thì cũng chưa chắc, Lâm Triêu Thần chợt liếc lên trần một cái, sau đó lại ngó ra ngoài cửa một cái, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng cứng.

Từ lúc đăng cơ tới nay, hắn chưa có ngày nào được ngủ yên, giấc dài nhất cũng chỉ được hai canh giờ. Nếu không phải có tu vi Tiên Thiên, e rằng khó mà chịu nổi.

Phải, Lâm Triêu Thần năm nay mười bốn, thân mang tu vi Tiên Thiên cảnh tầng hai, có thể xưng là võ đạo kỳ tài.

Chỉ là sau một lần diện kiến Diên Hòa thái hậu vào đêm Nguyên Tiêu, hắn đã biết võ công của bản thân chỉ là một trò cười.

Nhìn dấu chấm tròn đen kịt trong lòng bàn tay, Lâm Triêu Thần siết chặt nắm đấm, nộ hỏa phừng phừng trong hai mắt, chỉ là hắn đang cúi đầu nên không có bất cứ ai trông thấy.

Đúng lúc này, một cơn cuồng phong không biết từ đâu thổi tới, mở tung cửa ngự thư phòng mà vào, khiến cho quyển tấu chương mà Lâm Triêu Thần vừa khép lại một lần nữa trải ra trước mặt hắn.

Từ không sinh có, nhìn thấy một dòng chữ hoàn toàn mới xuất hiện trên tấu chương, hai con ngươi Lâm Triêu Thần bất giác co rụt lại, đong đầy kinh sợ nhưng lập tức bị hắn ẩn đi, động tác trên tay không chút nào chậm chạp, nhanh chóng gấp quyển tấu chương lại như cũ, giấu đi nội dung trên đó.

‘Vào canh ba đêm nay, Tây lâu Tam Dương Điện, sinh môn tại chỗ này… Rốt cuộc sẽ là ai, thần thông quảng đại như thế?’

Lòng có ngàn vạn tâm tư, không biết kẻ gửi tin là địch hay ta, Lâm Triêu Thần lo lắng đủ điều.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh bản thân lúc này, nguy cơ tứ phía, hắn biết mình không có lựa chọn nào khác.

Thấy thái giám chạy vào thỉnh tội, Lâm Triêu Thần khoát tay tỏ vẻ không sao, chỉ nói: “Gió mưa là chuyện của trời, không trách ngươi. Trẫm cũng mệt rồi, mau truyền khẩu dụ, chuẩn bị kiệu xe, bãi giá hồi cung.”

Tiểu thái giám gật đầu vâng dạ, lập tức làm theo.

Lâm Triêu Thần tiện tay cầm lấy quyển tấu chương, vờ như định mang về tẩm cung xem tiếp.

Chỉ là lúc hắn hé mở nó ra, chợt phát hiện dòng chữ kia đã biến mất, nhưng không hoảng sợ mà trái lại còn lấy làm mừng.

‘Dù núi đao biển lửa, Trẫm nhất định sẽ tới.’