Sau khi rời khỏi đoạn đường tắc nghẽn, trông cả hai có hơi chật vật. Hạ Minh Nguyệt đến siêu thị mua bộ đồ mới rồi rẽ vào một nhà hàng gần đó. Sau bữa ăn, Hạ Minh Nguyệt nói: “Bữa này không tính, nó chỉ giải quyết cảm giác đói, chứ không thể bày tỏ lòng biết ơn của em đối với anh. Để lần sau em mời anh nghe.”

“Không cần, đủ rồi.” Người lạnh lùng không thể đồng ý ăn suốt được.

Hạ Minh Nguyệt đối đáp trôi chảy: “Em là sinh viên, nhờ giúp đỡ của anh, mấy năm sau sẽ không phải lo lắng về học phí nữa. Một bữa cơm xoàng sao có thể bù đắp được ân huệ lớn như vậy. Nếu chị Đàm biết em chỉ mời anh một bữa cơm này, chắc chị ấy sẽ đuổi em đi mất!”

“Chuyện này để sau rồi nói.” Mình là đàn ông, làm sao có thể ăn chực của con gái người ta mãi được. Không cho phép.

“Vâng.” Hạ Minh Nguyệt không nài nỉ nữa, “Hôm nay em rất vui, ở bên Cố tổng em thấy rất an toàn.”

Tim Cố Minh Diệp bắt đầu bay lên, “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Thứ Hai, chị Đàm trở về sau chuyến công tác, nói với Hạ Minh Nguyệt: “Chị đọc qua kịch bản của rồi, nó thực sự phù hợp với phong cách của Tiêu Vũ.” Chị nói tiếp, “Công ty đã yêu cầu chị sửa kịch bản này, sắp quay rồi, em muốn tham gia không.”

“Khi nào?”

“Một tuần sau.”

“Nhanh thế!”

“Bên Tiêu Vũ định quay kịch bản này thành phim ngắn, dự kiến ​​mỗi tập 10 phút. Chị đã chia xong số tập rồi, lát sẽ gửi email chi tiết cho em, em xem xem có chỗ nào cần sửa thì bảo chị.”

Hạ Minh Nguyệt nhìn chị Đàm đầy sùng bái. Đây là điểm khác biệt giữa đại bàng và gà con, hiệu suất công việc nhanh kinh khủng, quá chuyên nghiệp, quá ngầu. “Hôm nay lại là fan nhỏ của chị Đàm.”

Chị Đàm cười: “Đừng luyên thuyên! Nếu em chuyển tâm tư em dành cho Cố tổng vào kịch bản thì em sẽ thành Đàm Hồng thứ hai.”

“Thôiii. Em thà nằm khóc trên giường của Cố tổng còn hơn ngồi cười trong văn phòng.”

Đàm Hồng vờ đánh cô. Hạ Minh Nguyệt “gâu gâu” hai tiếng, hét to: “Thần chó cứu mạng!”

Đàm Hồng tức giận lườm cô: “Mau đọc kịch bản đi!”

Hạ Minh Nguyệt cười khúc khích nhìn chị, đi được ba bước rồi đột nhiên nhảy qua ôm lấy chị: “Cảm ơn chị Đàm, em yêu chị!” Biên kịch có tiếng tăm một chút sẽ không nhận mấy việc sửa kịch bản vì đó là chuyện rất phiền phức. Đàm Hồng đã là đại ca trong ngành rồi, không cần phải làm mấy chuyện vặt này. Dù đó là việc công ty giao cho chị, chị cũng hoàn toàn có quyền từ chối.

Đàm Hồng vỗ về cô, “Yêu phải thể hiện bằng hành động, em mau—”

“Nhắm mắt lại!” Hạ Minh Nguyệt che kín mắt chị, giọng nói vẫn mang theo ý cười, “Ta ta ta ~” Không biết cô lấy từ đâu ra một chiếc hộp, “Món quà của tình yêu đọ.”

