Vì thế nên Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh bắt đầu chính thức ở chung theo đúng nghĩa đen, từ nay về sau sẽ sống một cuộc sống chẳn biết thẹn là gì?

Phù, đương nhiên mọi chuyện sẽ không thuận lợi như thế!

Mặc dù giống như Trương Linh Dật hằng mong, cuối cùng bọn họ cũng thổ lộ tâm tình, lại còn có một mối quan hệ gần gũi, tất nhiên sau này sẽ mỗi tối hát ca, đêm xuân ngắn ngủi[1].

Nhưng trên thực tế, Vương Nghiễm Ninh lại phải tăng ca không ngừng nghỉ.

Trương Linh Dật biết rõ Phúc Mậu Khải Tư đang chuẩn bị tấn công vào thị trường[2], thân là quản lý, Vương Nghiễm Ninh nhiều việc cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng lượng công việc lại nhiều đến mức ngày nào cậu ấy cũng tăng ca đến nửa đêm thì quá đáng rồi phải không? Rõ ràng ngày nào cũng lê lết đến tận nửa đêm mới về đến nhà!

Trương Linh Dật đau lòng thay Vương Nghiễm Ninh, mỗi tối đều nấu đồ ăn khuya chờ cậu về ăn, nhưng có vài hôm Vương Nghiễm Ninh mệt mỏi đến nuốt chẳng vào, vừa về đến nhà đã đi ngủ ngay.

“Linh Dật, em còn phải làm nốt case này, anh không cần chờ em mỗi ngày vậy đâu.” Vương Nghiễm Ninh thấy anh chờ đến độ ngủ quên trên ghế sa-lông, cũng thấy buồn buồn.

“Không có vợ ôm ngủ không ngon!” Trương Linh Dật ôm cậu vào lòng, “Đây là phúc lợi của riêng anh, em không thể cướp được.”

Vương Nghiễm Ninh mệt đến chẳng buồn khuyên anh, chỉ muốn nhanh tắm rửa rồi đi ngủ.

“Ăn trước chút gì đi!” Trương Linh Dật bưng ra một chén canh nấu trứng[3]. Buổi tối không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, lại sợ Vương Nghiễm Ninh đói nên anh mới nấu món canh dễ tiêu cho cậu.

Vừa lúc Vương Nghiễm Ninh cũng hơi khát, liền uống hết cả chén canh.

“Để anh đánh răng cho em.” Trương Linh Dật chờ cậu uống xong liền dán môi vào, dùng đầu lưỡi đảo qua hàm răng của cậu.

Vương Nghiễm Ninh ôm lấy anh đáp lại.

“Có làm không?” Vương Nghiễm Ninh bị khiêu khích nên hơi bồn chồn.

Mặc dù Trương Linh Dật rất muốn nhưng anh vẫn lắc đầu: “Ngủ sớm thôi, mai em còn phải đi làm mà.”

Trương Linh Dật rửa chén, Vương Nghiễm Ninh đánh răng, đến khi cả hai đều xong xuôi, Trương Linh Dật mới ôm Vương Nghiễm Ninh lên giường.

Vừa nằm xuống, đã nghe Vương Nghiễm Ninh thoải mái mà thở ra một hơi.

“Sao lại bận rộn đến thế này?” Trương Linh Dật không thể không nhíu mày.

Bởi vì hai công ty đều cùng ngành nên nhất định sẽ có sự cạnh tranh, vì vậy Trương Linh Dật không hỏi đến tình hình của Vương Nghiễm Ninh, nhưng đến lúc này lại thấy đau lòng thay cho cậu.

Thật ra Vương Nghiễm Ninh cũng không hề nghĩ cách phòng bị Trương Linh Dật, cậu nói: “Chuyện này liên quan đến mấy đại lý bán ra, rắc rối lắm. Cách đây không lâu vừa có hai cậu chuyên viên cấp dưới của em chạy sang DM Trung Quốc làm việc, mọi công việc đều đổ hết lên đầu em, đương nhiên là bận đến không ngóc đầu dậy rồi.”

Trương Linh Dật nheo mắt, anh nhớ dưới quyền Vương Nghiễm Ninh có hai cậu chuyên viên: “Em nói DM Trung Quốc giành mất hai người dưới tay em, người của em dễ giành đến vậy sao?”

