Một người quỳ, một người ngồi xổm, ôm nhau hồi lâu, người đàn ông rốt cục cũng khóc thỏa rồi, dần nín lại.

“Anh yêu em.” Anh chậm rãi nói.

“Em cũng yêu anh.”

“Quên đoạn vừa rồi đi.”

Hạ Minh Nguyệt vô cùng phối hợp, “Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?”

Cố Minh Diệp kéo cô lên, nước mắt còn vương mi. Anh khịt mũi, lấy trong túi xách Hạ Minh Nguyệt ra một chiếc gương nhỏ, ngắm nghía, may mà vẫn đẹp trai.

Anh tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay Hạ Minh Nguyệt, đặt lại vào bông hồng, rồi lại quỳ xuống, trìu mến, lịch lãm quý ông nhìn cô.

Cô cười chúm chím, chiếc vương miện nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, chiếc váy công chúa màu trắng tinh khôi thực sự rất hợp với cô, giống như tiên nữ hạ phàm.

Cô dễ thương, nghịch ngợm, hoạt bát, mạnh dạn, đầy sức sống và lập dị.

Từ nay về sau, họ sẽ nắm tay đi đến cuối cuộc đời.

Trong giây lát, cảm xúc kích động quen thuộc lại ùa về khắp lồng ngực anh. Cô dùng sự dũng cảm của mình cứu rỗi anh, khiến anh nhận ra ngày xưa mình ngu ngốc đến mức nào.

Cô là mặt trăng của anh.

Cố Minh Diệp lại òa khóc nức nở, đôi mắt ngấn lệ, “Gả… hu hu hu huuu…” Anh gào khóc.

Hạ Minh Nguyệt: “…”

Chờ cơn khóc mới của Cố Minh Diệp kết thúc, thấy anh lại định quỳ xuống lần nữa, Hạ Minh Nguyệt vội ôm anh, cả người mệt mỏi, “Thôi, đừng khóc nữa.” Em sợ anh mất nước rồi ngất luôn thì khổ.

Cố Minh Diệp thấy xấu hổ quá, vẻ mặt hoảng hốt, không cam lòng nghi thức cầu hôn hoàn mỹ lại bị hủy hoại trong tay mình, anh mím môi, “Tuyệt đối không, em quên đoạn vừa rồi đi!” Ánh mắt anh dữ tợn. Nhưng ai bảo anh mặc đồ hoàng tử màu hồng trắng cơ, trông cứ như thằng nít ranh giận dỗi ấy.

Hạ Minh Nguyệt cầm lấy chiếc nhẫn của anh, bảo anh ấy đứng dậy, cô nâng váy lên, quỳ một gối xuống, nói gọn lỏn: “Anh Cố, cưới em nhé?”

Nước mắt Cố Minh Diệp lại tràn bờ đê. Mắt anh đỏ hoe, nhìn cô thật kỹ.

Mắt Hạ Minh Nguyệt cũng nóng bừng, cô nhìn thẳng vào anh: “Anh là một người đàn ông quyến rũ, đáng yêu. Em không phủ nhận sự quyến rũ thế tục của anh, cao ráo đẹp trai, lịch lãm, ưu tú, nổi bật. Nhưng thứ hấp dẫn em hơn cả, là những tính khí thực sự mà có lẽ anh không muốn thể hiện ra, u buồn, nhạy cảm và ngây thơ như một cậu thiếu niên. Trẻ con, hay dỗi, tốt bụng và khát vọng được chấp nhận và yêu thương hoàn toàn. Khi ở bên anh, em trở nên rất thích làm nũng, cũng thích anh làm nũng với em. Em là một cô bé, cũng là một người phụ nữ trưởng thành.”

Giọng Hạ Minh Nguyệt run run, “Em năm nay 20, vẫn còn rất nhiều điều chưa biết về thế giới này. Em cũng từng mơ tưởng về việc yêu nhiều kiểu đàn ông khác nhau, cảm thấy cuộc đời còn rất nhiều bất ngờ đang chờ đợi… Nhưng anh là chàng trai quá sức quyến rũ, sau khi hai ta yêu nhau, lý tưởng sống của em đã thay đổi, từ có nhiều anh bạn trai và đi du lịch khắp thế giới biến thành cùng người đẹp Cố du lịch khắp thế giới… Càng nghĩ về nó, em lại càng chờ mong.”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều rưng rưng nước mắt, bóng dáng của đối phương lúc mờ ảo chập chờn, lúc rõ ràng khắc sâu, phảng phất như có vầng hào quang bao phủ.

