Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 223: Lấy giả làm thật, lấy thật làm giả (2/2)

Sau khi lấy cái Tàng Vân Lệnh tuy giả mà thật từ trong cán thương về tay, Lang Nha Lão Tổ lại dùng cái Tàng Vân Lệnh tuy thật mà giả để giá họa cho Triệu Văn Trường.

Cách mà lão chọn thời cơ để Cao Đoản Cung thực hiện sứ mệnh bất đắc dĩ của mình cũng rất vi diệu, đó chính là thừa lúc y vừa mới tu tập【Lang Nha Thương Pháp】tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông.

Làm gì có ai sẽ nghĩ đến chuyện vào thời điểm này, Lang Nha Lão Tổ lại cam lòng đem một tên đồ đệ bảo bối như vậy ra làm vật hi sinh?

Lại nói đến việc lão nhiều lần tái hiện lại cảnh tưởng mình bị kẻ thù đánh chết, theo Từ Hiền thấy thì đây vừa là một nước cờ hay nhưng đồng thời cũng là một pha cờ dở của lão,do nó có không ít sơ hở.

Nhưng cũng không thể trách được lão, bởi nếu Lang Nha Lão Tổ có thể một thân một mình bày bố ra một trận âm mưu kinh thiên, hoàn mỹ vô khuyết, vậy đối thủ của lão cũng không phải tay ngang như Từ Hiền mà là đám Thần Bộ của Cửu Châu Bộ Khoái Hội.

Cái dở thì thì Từ Hiền cũng đã nói rồi, nó khiến Lang Nha Lão Tổ bại lộ mục đích thật sự của mình, đồng thời nếu những “khán giả” mà lão đã lựa chọn có dịp trao đổi tin tức với nhau, việc lão “chết” quá nhiều lần lập tức sẽ bị lộ ra.

Còn nói đến cái hay, nước cờ này của Lang Nha Lão Tổ sẽ giúp lão có thể giá họa cho Triệu Văn Trường, đồng thời mượn dao giết người, nhờ tay kẻ khác thủ tiêu luôn họ Triệu, như vậy thì lão có thể loại bỏ toàn bộ những sơ hở trước đó.

Thử nghĩ mà xem, nếu không có Thiên Hồ Hiệp đột nhiên xuất hiện phá bĩnh, vậy lúc Thôn Thiên Long Vương tới khiêu khích Cao Đoản Cung, chuyện gì sẽ xảy ra?

Có phải là tên này sẽ vẫn toàn thây toàn mạng, hùng hùng hổ hổ tiến vào Hồng Phúc Lâu tìm Cao Đoản Cung, và cũng chứng kiến cảnh tượng Cao đại hiệp chết, Triệu Văn Trường hôn mê?

Thôn Thiên Long Vương không phải Từ Hiền, vậy nên chuyện hắn làm cũng cũng sẽ không là điều tra phá án, mà là lục soát thi thể của Cao Đoản Cung tìm Tàng Vân Lệnh.

Tìm không thấy trên người Cao Đoản Cung, hắn tất nhiên sẽ mò sang Triệu Văn Trường, chỉ cần hắn mò thấy, và chỉ cần lúc đó có ít nhất một người vây xem, chuyện họ Triệu giết huynh đệ đoạt bảo chính là ván đã đóng thuyền.

Hơn nữa, thân là một kẻ không chuyện ác nào không làm, đủ điều kiện kích hoạt nhiệm vụ “Trừ Gian Diệt Bạo” của Từ Hiền, Thôn Thiên Long Vương sẽ tha cho họ Triệu một mạng sao? Thế là manh mối tới đây cũng bị cắt đứt.

Không thể không nói, cách mà Lang Nha Lão Tổ chọn “khán giả” cũng rất đáng khảo cứu, đều là phường ác ôn chó má, Từ Hiền mỗi lần giết bọn chúng đều nhận không dưới năm mươi điểm Thiện Ác.

Triệu Văn Trường chết, lúc bấy giờ thì sơ hở duy nhất còn lại chính là chuyện đám “khán giả” này đều biết về cái chết của Lang Nha Lão Tổ, mặc dù tỉ lệ không cao, nhưng khả năng bọn chúng phát hiện chuyện lão giả chết vẫn là có.