Phải biết rằng, tiền lương và phúc lợi của Phúc Mậu Khải Tư cũng không phải thấp trong giới.

Vương Nghiễm Ninh cười nhẹ một cái: “Ừm, tiền lương double, cho nên họ đều đi cả.”

Khóe môi Trương Linh Dật giật giật, anh là một người nằm trong chuyên ngành HR, đương nhiên hiểu double tiền lương có nghĩa là gì: “DM Trung Quốc có bị điên không? Chỉ là hai người chuyên viên mà cũng dám bỏ ra số tiền gấp đôi để giành lấy?”

Bình thường, nếu ngành công nghiệp khai thác nhân tài, tiền lương cũng chỉ dao động tầm 15-30%, bởi vì nó còn liên quan đến chi phí nhân sự và vấn đề công bằng nội bộ. Cho dù là nhân tài ưu tú đến mấy cũng rất hiếm khi vượt qua mức nói trên, nếu vượt quá 30% thì phải cần tổng bộ đặc biệt phê chuẩn.

Trừ khi tiền lương của người được khai thác thấp hơn mức của ngành công nghiệp, hoặc công ty đang rất cần nhân tài mới có thể tăng quá 50%, còn chuyện double…

Trương Linh Dật làm người tuyển dụng cho công ty đã lâu nhưng chưa thấy ai có thể khiến quản lý nhân sự chi ra nhiều tiền vậy để tuyển về, lý do rất đơn giản, từng bộ phận của công ty đều có một chi phí cố định, tiền lương của nhân viên cũng tính vào chi phí của quản lý, cho nên thường thì quản lý thà rằng bỏ qua một người tài chứ không để kẻ dưới quyền ăn hết tiền của mình.

DM Trung Quốc là công ty nước ngoài lâu năm, sao lại hành động ngu ngốc như thế được?

Trương Linh Dật không hiểu nổi.

Vương Nghiễm Ninh nói tiếp: “Anh biết quản lý thị trường của DM Trung Quốc ở Hoa Nam là ai không?”

Trương Linh Dật điểm qua những cái tên đồng nghiệp, vốn là một HR, anh hiểu rõ những người nằm trong ngành công nghiệp cũng là chuyện hợp lý: “Hứa Quốc Huy?”

“Ừm.”

Trương Linh Dật nhanh chóng hiểu ra: “Ý em muốn nói là, Hứa Quốc Huy cố tình nhắm vào em?”

Vương Nghiễm Ninh: “Nếu không cố tình nhắm vào em, em chẳng nghĩ ra lý do nào khác để hắn vội vội vàng vàng gấp đôi tiền lương để giành người của em.”

Thay đổi công việc trong ngành công nghiệp là một chuyện phổ biến, chưa kể đến những lợi ích hấp dẫn của bên kia.

Vương Nghiễm Ninh không đổ lỗi cho những người đã đến DM Trung Quốc, nhưng bây giờ cậu lại phải liên hệ với đại lý của DM Trung Quốc mới là điều rắc rối, vì vậy tình hình là cậu đã rơi vào thế bị động.

“Bố khỉ, tên Hứa Diao[4] đó có bị điên không? Nghề của cậu ta là đi cắn càng hả?” Ngày xưa Hứa Quốc Huy troll Vương Nghiễm Ninh trên forum, bị chụp mũ cái tên “Đệ nhất FA của đại học F”, Trương Linh Dật chẳng có thiện cảm gì với hắn, mở miệng ra ngậm miệng lại đều là Hứa Diao Hứa Diao hết, bây giờ dù có hỏi hay không cũng biết hắn đang GATO với người ta.

Vương Nghiễm Ninh bị Trương Linh Dật chọc cười, cậu bật cười một tiếng, kéo cánh tay Trương Linh Dật để anh ôm cậu: “Ai mà biết, bây giờ bên HR của công ty săn đầu người đang tìm người gấp cho em, nhưng một sáng một chiều sao tìm được người thích hợp, còn quen với chế độ cung cấp hàng của DM Trung Quốc thì…”

Trương Linh Dật hôn lên cổ cậu: “Không cần vội, chậm đã, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Ừm.” Vương Nghiễm Ninh cũng không chịu nổi nữa, nói xong thì ngủ ngay.

