Hiệp Chi Uy Giả

Chương 3: Tuyệt xử phùng sinh, tự tầm tử lộ

Sáng sớm, mặt trời mọc lên từ phía đông, rặng mây muôn nẻo, đem ánh vàng phủ khắp non xanh nước biếc, đồng ruộng đồi núi. Mộc Vân Phong đứng đón mặt trời, nhìn trừng trừng văn nhân áo xanh đứng phía trước cách chừng mấy trượng. Người đó có ba chòm râu dài, mặt như quan ngọc, phong thái xuất trần. Nhưng y chỉ cảm giác như đang nhìn một con độc xà nhiều màu sặc sỡ, sống lưng y lạnh toát, trong lòng ghê tởm.

Liễu Tùy Phong chấp tay sau lưng, đôi mắt sáng rực hàn quang, nhìn chằm chằm Mộc Vân Phong đang đứng một cách kiêu ngạo, gật gù thốt:

“Hôm qua mới ở trước mặt ta bỏ chạy không kịp, nay lại dám đứng đĩnh đạc đối diện ta, xem ra cũng là hảo hán. Bất quá, không biết cân lượng, chạy tới chịu chết, ôi …”

Liễu Tùy Phong thở dài tiếc nuối, lắc đầu nhè nhẹ, dùng khăn tay chậm rãi lau thanh trường kiếm sáng choang, từ tốn nói:

“Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, dài ba thước ba, nặng mười hai cân bảy lượng, một chiêu Thu Phong Tảo Lạc Diệp chưa từng để ai sống sót!”

Hắn rung thân kiếm, quát lên thứ âm thanh sắc bén:

“Sát!”

Vạt áo xanh tung bay như cưỡi gió, thân hình lao tới, vạn đạo hàn quang lóe sáng, ánh mặt trời bị che khuất!

Mộc Vân Phong biến sắc thoái lui, thấy bóng dáng Liễu Tùy Phong rơi xuống ngay trước mặt mình, cách xa chỉ đúng hai trượng, đã sập bẫy rồi.

“Đánh.”, Long Tiểu Hà ôm theo một tảng đá lớn từ sau vách đá nhảy ra, muốn ném vào hố, chợt thấy bóng dáng bay vọt lên. Liễu Tùy Phong đã nhảy khỏi hố, dọa Long Tiểu Hà ném bừa tảng đá, xoay người bỏ chạy, miệng gọi lớn:

“Nguy cấp! Chạy!”

Thân hình Liễu Tùy Phong lăng không, đã gặp biến cố, nên không dám tùy tiện đặt chân, lộn một vòng trên không, trở lại chỗ đứng ban đầu, định thần chuẩn bị tung sát chiêu, nhìn thấy Long Tiểu Hà kéo theo Mộc Vân Phong nhảy xuống vách đá.

(Mộc Vân Phong và Long Tiểu Hà rơi thẳng xuống nửa chừng vách núi, rớt vào cái lưới lớn.)

Không nói tới Liễu Tùy Phong đứng trên vách núi nghi hoặc khó hiểu. Chỉ nhắc lại Mộc Vân Phong và Long Tiểu Hà lộn mấy vòng trong không trung, rơi thẳng xuống vực thẳm, đến giữa đường thì rớt vào cái võng lớn. Không ngờ lực rơi của hai người quá mạnh, cái võng đan tếch qua loa bằng mây không chịu nổi, nghe bực bực mấy tiếng, dây mây đứt, cành nhỏ cũng gãy. Hai người rơi thẳng xuống đáy vực. Cũng may võng mắc cách đáy không cao, dưới đáy lại có cây bụi rậm rạp, cành lá héo úa rơi dày thành tấm đệm thiên nhiên êm ái. Tuy vậy, hai người cũng bị quăng lên bảy tám lượt. Mộc Vân Phong còn đỡ, thở dốc mấy cái đã có thể chầm chậm bò dậy. Long Tiểu Hà nằm trên mặt đất rên hư hử.