Đàm Hồng cầm lấy và mở ra, là một chiếc bút máy Namiki hình hoa mai và chim oanh (*). Cách đây nửa tháng, chị đã thấy cây bút này khi lướt web, bút rất đẹp nên chị thuận miệng khen một câu. Lúc ấy Hạ Minh Nguyệt vẫn đang cắm mặt viết kịch bản.

(*) Bút máy Namiki là dòng bút máy đặc trưng của Nhật Bản, được trang trí bằng kỹ thuật Maki-e (sơn mài bằng bột kim loại, thường là vàng hoặc bạc). Bút máy Namiki nổi tiếng với vẻ đẹp xa hoa, lộng lẫy, giá dao động từ 15 – 300 triệu / một chiếc tùy vào họa tiết trang trí và thuộc bộ sưu tập nào. Theo như mình tìm hiểu, chiếc bút Minh Nguyệt mua có giá khoảng 170 triệu =))

Đúng như thầy La từng nói, con bé rất có tâm. Đàm Hồng nhận lấy, chợt nghĩ tới điều gì đó, chị kinh hãi: “Em lấy đâu ra nhiều tiền thế!”

Hạ Minh Nguyệt tự hào vỗ bộ ngực nhỏ của mình: “Thiếu nữ thiên tài 16 tuổi đã bắt đầu kiếm tiền rồi. Em đâu có nói phét!”

Có thể kiếm được bao nhiêu? Đàm Hồng muốn bảo cô cầm về, nhưng lại nghĩ lúc phim phát sóng cô cũng kiếm được chút ít. Giờ chị về sửa kịch bản thật chỉnh chu, tạo danh tiếng tốt cho cô sau này, tương lai cũng rộng mở hon.

Mỗi một cây bút, chỉ có người so đo keo kiệt mới trả tới trả lui.

Đàm Hồng yên tâm cười: “Ừ, em thì giỏi rồi!”

Một tuần sau, Hạ Minh Nguyệt theo Đàm Hồng vào đoàn phim Bạch nguyệt quang. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với lĩnh vực sản xuất phim truyền hình, cái gì cũng thấy tò mò, cũng nhanh chóng hòa nhập với đoàn phim. Cô muốn chia sẻ những phát hiện mới lạ của mình với đám chị em nhưng vì đã ký thỏa thuận bảo mật nên cô không thể nói gì.

Aaaa, ngột ngạt muốn phát điên.

Đàm Hồng lo lắng cô còn nhỏ không giấu được chuyện, liền dùng Cố tổng uy hiếp cô: “Em là do Cố tổng tiến cử. Nếu phạm phải điều gì, Cố tổng là người xấu mặt nhất đấy.”

Á á, người đàn ông làm ruột gan tôi cồn cào cào.

Hạ Minh Nguyệt chỉ là một biên tập viên thực tập, nhưng khi làm việc với các nhà biên kịch lớn, công việc vẫn nhàn nhã hơn cô tưởng nhiều. Đây là một đoàn phim nhỏ, các diễn viên đều là người mới hoặc chưa nổi mấy. Đạo diễn lại có quan hệ rất tốt với Đàm Hồng nên Hạ Minh Nguyệt tới đây một tuần cũng không hóng được phốt gì.

Không ai chạy đến đòi sửa kịch bản.

Không ai yêu cầu thêm đất diễn.

Không ai ném kịch bản, mắng là “rác rưởi”.

Về cơ bản, chị Đàm đưa một tập, đạo diễn quay một tập, mấy lời thoại khó, các diễn viên đều tự học thuộc, rất chuyên nghiệp.

Hạ Minh Nguyệt cảm thấy hơi cô đơn. Nhớ Cố tổng, nhớ nồi lẩu.

Buổi chiều, chị Đàm nhờ cô gửi kịch bản cho diễn viên mới. Hạ Minh Nguyệt bèn cầm kịch bản đi.

Thiếu niên mặc bộ quần áo quản gia tươm tất, đeo kính tròn lịch lãm, cởi găng tay trắng trước gương ______ dễ thương, cao ráo, xinh đẹp. Cậu thấy người tới, vội cười ngọt ngào: “Chị Minh Nguyệt đấy ạ?”