Vốn là Vương Nghiễm Ninh đã làm tốt công tác chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, không ngờ mấy ngày sau, bên HR vui mừng thông báo cho cậu biết, thì ra có hai chuyên viên ở DM Trung Quốc đã chủ động xin nghỉ việc, cùng ngày nhận phỏng vấn của phòng Marketing.

Vương Nghiễm Ninh nhìn thấy hai người chuyên viên kia.

Thì ra công việc phòng Marketing của DM Trung Quốc không nhiều, Hứa Quốc Huy lại tuyển một lần hai người, kết quả khiến quyền hạn của mọi người bị chia nhỏ, vốn đã bất mãn sẵn rồi, lại nghe hai kẻ mới vào được double tiền lương, thế là bọn họ nổi giận.

Tên Hứa Quốc Huy kia vốn rất nghiêm khắc với người của mình, lúc mới tuyển họ vào, luôn ép tiền lương xuống mức thấp nhất, mỗi người chỉ tăng 5%, nhưng nhìn vào cái tên DM Trung Quốc, bọn họ cũng cố gắng nín nhịn.

Kết quả sau khi vào làm trong DM Trung Quốc, nhận ra tên Hứa Quốc Huy này rất ghen ghét người tài, những công việc quan trọng chẳng bao giờ cho họ động vào, vốn đã nuôi cục tức trong lòng, bây giờ rõ ràng phòng không cần thêm người mới, hắn lại ra giá rất cao để rinh hai ông Phật về, những người công nhân lâu năm sao có thể nhịn nổi chuyện này!

Ban đầu họ vốn định đi tìm công việc khác, nhưng nền tảng DM Trung Quốc rất vững, trong thời gian ngắn khó mà tìm được một công việc tốt, không ngờ vừa lúc nghe nói Phúc Mậu Khải Tư cũng đang tuyển người, vì vậy bọn họ nhanh chóng nộp sơ yếu lý lịch luôn.

Vương Nghiễm Ninh ngồi chuyện trò với hai người một lúc, nhận thấy họ rất có tố chất, có một người tên là Vu Cảnh, năng lực của cậu ta còn có thể thăng thêm một cấp, hơn nữa điều quan trọng nhất là, bọn họ rất thông thạo hình thức bán ra của các đại lý của DM Trung Quốc.

Vương Nghiễm Ninh cho hai người offer ngay tức khắc, mỗi người tăng 20% tiền lương, hơn nữa còn nâng một người lên thành chuyên viên cao cấp.

Đương nhiên hai người họ vô cùng vui mừng, cùng ngày quay về gặp Hứa Quốc Huy xin nghỉ việc.

Hứa Quốc Huy nổi giận, hứa hẹn gấp đôi tiền lương cho họ tại chỗ, khuyên họ ở ai.

Hai người chuyên viên kia cảm thấy giống đi đang đi giữa đường thì bị một cọc tiền đập vào mặt, nhưng người được Vương Nghiễm Ninh nâng lên làm chuyên viên cao cấp thì cân nhắc một hồi, vẫn quyết định xin nghỉ mà vào làm ở Phúc Mậu Khải Tư.

Mà cậu chuyên viên kia lại gọi điện thoại cho Vương Nghiễm Ninh, nói Hứa Quốc Huy muốn giữ mình lại và điều kiện của hắn, ý của cậu ta rất đơn giản, bản thân vốn cũng chẳng muốn làm việc dưới trướng của Hứa Quốc Huy nữa, nhưng tiền lương của DM Trung Quốc có sức hấp dẫn rất lớn, nếu như Phúc Mậu Khải Tư đồng ý chịu nâng tiền lương lên một lần nữa, cậu ta sẽ cân nhắc về làm cho Phúc Mậu Khải Tư.

Lúc ấy Vương Nghiễm Ninh chỉ cảm thấy tên Hứa Quốc Huy này đúng là điên thật rồi, lại phải khách khí trả lời cậu chuyên viên kia: “Thật ngại quá, dự toán của công ty chúng tôi chỉ có thể phê đến số này, cậu mới cần phải cân nhắc lại, chọn mức lương hấp dẫn hay sự phát triển trong tương lai.”

Cậu chuyên viên kia nhăn nhó một hồi, cuối cùng vẫn chọn ở lại DM Trung Quốc, dù sao tiền lương cũng được nâng lên gấp đôi, điều này không phải công ty nào cũng làm được.

