Hiền Tri Thiên Lý

Chương 99: Thế giới của cô

Edit: Anh Thơ

Beta: Tiểu Lăng

"Mấy người muốn về thành sao?" Sa Hạt hỏi.

Nặc Á gật đầu: "Đúng vậy, đội chúng tôi đã có hai người bị thương, nên quyết định tạm thời rời nhiệm vụ."

"Vậy mấy người định dừng chân ở đâu?"

Nặc Á nghĩ một chút, đáp: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, đợi vết thương của đồng đội tốt lên, chúng tôi sẽ tập hợp ở thành Minh đợi nhiệm vụ tiếp theo."

"Thành Minh sao?" Sa Hạt thì thào.

"Nặc Á." Lúc này, Thủy Kính ở cách đó không xa thúc giục, đám Xích Cưu đã đi khá xa rồi.

Nặc Á đáp một tiếng, tạm biệt thành viên Ám Các, lúc chuẩn bị rời đi bỗng xoay người nói: "Sa Hạt, nhiệm vụ lần này chồng chất những nguy hiểm, tôi đề nghị mấy người cũng nên sớm rời đi, đừng tiếp tục đi sâu vào nữa."

Trong mắt Sa Hạt hiện lên chút nghi ngờ, anh ta từ từ gật đầu, tỏ ý cảm ơn.

Nhìn bóng người Ngu Giả đi xa, Bạch Sư hỏi: "Sa Hạt, cậu tính sao?"

Sa Hạt suy nghĩ một chút, trả lời: "Đi điện Nữ thần Mặt Trời tập hợp với những người khác trước, nếu họ chưa tới thì chúng ta để lại tin tức, rồi lập tức rời khỏi khe Hoan Nhạc." Dừng một chút, lại nhẹ nhàng thêm một câu: "Sau nhiệm vụ, tôi cũng muốn tới thành Minh xem."

Anh ta cực lưu ý tin tức có liên quan đến việc cứu người trọc hóa mà vừa rồi Tả Miện vô tình để lộ ra.

Nhóm Ngu Giả rời khỏi khe Hoan Nhạc, đi thẳng về thành Đóa gần nhất.

"Không biết anh Kỵ Sĩ thế nào rồi?" Tả Miện quay đầu nhìn về một hướng khác, "Khi nào anh ấy mới bắt kịp chúng ta?"

Cậu chỉ hỏi khi nào Tra Nhĩ mới bắt kịp, lại không hề lo lắng hắn sẽ thất bại. Tả Miện hiểu thực lực của Tra Nhĩ hơn nhóm người Ngu Giả, hắn và Thiên Lý là Song Sát đẫm máu danh tiếng lẫy lừng, không ai dám đối mặt trực tiếp với mũi nhọn này.

Vừa dứt lời, mọi người bỗng không hẹn mà cùng rùng mình một cái, dừng bước lại theo bản năng, đồng thời quay người nhìn phía sau.

Chỉ thấy dưới ánh tà dương đỏ như máu, một bóng đen từ từ bước đến, tốc độ nhìn như thong thả chậm rãi, nhưng chớp mắt đã đi được vài trăm mét, chỉ mất vài giây đã đến trước mặt mọi người.

"Anh đã về rồi." Tả Miện vui mừng hô một tiếng, đang định báo cáo thì thấy biểu tình lạnh lẽo đầy sát khí và thân mình đầy máu của Tra Nhĩ, khiến người ta hoảng sợ hơn là, tay phải hắn còn cầm một cái đầu người máu chảy đầm đìa.

Vốn dĩ khi Tra Nhĩ đuổi theo kẻ nọ, mọi người cũng không nghĩ rằng hắn có thể bắt được người. Dù sao khoảng cách cũng quá xa, thêm nữa là đối phương cũng sẽ không ngốc mà đứng nguyên một chỗ cho người ta tìm đến cửa. Vậy mà không ngờ, Tra Nhĩ không chỉ thành công giết lén, mà còn đuổi kịp được họ trong thời gian ngắn như vậy.

Thấy Thiên Lý ngất xỉu nằm trên lưng Xích Cưu, ánh mắt Tra Nhĩ đóng băng lại, tiện tay ném đầu người qua một bên, vươn tay muốn ôm lấy cô.

Xích Cưu từ chối: "Cả người anh đầy mùi máu tươi, tạm thời đừng đến gần em ấy."

Tay Tra Nhĩ khựng lại giữa không trung, sau đó người hắn chớp lên, biến mất lần nữa.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao.