Hạ Minh Nguyệt tạm thời quên mất Cố tổng. Trời ơi, sao trên đời lại có người đáng yêu hơn mình nhỉ?

Bên kia cúi đầu chín mươi độ chào cô: “Sau này mong chị Hạ Minh Nguyệt giúp đỡ nhiều hơn.”

Hạ Minh Nguyệt vội vàng cúi đầu chào lại: “Không đâu, không đâu, tôi chỉ tới đưa kịch bản thôi.”

Người bên kia lại cúi đầu: “Nghe nói kịch bản là do ngài viết. Thật lợi hại! Kịch bản rất hay!”

Hạ Minh Nguyễn cũng khom lưng: “Không có, là do chị Đàm sửa hết đó.”

Người bên kia lại cúi đầu: “Ngài

đừng khiêm tốn, lúc đọc bản gốc em đã rất thán phục tài năng của ngài rồi.”

Hạ Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy đau lưng, “Đừng, đừng, tôi không chịu nổi nữa.”

Đàm Hồng vừa hay đi qua, nhìn thấy hai người cứ cúi đầu mãi, liền hỏi: “Hai người đang bái đường à?”

Hạ Minh Nguyệt: “……”

Chàng trai cuối cùng cũng ngừng cúi đầu, tự giới thiệu: “Xin chào, em tên là Vương Khê.”

“Xin chào, Hạ Minh Nguyệt.” Sau đó, cô nhanh chóng theo chị Đàm rời đi.

Chị Đàm nói: “Vương Khê là người Tiêu Vũ muốn nâng đỡ. Cậu ấy còn trẻ, ngoại hình bắt mắt, không có tật xấu, đa tài, tính tình dễ chịu. Với tài năng hiện tại, không khó để nổi tiếng đâu.”

“Ồ ồ.” Hạ Minh Nguyệt gật đầu, “Chỉ là, sau này sợ eo không tốt.”

Chị Đàm trừng mắt nhìn cô: “Người ta mới 18 em đã muốn xuống tay à!”

Hạ Minh Nguyệt: “???” Ơ này, em cũng có 19 thôi mà?

“Chị Đàm!” Hạ Minh Nguyệt tức nghẹn máu, “Đầu tiên là Chu tổng, sau đó là Vương Khê, trong mắt chị đạo đức của em xuống cấp đến mức nào rồi?”

Đàm Hồng nghĩ đến tuổi của Hạ Minh Nguyệt, bật cười: “Mồm mép như tay chơi lão luyện, giờ ngồi trách ai?”

Hạ Minh Nguyệt ấm ức: “Đành trách em tuổi trẻ tài cao.”

Đàm Hồng phì cười, Hạ Minh Nguyệt tức giận bỏ đi.

Cốt truyện quay vào buổi chiều là tập đầu tiên của kịch bản, Chu lão tổng ngồi bệt trên bồn cầu khóc tu tu, chàng quản gia đứng hứng nước mắt cho ông.

Hạ Minh Nguyệt ngồi trong góc xem diễn, so với ông chú trung niên béo ục ịch, cậu thiếu niên trông càng như hoa như ngọc, da trắng môi hồng, đôi mắt ngây thơ trong sáng, tràn đầy sức trẻ, cô không khỏi thở dài: “365 ngày tức là 8760 giờ bị tia cực tím bào mòn tuổi trẻ.”

Sau khi Vương Khê hoàn thành cảnh quay, cậu đã chạy đến chỗ Hạ Minh Nguyệt cúi đầu đầy phấn khích: “Ngài thực sự rất tuyệt vời!”

Hạ Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy chào lại: “Cám ơn, cậu diễn rất hay.”

Vương Khê lại gập lưng thấp hơn: “Đó là nhờ ngài viết kịch bản tốt khiến đam mê của em trỗi dậy!”

Hạ Minh Nguyệt khom lưng: “Không đâu, không đâu…” Cô vừa nói vừa rút lui.

Vương Khế lại sán đến hỏi: “Ngài có thời gian không? Em có một số thắc mắc muốn hỏi chị về vai diễn quản gia.”