Tạm thời chưa biết bằng cách nào mà lão có thể khống chế thời gian xuất hiện của lũ “khán giả”, nhưng dựa theo thời điểm mà Khai Thiên Đao Tôn tìm đến Hồng Phúc Lâu, mười phần chắc chín là cây dao cùn này sẽ đánh một trận sống chết với con trùng chỉ kia vì Tàng Vân Lệnh.

Khai Thiên Đao Tôn võ lực không tệ, theo Từ Hiền ước tính, sợ rằng khoảng thời gian mà kẻ này bỏ ra để giết chết Thôn Thiên Long Vương, hẳn cũng là vừa khớp để tên “khán giả” thứ ba xuất hiện.

Nói tới đây, Từ Hiền cũng không thể không khen nhãn lực cay độc của Lang Nha Lão Tổ, đám “khán giả” mà lão chọn, kẻ sau mạnh hơn kẻ trước, tên cuối cùng đã có thể xưng là nửa bước Tiên Thiên rồi cơ, nếu không phải bị hắn can thiệp vào thì rất có thể đã tạo thành cục diện:

Bính giết chết Đinh, Ất vừa hay tới kịp giết chết Bính, sau đó Giáp cũng thình lình xuất hiện sau khi Bính chết, ra tay đánh chết Ất.

Chờ bọn “khán giả” này lần lượt ngã xuống, cho tới khi chỉ còn một người, e rằng đó cũng là lúc Lang Nha Lão Tổ xuất hiện thu thập tàn cuộc, kết liễu kẻ cuối cùng biết chuyện lão đã từng “chết”, thu hồi cái Tàng Vân Lệnh màu đồng.

Qua đó, Lang Nha Lão Tổ lại tạo cho người ta một ấn tượng là trong tay lão chỉ có Hậu Thiên Tàng Vân Lệnh mà thôi, không có cái Tiên Thiên Tàng Vân Lệnh nào cả.

Phiền phức duy nhất mà lão cần giải quyết chỉ là việc đắc tội Tiểu Lộc Nữ Hiệp.

Mà theo Từ Hiền thấy thì đó có lẽ không phải việc gì quá khó khăn với Lang Nha Lão Tổ, dựa vào trí mưu hiểm độc của mình, lão hẳn là có thể giải quyết êm xuôi với nàng, hoặc đơn giản hơn là lão rất tự tin vào vũ lực của mình.

Chỉ có một điều duy nhất mà Từ Hiền còn lăn tăn, đó chính là chỉ vì một cái Tiên Thiên Tàng Vân Lệnh, mà Lang Nha Lão Tổ cần phải bày lắm chiêu trò như vậy sao?

Nếu như lão có mười cái tám cái, hoặc thậm chí hai mươi tư cái như Lý Bất Mặc thì còn nói thông.

‘Hay là…’ Từ Hiền chợt sinh ra một suy đoán lớn mật, nhưng hắn cảm thấy điều đó thật bất khả thi.

Sau khi chứng kiến Chân Vũ Đại Đế, dù cho đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng tám, hắn cũng không cho là bản thân mình có thể trực diện tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Tàng cảnh.

Giấu cái huyền bí trong tạng phủ, sinh thành huyền tướng cộng minh thiên địa linh khí, đó không phải là loại năng lực cao thủ Tiên Thiên cảnh có thể chống lại.

Các vị quần chúng của quán rượu không biết gì về suy đoán này của Từ Hiền, cũng không nghe được nghi vấn cuối cùng của hắn, nhưng những thứ còn lại thì họ đều được làm sáng tỏ, người tròn mắt dẹt, kẻ há hốc mồm, nhìn Từ Hiền như nhìn nhân vật thần tiên.

“Thần bộ của Cửu Châu Bộ Khoái Hội, e rằng cũng chỉ đến thế này chứ?”

“Quá kinh khủng! Sợ là ta ợ một cái, Thiên Hồ Hiệp cũng biết ba ngày trước ta ăn món gì.”

“Tráng thay Thiên Hồ đại hiệp, Sa Đà tiểu Gia Cát này nguyện tôn ngươi là Thủy Kính tiên sinh!”