Liên Hoành bỗng mở miệng: "Không biết tại sao, mỗi lần thấy Kỵ Sĩ sau chiến đấu, tôi đều cảm thấy một hơi lạnh khủng khiếp, gần như đã vượt qua phạm vi con người bình thường."

Những người khác cũng cảm thấy như vậy, Nguyên Dã thấp giọng nói: "Anh ta rất mạnh, mạnh hơn tất cả chúng ta."

"Một người mạnh như vậy, lại cam tâm tình nguyện không có tiếng tăm gì bảo hộ bên cạnh Linh." Nặc Á nhìn Thiên Lý trên lưng Xích Cưu, những người khác cũng đặt tầm mắt lên người cô. (Lăng: đi theo chị ý mới có ăn chứ =)))

"Nếu là tôi, tôi cũng tình nguyện bảo hộ em ấy." Xích Cưu thản nhiên nói: "Bởi vì em ấy xứng đáng."

Những người khác liếc nhau, không nói nhưng trong lòng đều hiểu.

Nguyên Dã đá đá đầu người trên mặt đất, hỏi: "Có ai biết kẻ này không?"

Mọi người nhìn kỹ vài lần, đều lắc đầu.

Liên Hoành nói: "Đáng tiếc không trực tiếp đấu với gã, không thể đoán ra được gì từ vũ khí và chiêu thức của gã cả, e là Kỵ Sĩ cũng không có hứng thú kể lại rõ ràng cho chúng ta."

Nói xong, anh lấy từ ba lô ra một thứ giống như khăn, thấm nước sạch, sau đó cẩn thận trùm lên gương mặt của cái đầu, sau mấy giây lại gỡ xuống, trên chiếc khăn đã xuất hiện một mặt người.

"Mang về xem có biết được gì hay không." (khiếp, dân tình báo)

Những người còn lại nhìn Liên Hoành một cách kinh dị, không ngờ anh ta lại mang theo thứ kỳ lạ này bên người.

+++

Đêm, người Ngu Giả tìm một di chỉ hoang phế để đóng trại. Tra Nhĩ đã đạp bóng đêm mà đến, trên người hắn chỉ có một bộ áo mỏng, mùi máu tươi cũng đã không còn.

Những người khác đều tự đi nghỉ ngơi hồi phục, hắn lặng lẽ ngồi xuống bên Thiên Lý, nhìn cô không chớp mắt. Bụng đói cồn cào, lòng lại đầy hung tàn, chỉ muốn cắn nuốt tất cả những sinh vật sống trước mắt. Nhưng dục vọng có mãnh liệt đến cỡ nào cũng không thắng nổi sự cố chấp đối với Thiên Lý.

[Thiên Lý, vì sao vẫn chưa tỉnh lại? Tra Nhĩ đói bụng.]

Hắn tựa cằm vào đầu gối, người đờ ra, mặt mờ mịt, hệt như một đứa trẻ cô quạnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ sát khí đằng đằng trước đó.

Đúng lúc này, mi mắt của Thiên Lý hơi run run, Tra Nhĩ lập tức phấn chấn lên, nằm ghé lại gần người cô, dùng ngón tay chọc chọc lên mặt cô, miệng vẫn khẽ nỉ non: "Tỉnh rồi sao? Tình rồi phải không?"

Thiên Lý nhíu mày, Tra Nhĩ không biết nặng nhẹ, chọc cô hơi đau.

Mắt cô còn chưa mở ra đã giơ tay túm lấy cổ tay Tra Nhĩ trước, thở dài nói: "Không tỉnh nữa thì bị anh chọc thủng mất."

Tra Nhĩ mệt mỏi ghé vào bên người cô, yếu ớt mỏng manh nói: "Tôi đói bụng..."

Thiên Lý chán nản, lặng lẽ bấm mu bàn tay hắn một cái, không hỏi cô ổn chưa thì thôi, lại còn giả vờ đáng thương đòi ăn, rõ ràng ba lô hắn đầy rẫy thịt khô!

Thiên Lý đỡ trán ngồi dậy, đám Nặc Á thấy vậy, lập tức vây tới.

Tra Nhĩ nhanh chóng trở mình ngồi dậy, túm chặt góc áo của Thiên Lý, ánh mắt không có ý tốt nhìn mọi người, như chim ưng bảo vệ con non.

"Linh, em không sao chứ?" Nặc Á quan tâm hỏi.

"Tôi không sao." Thiên Lý nhớ lại một chút, hỏi: "Chúng ta lại bị đánh lén sao? Tình hình thế nào rồi?"