“Vậy, tiểu hoàng tử, anh đồng ý cười em nhé?”

Cố Minh Diệp ôm chặt lấy cô, “Vinh hạnh của anh.”

Một màn cầu hôn, xoay vần đảo điên, cuối cùng cũng đến hồi kết.

Trên đường trở về, Hạ Minh Nguyệt nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, xác nhận lại: “Thật sự không phải mua ở cửa hàng đồ chơi trẻ con sao?”

Người đàn ông thẹn quá hóa giận: “Đây là anh tự mình thiết kế đấy!”

“Nhẫn cầu vồng là để thể hiện ‘Tình yêu không phân biệt giới tính’ à?” Cô hỏi nghiêm túc, “Anh không phải gay lừa hôn thật à?”

Cố Minh Diệp: “…” Anh nhìn cô đầy tủi thân.

Hạ Minh Nguyệt mỉm cười hôn anh, “Thôi em thương, em thương. Em vui quá nên mới thế, nếu không trêu anh để giảm hưng phấn, em sợ mình sẽ đè anh ra đây thịt luôn mất.” Sinh nhật lần thứ 20 của Hạ Minh Nguyệt chỉ còn cách một ngày.

Về nhà, Hạ Minh Nguyệt cuối cùng cũng đoán ra được màn cầu hôn hôm nay, hỏi: “Cửa hàng đó không có chủ đề thị trấn cổ tích sao? Toàn bộ là do anh thiết kế?”

“Ừ.” Ý tưởng được hình thành và xây dựng trong vòng một tháng, không mở cửa đón khách, chỉ để cầu hôn thôi. Tất cả đồ đạc trong nhà đều là vật liệu thật. Vương miện, hoa tai, vòng cổ, giày pha lê và quần áo công chúa mà Hạ Minh Nguyệt mang đi đều do anh đặt nghệ nhân làm riêng, là độc nhất vô nhị.

Hạ Minh Nguyệt cười vui vẻ: “Cảm ơn anh, em thích lắm.” Sau đó nắm lấy tay anh, sờ soạng như tên biến thái, ném ánh mắt dâm tà cho anh, cười khùng khục, “Quan nhân yên tâm, ngày mai nô gia sẽ hầu hạ ngài tận tình.” Như thể Nhện tinh đang trêu chọc Đường Tăng vậy.

“Đường Tăng” giả vờ bình tĩnh rút tay về, nở một nụ cười thâm thúy và kiên định, “Rửa mắt mong chờ.” Nội tâm thì hoảng hốt, lòng run bần bật, đáng thương, bất lực: Huhu, anh sợ.

Cố Minh Diệp sợ cái gì?

Vì anh vẫn là trai tân nha.

Vợ tương lai có vẻ rất hiểu biết chuyện giường chiếu, yêu cầu chắc phải rất cao. Anh không có kinh nghiệm, lại nói dối cô là có kinh nghiệm, đến lúc đó hiệu quả không tốt, lòng tự trọng của đàn ông sẽ bị tổn thương mất.

Hức, áp lực lớn quá.

Là một người đàn ông, nếu nói mình chưa bao giờ xem phim heo thì dúi trá quá. Nhưng nếu nói là xem nhiều, hiểu nhiều thì Cố Minh Diệp lại không dám nhận. Có lẽ từ nhỏ đã quá tự luyến khuôn mặt của mình nên lớn lên anh không xem nổi mấy bộ phim heo. Anh không chỉ yêu cầu nữ chính xinh đẹp, mà còn đòi hỏi nam chính khắt khe hơn.

Khó lắm mới tìm được vài bộ vừa ý, Cố Minh Diệp – đặc biệt yêu thích diễn xuất, lại giận tím người vì nam nữ chính diễn đơ quá, lúc cần kêu thì không kêu, lúc chả có gì lại rên í ới, Cố Minh Diệp nhìn thôi cũng bực cả mình.