“Có chứ, có chứ.” Một trong những mục đích chính mà chị Đàm rủ cô đến đây là để trao đổi với các diễn viên, trao đổi ý tưởng kịch bản và hiểu hơn về cách sáng tác, “Chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, cậu đừng xưng “ngài” tới ngài lui nữa, tôi khó xử lắm.”

“Em cũng cảm thấy quái quái.” Vương Khê gãi gãi đầu, “Vậy em có thể gọi chị là gì?

“Gọi Minh Nguyệt là được.”

“À vâng, Minh Nguyệt. Chị cứ gọi em là Vương Khê ạ.” Cậu lại cúi đầu.

Hạ Minh Nguyệt muốn điên lên – cô không muốn trước khi bị Cố tổng hiếp gãy eo lại bị đau eo vì cúi chào nhiều đâu, “Chúng ta có thể thương lượng một chút được không Vương Khê?” Hạ Minh Nguyệt khom lưng.

“Chị cứ nói.” Vương Khê cúi đầu.

“Chúng ta có thể nói chuyện mà không cúi đầu không?”

Vương Khê cười rộ lên: “Được ạ. Em xin lỗi.” Cúi đầu.

Hạ Minh Nguyệt: “…” Cô quyết định xóa vai quản gia này đi.

Vương Khê sờ mũi, lè lưỡi nói: “Đã quen rồi.”

Hai người ngồi sang một bên thảo luận kịch bản. Vương Khê hỏi: “Tại sao mỗi lần quản gia xuất hiện đều là lúc Chu lão tổng đi vệ sinh, lúc vào còn hít hít mũi?”

“Vì cậu ta thích ngửi mùi cứt.”

Vương Khê ngẩn ra.

“Các cụ có câu: ‘Tiền bạc như cứt”. Quản gia là người ham tiền, bị tiền ám ảnh đến mức méo mó, nên trong mắt cậu ta, cứt chính là tiền. Cậu ta không thể không ngửi nó.” Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Cảm giác nói không cần kiêng kỵ thích thật.

“Cho nên cậu ta hít mũi không phải vì chán ghét Chu lão tổng, mà là đang hưởng thụ sao?” Hai mắt Vương Khê sáng ngời nhìn cô.

“Đúng vậy.”

“Oa!” Vương Khê nhìn cô đầy ngưỡng mộ, “Thật thâm thúy! Suýt nữa thì em nhầm rồi! Chị đỉnh thật!”

Đây là một chi tiết nhỏ mà cô giấu trong kịch bản, Vương Khê mới diễn đã nhận ra, cậu cũng rất lợi hại.

Cậu không bận tâm đến ngôn ngữ thô tục của cô. Hạ Minh Nguyệt cảm nhận được điều đó. Đó là một kiểu bỏ qua vẻ xấu xí bên ngoài, tâm tư đặt trọn vào nội dung. Hạ Minh Nguyệt rất vui. “Không có gì đâu, tôi cố tình giấu thôi.”

“Vậy sau này quản gia phá bỏ đất nước lý tưởng, chất đống bảo bối trong nhà vệ sinh, không phải vì ghét tiền, mà vì mê tiền hơn mạng?”

“Đúng vậy.”

Vương Khê ngộ ra chân lí, không khỏi vỗ tay: “Đỉnh của đỉnh! Dù nghĩ thế nào cũng không thể hình dung ra được. Tầng tầng lớp lớp thâm sâu, quá kinh ngạc!”

Hạ Minh Nguyệt gãi đầu: “Lúc viết kịch bản, mọi người đều có cách hiểu khác nhau. Tôi viết theo cách hiểu của tôi, cậu đọc theo cách hiểu của bạn. Kịch bản thuộc về chính nó.”

Vương Khê nhìn cô: “Dù sao em vẫn thấy chị rất giỏi.” Trông cậu lúc này như fan cuồng của cô vậy.

Hạ Minh Nguyệt ôm chặt trái tim của mình, quay đầu đi: Cố tổng, anh còn không đóng dấu chủ quyền cho em đi?