“Sao rồi? Không bị thương chứ?”, Mộc Vân Phong vừa nói vừa đưa tay đỡ Long Tiểu Hà, chợt thấy hắn trừng mắt nhìn chằm chằm một bụi rậm gần đó, thần tình khẩn trương và kinh sợ. Mộc Vân Phong tức thì nhìn theo hướng mắt của hắn, chỉ thấy từ trong bụi rậm, vài đôi mắt màu xanh u ám đang nhìn mình chòng chọc, chợt hoảng hốt, nhìn lại thật kỹ, không khỏi tức cười:

“Sợ gì chứ, bất quá là mấy con chó lớn, chẳng phải ngươi rất giỏi ngón Đả Cẩu bổng sao? Đúng dịp đại triển thân thủ!”

Vừa nói y vừa tiện tay dùng kiếm chém lấy một nhánh cây, đẻo thành trường côn dúi vào tay Long Tiểu Hà.

“Chó lớn?”, Long Tiểu Hà nắm chặc trường côn, giãy dụa đứng lên, vẻ mặt thảm khốc, “Đó là tổ tông của chó lớn, sói!”

Mộc Vân Phong hoảng hốt nhìn quanh, chỉ thấy bốn bề bụi rậm chẳng biết có bao nhiêu con sói xám đang chầm chậm tiến sát, những cặp mắt tham lam lạnh lẽo, không khỏi kinh hãi thốt:

“Lẽ nào nhiều sói như vậy?”

Long Tiểu Hà nhìn tứ phía, thấy trong thảm lá cây khô dầy đặc này dường như có vô số mảnh xương trắng, lập tức tỉnh ngộ:

“Ta hiểu rồi. Những kẻ trước đây bị Liễu Tùy Phong giết, xác rơi xuống đáy vực, dẫn dụ lũ sói này, xong rồi, xong rồi, chúng ta đã rớt xuống cái quán ăn lộ thiên của đám sói.”

Sói ở đây dường như chưa từng thấy người sống rớt xuống, nên ban đầu có chút ái ngại. Nhưng gần như ngửi được mùi vị quen thuộc, chúng không ngăn được nước dãi ròng ròng ở miệng, chậm chạp bước qua, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ.

Long Tiểu Hà rên rỉ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, hy vọng có đủ chỗ bám để leo lên trên. Vừa ngẩng lên đã kinh hoảng thất sắc, mặt trời đã lặn, mây mù thưa thớt, nhìn rất rõ tình hình trên vách núi kia. Dù không dám khẳng định đứng trên có thể nhìn rõ đáy vực, nhưng chiếc võng đó khẳng định đã lọt vào tầm mắt của Liễu Tùy Phong. Một thân ảnh từ đỉnh bay thẳng xuống, trông như một con chim lớn giữa nham thạch và rễ cây lởm chởm. Trường kiếm trong tay hắn phản chiếu lấp lánh ánh dương quang.

“Xong rồi, xong rồi, phen này xong rồi, trước mặt là sói, trên đầu có hổ, Long Tiểu Hà ta phen này tiêu rồi!”, Long Tiểu Hà sợ đến mặt tái như cục đất.

Mộc Vân Phong vực Long Tiểu Hà dậy:

“Mau theo ta!”

Trường kiếm mở đường, y kéo Long Tiểu Hà xông vào hang động nơi vách đá lồi lõm bên cạnh, cố gắng giấu thân hình. Bên ngoài vang lên tiếng gầm gừ của lũ sói hòa cùng kiếm phong xé gió. Ắt là Liễu Tùy Phong đã đáp xuống đáy vực.