Vừa muốn nam nữ chính đẹp, vừa muốn họ diễn hay, bộ phim cổ tích như thế biết tìm ở đâu?

Thật ra thì cũng có, nhưng nội dung nghèo nàn quá, anh đành dựa vào một ít phim mà mình tuyển chọn kỹ càng để vượt qua tuổi dậy thì, sau này ham muốn hiếu kỳ cũng bớt dần, anh không còn xem mấy bộ phim ấy nữa.

Nhưng nghiệp quật có trừ ai đâu, anh gặp Hạ Minh Nguyệt.

Thật ra Cố tổng âm thầm hoảng sợ suốt hai tháng, đã lén lục mấy bộ phim heo mình ghét hồi nhỏ ra meo meo xem _____ sau khi xem xong thì lòng càng thêm hoang mang, chuyện này cũng đâu có gì làm người ta hưng phấn lắm?

Hầu như mấy bộ phim heo đều chỉ biết kéo cưa lừa xẻ thôi mà?

Người đẹp · luôn ngay thẳng · ngay cả khi muốn học tập, cũng chỉ lôi mấy cái đĩa xịn mua cách đây hơn chục năm ra xem · chỉ có hơn 20 đĩa · nội dung đạo đức đàng hoàng · Cố, lại hồi hộp lặng lẽ meo meo xem lại 20 đĩa một lần nữa.

Chính diện, mặt trái, mặt phải, OK, anh đã sẵn sàng.

Hạ Minh Nguyệt cả đêm không ngủ, 5 giờ sáng đã ngồi xổm trước cửa phòng Cố Minh Diệp, bắt chước tiếng gà gáy, “Ò ó o ~ trời sáng rồi ~ ò ó o ~ mau dậy thôi ~ ò ó o ~ kết hôn nào ~”

Cánh cửa chợt mở ra, Hạ Minh Nguyệt mất trọng tâm, ngã vào bắp chân người đàn ông.

Cố Minh Diệp tây trang thẳng thớm, tóc vuốt gọn gàng, giày da bóng lộn, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa, anh bất lực nhìn cô: “Em ngồi xổm ở đây làm gì?”

Hạ Minh Nguyệt vẫn còn mặc đồ ngủ, siết nắm đấm: “Mẹ nó, thua mất rồi.” Không trả lời anh đã đứng dậy lao vào phòng bên cạnh, “Chờ em năm phút!” Cô túm lấy bộ quần áo xếp ngay ngắn trên giường, rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, tô son, cầm lấy túi đựng giấy tờ tùy thân, đi ra ngoài nắm lấy cánh tay của Cố Minh Diệp, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: “Đi thôi!”

“Mới 5 giờ.”

Hai người ngồi ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Một lúc sau.

Hạ Minh Nguyệt: “Từ chỗ mình đi đến Cục Dân chính mất một tiếng rưỡi…”

Cố Minh Diệp: “Nhỡ có tắc đường…”

Hai người đồng lòng đứng lên nói: “Vẫn còn sớm, có thể đi từ từ, đến nơi là vừa kịp.”

Cố Minh Diêp phi xe như bay, 5 giờ sáng trong thành phố, mọi thứ vẫn còn chìm trong giấc ngủ, đừng nói là tắc đường, đến một bóng người cũng không có, trên trời vẫn còn bóng sao mờ mờ.

5 rưỡi khởi hành, đến cửa Cục Dân chính là 6 rưỡi. Hai người ngồi trên bậc thang lát đá hoa cương, đèn đường ấm áp rải khắp, gió đông vi vu thổi.

Lại một lúc sau.

Hạ Minh Nguyệt hắt hơi.

Cố Minh Diệp cởi áo ngoài ra, khoác lên người cô, “Đi, quay lại xe.”

Hạ Minh Nguyệt không muốn lắm.

Cố Minh Diệp khuyên nhủ, “Lên xe đắp mặt nạ, lát nữa chụp ảnh cho đẹp.”

Hạ Minh Nguyệt lau sạch son môi, “Đi!”

Trong xe hơi.

Cố Minh Diệp ngồi trên ghế, Hạ Minh Nguyệt nằm trên đùi anh, hai người đang đắp mặt nạ, giọng mơ hồ.

Hạ Minh Nguyệt: “Không biết hôm nay có đông không nhỉ?”