Nặc Á nhìn Tra Nhĩ, trả lời: "Sát thủ đã bị Kỵ Sĩ giết rồi."

Thiên Lý gật đầu, cô hiểu tính Tra Nhĩ, đối với những người làm cô bị thương, hắn tuyệt đối không hạ xuống tay nể nang.

Liên Hoành chần chừ một hồi, mở miệng: "Linh, tôi cảm thấy mục tiêu của sát thủ kia là em."

Thiên Lý im lặng.

"Em biết thân phận của họ sao?" Liên Hoành lại hỏi.

"Hẳn là có thể đoán được." Thiên Lý trả lời: "Rất có khả năng là thế lực của tòa thành dưới lòng đất lúc trước đã bị chúng ta hủy diệt."

Ánh mắt của Xích Cưu lạnh lẽo: "Hừ, tốt lắm, bị đám khốn nạn kia tính kế, món nợ này nhất định phải đòi lại."

Liên Hoành cân nhắc nói: "Chúng đương nhiên là đã xâm nhập vào bên trên, nắm quyền hành trong tay, chỉ cần không ngừng tuyên bố nhiệm vụ nguy hiểm cho chúng ta, thì chúng ta vẫn khó lòng phòng bị, lúc nào cũng có khả năng không giữ được tính mạng.”

"Mọi người yên tâm." Thiên Lý khẳng định nói: "Chỉ cần chừng nào tôi còn là thủ lĩnh của Ngu Giả, thì sẽ không để cho mọi người tùy tiện mạo hiểm. Chết trong chiến đấu là vinh quang, nhưng chết vì kế hoạch của tiểu nhân thì không thể chịu đựng nổi."

Mọi người gật đầu tán thành, lộ ra biểu tình kiên quyết.

Thiên Lý định nói tiếp gì đó, bỗng phát hiện Tra Nhĩ lặng lẽ kéo ba bô qua, khẽ huých vào lưng cô.

Khóe miệng Thiên Lý lặng lẽ giật giật, Tra Nhĩ đang đói khát coi không khí đang nghiêm túc như không, kiên định truyền đạt ý của hắn cho cô.

Cô lấy một chiếc khăn quấn tay lại, xoay người lấy mấy miếng thịt khô trong ba lô ra đưa cho Tra Nhĩ.

Tra Nhĩ nhanh chóng nhận lấy, sau đó dựa lưng bên Thiên Lý, tự ăn cơm.

Thủy Kính nhìn thấy đốm ban trên tay cô, ngập ngừng hỏi han: "Linh, độc trên người em...?"

"Không nghiêm trọng." Thiên Lý thản nhiên nói: "Tay tôi không bị thương, độc tố cũng không xâm nhập vào cơ thể, làn da chỉ bị thương chút thôi, về bảo dưỡng lại là được."

"Tại sao em lại dính phải độc này?" Liên Hoành đột nhiên hỏi.

"Khi tháo dỡ xe động lực, không cẩn thận dính vào." Thiên Lý tùy ý trả lời.

Liên Hoành híp mắt, tay cô không chỉ dính một chút độc. Cô luôn có đeo găng tay, vậy mà vẫn để độc tố ăn mòn vào tận lòng bàn tay. Thiên Lý trước giờ không phải là người sơ ý, hẳn không phải là “không cẩn thận” mà bị dính độc.

Liên Hoành muốn nói lại thôi.

Nặc Á nhìn anh, hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Anh ta không trả lời, lấy từ trong túi của mình ra một lọ thuốc thủy tinh, nói với Thiên Lý: "Vừa hay tôi có mang theo thuốc khử trùng, em lấy rửa bớt độc tồn trên tay đi."

Thiên Lý nhận lấy thuốc, nói cảm ơn.

Đám Nặc Á nhìn thấy thuốc, không hẹn mà cùng nhíu mày.

Thiên Lý không để ý đến vẻ mặt của mọi người, lập tức mở bình ra, chuẩn bị rửa tay. Liên Hoành bỗng vươn tay ra ngăn, mắt tối sầm.

Những người khác cũng khiếp sợ, sững sờ nhìn cô.

“Sao vậy?" Thiên Lý thấy lạ, hỏi.

"Linh..." Giọng Liên Hoành hơi run run nói: "Thứ anh đưa cho em, là thuốc tinh lọc."

Thiên Lý sửng sốt, động tác cứng lại.