Chỉ nghe tiếng gầm gừ mỗi lúc một nhiều, kèm theo tiếng tru thật dài, tựa hồ lũ sói hô hào tương trợ lẫn nhau, âm vang bốn bề không ngừng vọng lại, thời khắc này thực không biết có bao nhiêu con, khiến người nghe thấy mà biến sắc. Đương lúc hai người bọn Mộc Vân Phong sợ hãi vô cùng, lại nghe kiếm phong rít lên, bóng ảnh thanh bào chớp qua. Liễu Tùy Phong đã tiến vào hang động trú ẩn của cả hai. Vài con ác lang đuổi theo sát sao. Mộc Vân Phong không kịp nghĩ ngợi, trường kiếm xuất nhanh như điện, ghim một con ác lang vào mặt đất. Liễu Tùy Phong cũng xoay người xuất kiếm, hàn quang lóe sáng, con ác lang còn lại lập tức đầu mình hai nơi. Những con sói phía sau thấy hai kẻ ngày hung bạo, sợ đến không dám tiến vào nữa.

Ác lang vừa thoái lui, Liễu Tùy Phong và Mộc Vân Phong lập tức cầm kiếm đối mặt, trừng trừng nhìn đối phương, đều sợ đối phương đột nhiên xuất thủ. Mộc Vân Phong có phát hiện ngoài ý muốn. Một Liễu Tùy Phong ung dung tiêu sái, thời khắc này mũ áo không chỉnh tề, trường bào rách bươm, chắc phút chốc đã bị ác lang xé nát vài chỗ y phục. Y không khỏi cảm giác sợ hãi lũ ác lang hung hãn.

“Liễu trang chủ, Liễu đại hiệp, mọi người đều là người trong giang hồ, đem chút phong độ ra được không?”, Long Tiểu Hà đang trốn sau lưng Mộc Vân Phong, đội nhiên nói lớn, “Chúng tôi đã nhận thua bỏ chạy, ngươi còn muốn giống chó dữ cắn người không buông, truy bức gắt gao làm chi?”

Liễu Tùy Phong bật lên tràng cười hiểm độc:

“Liễu Tùy Phong ta xuất đạo mười năm, không ngờ bị hai lên tiểu tử thỏ đế các ngươi đùa bỡn đến mặt mũi đầy bụi bặm. Nếu không đem hai ngươi băm thành từng khúc thị uy lũ sói, Liễu Tùy Phong ta không cần lăn lộn trên giang hồ nữa rồi.”

Mộc Vân Phong không hề sợ hãi, nói:

“Ngươi muốn giết bọn ta, chỉ sợ không dễ dàng gì. Cứ cho là giết nổi, ngươi cũng khó trốn khỏi miệng sói.”

Liễu Tùy Phong liếc ngang đánh giá, chỉ thấy người này là một tên miệng nhỏ gan lớn, chưa từng xuất lộ. Đang lúc hắn do dự bất quyết, bất ngờ vài con ác lang hung hãn gầm rú xông qua. Hắn lập tức vung trường kiếm chém xuống, giết chết hai con, nhưng đã bị một con khác cắn vào bắp chân, tức thì đá văng nó ra ngoài. Phía bên kia, Mộc Vân Phong và Long Tiểu Hà liên thủ giết được một con sói, nhưng đã sức lực cùng kiệt. Ba người dường như rất ăn ý, hợp lực ngăn chặn những con sói còn lại. Đám sói thoái lui. Liễu Tùy Phong thu kiếm nói:

“Được! Nợ chúng ta để tính sau, trước tiên phải hợp lực chạy khỏi tử địa này đã!”

Mộc Vân Phong âm thầm thở dài, quả nhiên là nhất đại kiêu hùng, nâng lên được buông xuống được, bèn thu kiếm nói:

“Được, trước hết chúng ta tề tâm hợp lực đối phó lũ sói, ân oán tạm gác lại!”

Long Tiểu Hà thở phào một hơi:

“Vậy mới đúng chứ! Tốt xấu gì chúng ta đều là người, nói sao cũng là đồng loại, không cần đấu tới kẻ chết người sống, giữ mạng mới quan trọng!”

Liễu Tùy Phong không để ý đến Long Tiểu Hà, lạnh nhạt đáp:

“Ai có biện pháp gì tốt thoát khỏi đây?”