Còn cậu Vu Cảnh được nâng lên thành chuyên viên cấp cao đến nhận chức rất nhanh chóng, sau đó bên công ty săn đầu người lại đề bạt thêm mấy người nữa, Vương Nghiễm Ninh cũng phỏng vấn sơ qua, có một người trong số ấy đã từng làm việc tại Huy Đế Quốc Tế.

Những người mới đến nhanh chóng nới lỏng áp lực công việc trên người Vương Nghiễm Ninh, nhất là Vu Cảnh đã quen với mô hình phân phối của các đại lý DM Trung Quốc, càng như hổ thêm cánh.

Vào cuối tuần, cuối cùng Vương Nghiễm Ninh cũng có thể nghỉ ngơi một ngày, vì vậy trước ngày nghỉ, cậu mời hai cậu nhân viên mới vào và anh trợ lý dùng một bữa cơm.

“Kinsely, theo như anh biết thì lúc đó Hứa Quốc Huy đã đồng ý gấp đôi tiền lương cho cậu, sao cậu không đồng ý ở lại DM Trung Quốc?” Vương Nghiễm Ninh tò mò hỏi Vu Cảnh, mặc dù làm việc cùng nhau chưa được bao lâu, nhưng cậu Vu Cảnh này thông minh lại tài giỏi, điều đáng khen đó là không ỷ mình giỏi mà kiêu, ngược lại là một người rất thực tế, khiến Vương Nghiễm Ninh rất hài lòng.

Vu Cảnh cười đáp: “Em làm việc với Hứa Quốc Huy hai năm, hắn chưa từng thăng chức cũng như tăng lương lần nào, bây giờ tự nhiên lại cho em nhiều tiền như vậy, làm em thấy hơi sợ.”

“Phụt——“ Cậu chuyên viên Ngụy Dịch Văn cùng là người mới, nghe vậy thì bị sặc: “Thời buổi này còn có người sợ tăng lương sao trời?”

Vu Cảnh cực kỳ nghiêm túc: “Sợ chứ, bây giờ Hứa Quốc Huy muốn đối đầu với Phúc Mậu Khải Tư, đương nhiên đồng ý chi tiền cho tôi, nhưng đợi đến khi chuyện này kết thúc, ai biết tôi còn có thể được ở lại dưới trướng của hắn ta nữa hay không… Ngoài ra…” Vu Cảnh dừng lại, nhìn sang Vương Nghiễm Ninh: “Tôi cảm thấy ông chủ Vương đây rất tinh mắt, mặc dù không nói sẽ cho tôi bao nhiêu tiền, nhưng lại thăng cấp cho tôi, ai cũng biết tôi làm trong DM Trung Quốc hai năm, sản phẩm của DM ngoài thị trường tăng 20% nhưng Hứa Quốc Huy chưa bao giờ thăng cấp cho tôi.”

Ngụy Dịch Văn nghe thế thì “À——“ lên một tiếng, “Thì ra là vậy, một ông chủ tốt là điều quan trọng, tôi cũng biết anh Ninh là một người đáng tin cậy, nào, anh Ninh, em mời anh một ly.”

Vương Nghiễm Ninh sầm mặt nhận ly rượu: “Bớt vuốt mông ngựa đi[5].”

Ngụy Dịch Văn đáp nghiêm túc: “Sao lại bớt vuốt mông ngựa được, anh Ninh à, anh là ông chủ của em, từ ngày em bước chân vào Phúc Mậu Khải Tư, em đã nhủ với lòng phải hết sức nịnh nọt anh đó anh à!”

Vương Nghiễm Ninh: “…”

Vu Cảnh: “…”

Trợ lý: “…”

Vương Nghiễm Ninh quay sang nói với trợ lý: “Cậu sang bên HR nói với họ, cuối tuần này sẽ cho Even nghỉ, nhân lúc còn đang thử việc, không cần trả tiền lương đâu.”

Ngụy Dịch Văn vội vàng nhào đến ôm chân: “Em sai rồi, anh Ninh, nhà em còn mẹ già còn con nhỏ, xin anh đừng sa thải em… muốn sa thải thì cũng đợi em thử việc xong, tốt xấu gì cũng phải trả em chút tiền chứ!”

Mi mắt Vương Nghiễm Ninh giật giật: “Không sa thải cậu cũng được thôi, nhưng mà cậu phải hứa với tôi một chuyện.”