"Thuốc tinh lọc có màu lục, là màu lục độc nhất trên đời này, tuyệt đối sẽ không có ai nhận nhầm."

Thiên Lý chậm rãi đậy bình lại, vẻ mặt bình thản.

"Thật... Thật ra em không thể nhìn thấy gì, đúng không?" Liên Hoành dùng giọng căng thẳng hỏi.

Thiên Lý rũ mắt xuống, không đáp.

"Sao... Sao có thể?" Tả Miện khẽ hô, "Bình thường Linh vẫn hành động không khác gì người thường mà."

"Vốn tôi cũng không thể tin được." Liên Hoành trầm giọng nói: "Nhưng vừa rồi đã được chứng thực."

"Có lẽ, Linh chỉ không phân biệt được màu sắc." Thủy Kính do dự nói.

Liên Hoành lấy bình thuốc từ trong tay Thiên Lý ra, đưa tới trước mặt Thủy Kính, hai chữ “Tinh lọc” trên nắp bình vô cùng bắt mắt.

Thủy Kính lặng im.

"Thực ra ngẫm lại lúc ở chung, sẽ phát hiện rất nhiều chỗ kỳ lạ." Liên Hoành vuốt thân bình thuốc, bình tĩnh nói: "Các bình thuốc của Linh đều có hình dạng không giống nhau; khi ăn cơm cũng không dùng tương ớt hay mứt quả; thờ ơ với ảnh đẹp; hành động trong bóng tối không có chút trở ngại nào. Ví dụ như lúc nhảy xuống sườn núi cứu tôi và Thủy Kính, có thể xuyên qua vách núi hiểm trở trong tình huống tầm nhìn không rõ.... Rất nhiều, rất nhiều chuyện đều lộ ra dị thường. Trước kia chỉ cho là vì Linh có được dị năng linh giác đặc biệt, nhưng mà linh giác lại không có thị lực, rốt cuộc là tồn lại như thế nào? Linh, em vẫn luôn sống trong bóng tối sao? Em dựa vào gì để phân biệt được sự vật bên ngoài?"

Liên Hoành nhìn thật sâu vào đôi mắt không hề có ánh sáng của Thiên Lý.

"Chuyện của tôi, không cần hỏi đến." Biểu tình của Thiên Lý rất lạnh nhạt.

"Sao có thể không hỏi đến?" Nặc Á tức giận nói: "Em đã là chiến hữu của bọn tôi, còn là thủ lĩnh của Ngu Giả! An toàn của em là trách nhiệm của bọn tôi."

Thiên Lý cười cười: "Chẳng lẽ các anh không cảm thấy, trước giờ vẫn luôn là tôi chăm sóc các anh sao? Mắt tôi mù, nhưng lòng tôi không mù."

Mọi người nhìn nhau, không nói gì. Năng lực của Thiên Lý làm người ta xem nhẹ tuổi cô, thậm chí xem nhẹ chướng ngại thị lực của cô. Rõ ràng có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, mà hôm nay họ mới phát hiện ra.

Thật sự rất khó tưởng tượng, trước kia cô làm thế nào để tham gia vào những trận chiến nguy hiểm như vậy. Người bình thường liếc một cái là có thể phân biệt được sự vật, còn cô lại phải mất gấp bội thời gian để phân tích.

Không nhìn thấy, đó là cảm giác như thế nào? Hẳn là rất đau khổ đi. Chẳng trách cô luôn trầm ổn như vậy, vì toàn bộ vẻ đẹp bên ngoài, cô đều không nhìn thấy; bởi vì không nhìn thấy, cho nên cũng không có vẻ mặt vui vẻ gì. Thế giới của cô, chỉ có một màu tối đen.

Nghĩ tới đây, tất cả đều cảm thấy hơi khó chịu.

Cô bé này đã phải gánh vác trách nhiệm và áp lực mà họ không thể nào tưởng tượng được, có được trí tuệ và kiên cường mà bọn họ khó có thể sánh bằng.

"Các anh không cần để ý." Nhận thấy cảm xúc của mọi người, Thiên Lý nói: "Gọi là có được có mất, nếu tôi có thị lực bình thường, chỉ sợ cũng sẽ không có được thiên phú mà người thường không sánh bằng. Sau này, đừng nói những chuyện liên quan đến mắt của tôi nữa, nếu bị kẻ địch biết, tôi sẽ gặp nguy hiểm."

Mọi người thận trọng gật đầu.

Họ ngầm thề, sau này tuyệt đối không để cho bất kỳ ai làm tổn thương cô bé kiên cường này nữa!