Cố Minh Diệp: “Anh hẹn số đầu tiên rồi, chỉ cần đến đúng giờ, đông hay không chẳng ảnh hưởng gì đến mình.”

Hạ Minh Nguyệt: “Mấy giờ rồi?”

Cố Minh Diệp: “6:50”

Hạ Minh Nguyệt: “Không thể nào, đồng hồ của anh chết rồi.”

Cố Minh Diệp: “… Anh xem điện thoại mà.”

Hạ Minh Nguyệt: “Chắc điện thoại của anh cũng hỏng đó, mau xem điện thoại của em đi.”

Cố Minh Diệp bấm điện thoại của cô, “6:51”

Hạ Minh Nguyệt: “Đấy thấy chưa! Điện thoại của anh hỏng rồi. Chậm hẳn một phút!”

Cố Minh Diệp: “…”

Không quá hai phút, Hạ Minh Nguyệt lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Cố Minh Diệp: “6:55”

Hạ Minh Nguyệt: “Nhìn điện thoại của em?”

Cố Minh Diệp: “Ừ.”

Hạ Minh Nguyệt: “Nhìn cả điện thoại của anh cho chắc đi?”

Cố Minh Diệp: “6:56”

Hạ Minh Nguyệt: “Quái lạ, sao hai cái điện thoại lúc nhanh lúc chậm thế nhỉ…”

Chờ đợi tuy lâu, nhưng quá trình kết hôn lại rất nhanh, ngày đó hai người là đôi đầu tiên đăng ký kết hôn. Chỉ mất mười phút, cả hai đã đứng bên ngoài tòa nhà Cục Dân chính với quyển sổ màu đỏ trên tay.

Hạ Minh Nguyệt lật qua lật lại quyển sổ nhỏ, cuối cùng không nén nổi kích động, chụp ảnh đăng lên nhóm: “Chứng chỉ đỏ quốc gia nè, hí hí!”

Kha Nhất Ức: “!!! Cậu quá trâu bò!”

Dư Tử Hảo: “Không thể nào. Chứng chỉ đỏ phải là chứng chỉ kỹ năng, không tính giấy đăng ký kết hôn.”

Hứa Thu Hạnh: “Cậu chơi thật đấy à?!”

Hạ Minh Nguyệt: “Sao lại không tính? Giấy đăng ký kết hôn là sự công nhận kỹ năng yêu đương của tớ nhé! Tớ thách cậu tìm được một con nhóc biết yêu như tớ đấy?”

Sau đó, cô gửi giấy đăng ký kết hôn vào nhóm “Hạ Anh Tuấn và hai người phụ nữ của ông ấy”, rồi lập tức nhận được lời khen ngợi từ ông Hạ và bà Miêu.

Cô cũng gửi bức ảnh cho bà Thẩm, nói: “Mọi việc diễn ra tốt đẹp.”

Bà Thẩm gửi icon “phấn đấu” qua, “Tối nay nhớ vùng dậy khởi nghĩa nhé!”

Hạ Minh Nguyệt gửi lại icon “bắt tay”: “Tổ chức yên tâm, con nhất định hoàn thành sứ mệnh!” Sau đó, cô cất điện thoại đi, nhìn Cố Minh Diệp bên cạnh mình, đôi mắt đỏ hoe chực khóc, cô vội chuyển hướng chú ý của anh: “Đi thôi!”

“Đi đâu?”

“Về nhà!”

“Đã giao hẹn đi ăn cơm chúc mừng mà?”

“Không ăn nữa.”

Cố Minh Diệp bị cô kéo đi, bật cười: “Em sốt ruột cái gì?”

Hạ Minh Nguyệt nhìn anh, “Anh nói xem?” Cô liếm môi, “Baby, hôm nay anh có kêu rách cổ cũng không ai tới cứu anh đâu.”

Cố Minh Diệp lập tức lật ngược tay cô lại, ôm vào lòng, môi dán lên tai cô, ánh mắt thâm trầm, môi cong lên, giọng gợi cảm: “Baby, đừng có lúc nào cũng cướp lời thoại của anh.” Nụ hôn nóng bỏng lần lượt rơi xuống tai cô.

Hạ Minh Nguyệt rùng mình. Ú òa, bá đạo tổng tài của cô đã trở lại.