Hai mắt Ngụy Dịch Văn lấp lánh ngay lập tức: “Anh Ninh anh nói đi, chỉ cần anh không sa thải em, dù lên núi đao xuống vạc dầu cũng không thành vấn đề.”

“Vậy thì buổi tiệc hằng năm của công ty, mấy tiết mục góp vui giao hết cho cậu rồi.” Vào buổi tiệc thường niên của công ty, vì mấy năm nay nhân viên phòng Marketing rất tẻ nhạt, mỗi lần chọn tiết mục là phải thảo luận cả ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể đọc một bài thơ, năm nay lại có một chú hề như Ngụy Dịch Văn, chỉ cần làm khổ cậu ta là được rồi.

“Ok!” Ngụy Dịch Văn vỗ bàn, tiếp tục ăn cơm.

“Nhưng mà tôi vẫn tò mò, Kinsely sao cậu lại nộp hồ sơ vào công ty chúng tôi?” Thường thì những công ty cạnh tranh trực tiếp đều rất nhanh nhạy, có rất ít công nhân để ý đến tin thông báo tuyển dụng của công ty đối thủ, đa số đều thông qua công ty săn đầu người.

Vu Cảnh đáp: “Chuyện này rất thú vị, thật ra công ty săn đầu người tìm được em, đề bạt em cho bộ phận tiêu thụ của Huy Đế Quốc Tế, nhưng em chẳng hứng thú với bộ phận tiêu thụ mấy, lại không muốn tiếp tục làm việc với Hứa Quốc Huy. Vốn chỉ muốn đi tìm hiểu Huy Đế một chút, vừa lúc cùng với Quản lý HR Trương của bọn họ trò chuyện một chốc, quản lý Trương giới thiệu cho em biết ở Phúc Mậu Khải Tư đang tuyển chuyên viên thị trường nên em cứ vào đây thôi.”

Vương Nghiễm Ninh nhíu mày: “Trương Linh Dật giới thiệu cậu sao?”

“Anh cũng biết quản lý Trương à?” Vu Cảnh cười cười, “Không tính là giới thiệu, quản lý Trương là một người rất tốt, rất có tiếng trong giới, lại chuyên nghiệp nữa. Anh ấy nói chuyện với em một lúc thì biết em không thích hợp với bộ phận tiêu thụ, nhưng phòng Marketing ở Huy Đế lại hết chỗ nên mới giới thiệu sang Phúc Mậu Khải Tư.”

Vương Nghiễm Ninh cười hai tiếng khó hiểu.

“Quản lý Trương là một người rất tuyệt!” Ngụy Dịch Văn vừa ăn vừa chêm vào, “Lúc trước em là người được anh ấy tuyển vào Huy Đế đó, sau này khi em rời khỏi Huy Đế, anh ấy đã cho em rất nhiều lời tư vấn nghề nghiệp. Ha ha, thật ra trước khi vào Phúc Mậu Khải Tư, em có từng hỏi qua ý kiến ảnh, ảnh rất ủng hộ nên em mới không ngần ngại chạy đến đây ôm đùi anh Ninh nè.”

Vương Nghiễm Ninh: “…”

Vu Cảnh: “Even cậu ăn nhiều chút đi.”

.

.

.

[1] Cụm từ gốc là “Dạ dạ sênh ca, xuân tiêu khổ đoản”: “Dạ” là ban đêm, “sênh ca” có nghĩa là ca hát. “Đêm xuân ngắn ngủi” là một cụm từ trích từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi/Tòng thử quân vương bất tảo triều” (Đêm xuân ngắn ngủi có ngần/Buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu – Ngô Linh Ngọc dịch)

[2] Cụm từ gốc là “Khai cương thác thổ”: Có nghĩa là mở mang biên giới đất đai, ý chỉ mở ra một công việc làm ăn mới.

[3] Từ gốc là “Đản hoa thang” là một món canh/súp thường nấu với trứng cùng cà chua hoặc rong biển. Chữ “hoa” ở đây ý chỉ trứng nổi trên mặt nước như rắc hoa.

[4] Diao: Với người Trung Quốc, “diao” chỉ bộ phận sinh dục của nam giới.

[5] Vuốt mông ngựa: Nịnh nọt, tâng bốc.