Mộc Vân Phong quan sát bốn phía, không thể không lắc đầu. Long Tiểu Hà than vãn:

“Có thể có biện pháp gì tốt đây, nếu cứ đứng đây ca thán, chi bằng hai ngươi luân phiên canh giữ cửa động, ác lang muốn vào cũng không được, chỉ cần làm tiêu hao lòng nhẫn nại của chúng, hoặc giả chúng đói mà không làm gì được, tự nhiên bỏ đi.”

Liễu Tùy Phong lạnh nhạt thốt:

“Sói là loài động vật nhẫn nại bậc nhất, mười ngày nửa tháng không ăn không uống cũng không sao. Chỉ sợ chưa đợi được chúng đánh mất kiên nhẫn, chúng ta đã đói chết trước rồi.”

“Vậy ngươi có cách gì?”, Long Tiểu Hà không khách khí hỏi.

“Ta có một biện pháp.”

Vừa nói xong, Liễu Tùy Phong đột nhiên đâm một kiếm vào Mộc Vân Phong, bức y thoái lui thật nhanh. Liễu Tùy Phong lao tới như một mũi tên, tóm Long Tiểu Hà trong tay. Mộc Vân Phong thét lớn, vội vã xuất kiếm liên tiếp, nhưng đều bị Liễu Tùy Phong đón đỡ. Hắn vừa đỡn đòn vừa quát:

“Lui mau cho ta, bằng không, ta bóp chết tên thỏ đế này!”

Mộc Vân Phong vội lui hai bước, nổi giận mắng Liễu Tùy Phong:

“Tên rùa đen đê tiện vô sỉ, ngươi muốn làm gì?”

Liễu Tùy Phong cười hiểm độc:

“Tiểu tư ngươi thân thủ không tệ, ra ngoài dẫn dụ đám súc sinh đó, bằng không ta từng kiếm cắt nhỏ bằng hữu ngươi ra nuôi sói!”

Mộc Vân Phong hai mắt tóe lửa, nổi giận quát:

“Liễu Tùy Phong, tên rùa đen, tốt xấu gì ngươi cũng là nhân vật thành danh, không ngờ đê tiện hạ lưu như thế!”

Liễu Thùy Phong bật cười:

“Nếu luận đê tiện cũng là các ngươi đê tiện trước, không trách ta được. Còn không đi mau? Không đi, ta chém đứt cánh tay hắn đầu tiên!”

“Đi! Ta đi!”, Long Tiểu Hà đột nhiên thét lớn, “Rơi vào tay con rùa đen người sớm muộn cũng chết, chi bằng bổn thiếu hiệp ra ngoài liều mạng, ít nhiều còn chút cơ hội. Cùng lắm thì chết trong miệng sói, so với chết bởi ác cẩu còn tốt hơn!”

Liễu Tùy Phong không để ý đến lời nói móc của Long Tiểu Hà, lại cười thốt:

“Tiểu tư ngươi là phế vật, ra ngoài không hay, bằng hữu ngươi đi, vậy mọi người đều còn hy vọng!”

Mộc Vân Phong dựng kiếm lạnh lùng nói:

“Muốn đi, ta và hắn cùng đi. Nếu không, cùng lắm tất cả liều mạng sống chết một phen!”

Liễu Tùy Phong do dự một lúc, liền đáp:

“Được, chẳng sợ các ngươi giở trò! Nếu các ngươi không đi, nhiều lắm ta giết hai tên thỏ đế trước, rồi xông ra quyết đấu một trận, cũng chưa phải không còn cơ hội.”

Nói rồi, gã buông Long Tiểu Hà ra.

Nắm tay Long Tiểu Hà, Mộc Vân Phong ngạo nghễ thốt:

“Ở lại đây trước sau cũng chết, không bằng chúng ta xông ra ngoài!”

Long Tiểu Hà nhặt một cây gậy lên, lớn tiếng đáp lại:

“Được! Huynh đệ đồng tâm, cứng cáp hơn vàng, chúng ta xông ra liều mạng trận này, Long Tiểu Hà ta không tin đoản mệnh như vậy!”