“Thủy Kính tiên sinh? Đó không phải thầy của Ngọa Long tiên sinh sao. Tiểu Gia Cát huynh, ban nãy chẳng phải ngươi nói bản thân ngươi cũng biết được chân tướng rồi à, nếu vậy chỉ nên tôn Thiên Hồ hiệp làm tiểu Phượng Sồ thôi chứ?”

“Ặc! Ha ha… So với Thiên Hồ đại hiệp, ta vẫn còn kém đôi chút, chỉ đoán được bảy, tám phần chân tướng mà thôi, cho nên mới nguyện cam bái hạ phong.”

“Hóa ra là vậy! Tiểu Gia Cát huynh biết nhận chỗ thua, tâm tư cao khiết, không mê danh chuộc tiếng, quả thật đáng kính, đáng kính!”

“Ừm? Quá khen, quá khen rồi!”

“…”

Khác với vị tiểu Gia Cát đang ra vẻ cao thâm, không biết mà giả vờ như biết ngoài cửa, Cố Thịnh Minh đúng là đã đoán được phần nào chân tướng, nhưng cũng vì vậy mà y càng thấm sâu thứ trí tuệ kinh khủng của Thiên Hồ hiệp.

Nếu đổi lại là y, Cố Thịnh Minh cho rằng mình có nghĩ mười năm cũng không liên tưởng được tới chiêu lấy thật làm giả, lấy giả làm thật quá sức cao tay này Lang Nha Lão Tổ.

Hiểu được năng lực suy luận của Từ Hiền là khủng khiếp bậc nào, y bất chợt sinh lòng do dự về việc có nên bán tin tức Thiên Hồ Hiệp chính là La Quán Trung cho Võ Lâm Thời Đại hay không.

‘Đợi chừng mười ngày, nửa tháng ta lại đi đổi thưởng. Nghe nói phó minh chủ là hạng kỳ nhân thần cơ diệu toán, hẳn là Võ Lâm Minh cũng có cách giúp hộ khách che giấu tính danh.’

‘Chờ qua một thời gian, chờ qua một thời gian…’ Cố Thịnh Minh tự nhủ, mặc dù kiêng kỵ Từ Hiền, nhưng sức hút của võ học “cao thâm” cuối cùng vẫn chiến thắng sự sợ hãi trong y.

Quyết tâm phải bán Từ Hiền đổi võ công, nỗi hổ thẹn của Cố Thịnh Minh thoáng hiện trong phút chốc, sau đó liền bay biến vào hư vô.

Giống như kịp nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ kinh hãi đột ngột hiện lên trên mặt, Cố Thịnh Minh run giọng hỏi Từ Hiền: “Thiên Hồ đại hiệp, vừa rồi ngài có nói… Lang Nha Lão Tổ… sẽ xuất hiện thu thập… tàn cuộc?”

Vậy bây giờ có phải lão ta đang ở rất gần chỗ này, hoặc thậm chí từ đầu chí cuối đã ẩn nấp trong Hồng Phúc Lâu rồi hay không?

Đây là nghi vấn của tất cả mọi người đang có mặt, sau khi nghe được nghi vấn của Cố Thịnh Minh.

Vắt chân ngồi trên ghế, nhìn vẻ bàng hoàng của y cũng như những người ngoài cửa, Từ Hiền nở nụ cười thong dong, khoát tay ra hiệu cho Cố Thịnh Minh và chưởng quỹ đi ra ngoài, sau đó nhẹ giọng mà rằng:

“Các vị, chỗ này sắp diễn ra một cuộc hội nghị thượng đỉnh ba bên, ai không muốn xui xẻo bị mù con mắt, cụt cánh tay, hay mất cả mạng, tốt nhất nên xuống lầu thì hơn.”

Từ nửa nén nhang trước, Từ Hiền đã vận【Tọa Vong Kinh】để cảm nhận thiên địa xung quanh.

Lúc này đây, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn đám quần chúng đang hớt hải chạy xuống lầu, hắn chợt ngước mặt lên trần, cười như không cười, hỏi rằng: “Ta nói có đúng không…”

“…Lang Nha Lão Tổ?”