Edit + beta: Tiểu Lăng

Thiên Lý và Tra Nhĩ đi về hướng đông, cũng không đi nhanh lắm, dọc đường thu thập quy tắc linh mộc, rảnh thì trực tiếp khắc luôn.

“Đây là gì?” Thiên Lý cầm lấy kiện linh khí nho nhỏ vừa mới khắc thành hình, vuốt ve. Nó có hình giống ký hiệu Ω, có trục đối xứng, trên mặt có hoa văn phức tạp, tuyến vận chuyển của linh khí cũng rất mực kỳ quái.

Nó được khắc từ một loài thực vật tên là Vô Hình, sở dĩ gọi là Vô Hình, vì năng lực thích nghi của loài này cực mạnh. Chỉ cần không ở vùng cực lạnh hoặc vùng cực nóng, chúng đều sinh tồn được, hơn nữa còn căn cứ vào sự thay đổi về địa chất, khí hậu và hoàn cảnh xung quanh mà thay đổi đặc thù bề ngoài của mình. Theo công tác thống kê sơ bộ của một nhà sinh vật học, chúng có khoảng 30.000 – 40.000 hình thái, đứng thứ hạng cao nhất, có một không hai trong thế giới tự nhiên.

Thiên Lý đoán tác dụng của nó hẳn liên quan đến hình thái, nhưng cụ thể sẽ sinh ra biến hóa gì thì còn phải thí nghiệm.

Cô cầm chặt linh khí, thử dùng linh khí của mình kích phát. Trước kia không có dị năng, không thể khống chế linh khí, nên có rất nhiều món linh khí không thể sử dụng được, nay không biết có khác đi không?

Theo linh khí được đưa vào, linh khí trên tay dần sinh ra biến hóa, từng chút năng lượng chuyển động, dần quấn đến gần một đóa hoa màu đỏ, sau đó linh khí đảo ngược lại, chảy vào người Thiên Lý…

Đến lúc dao động năng lượng ngừng lại, Thiên Lý lập tức dùng cảm giác theo dõi biến hóa của cơ thể. Nhưng lạ một điều là cô không hề phát hiện là bất cứ dị trạng nào, trên người chỉ tản ra hương hoa nhè nhẹ.

Tra Nhĩ ngồi xổm bên cạnh, bỗng thò tay cầm một lọn tóc của cô lên tò mò nhìn.

Lòng Thiên Lý gợn sóng, quét hình của mình vào trong máy tính, tỉ mỉ phân biệt và so sánh với số liệu tương ứng trong máy tính, mới biết hóa ra mái tóc đen nhánh, con ngươi và cả móng tay của cô đều biến thành màu đỏ.

Cô đưa linh khí cho Tra Nhĩ, để hắn thử.

Tra Nhĩ cầm lấy linh khí, kích phát dị năng với một gốc cây nhỏ. Một lát sau, tóc, con ngươi và móng tay hắn biến thành màu lục, nhưng không phải là màu lục nhạt của gốc cây nhỏ đó, mà là màu lục đậm tối tăm.

Thì ra là thế, tác dụng của linh khí này là chuyển đổi – có thể thay đổi một ít đặc thù của đối tượng thành của mình. Phần lớn thực vật đều khá ôn hòa, không gây ảnh hưởng mấy đến cơ thể con người. Không biết nếu đổi đối tượng thành động vật hoặc nhân loại sẽ tạo thành hiệu quả gì.

Thiên Lý chuyển hướng sang Tra Nhĩ, nhưng chỉ hay giây sau đã lắc đầu. Tra Nhĩ đầy người đều là ma khí, chuyển đổi lấy lực lượng trên người hắn, chẳng phải là tự đi chịu tội sao?

Thiên Lý nghĩ nghĩ, để Tra Nhĩ hỗ trợ bắt mấy con vật sống nho nhỏ về, tiếp tục nghiên cứu cái linh khí này, không biết loại chuyển đổi này kéo dài bao lâu, có cách nào giải trừ ngay lập tức không?

Cô thử đảo ngược linh khí lại, tiếp cận đóa hoa kia lần nữa, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì. Vuốt vuốt một lúc, lại bỗng thu linh khí về cơ thể mình, năng lượng dao động, thế mà thật sự khôi phục như ban đầu.

Ra vậy, chỉ cần lặp lại thao tác là có thể giải trừ trạng thái chuyển đổi.

Đúng lúc này, Tra Nhĩ cầm hai con vật nhỏ chạy tới.

Một con thỏ, một con heo rừng – không thể không nói, Tra Nhĩ vẫn rất chung tình với heo rừng…

Thiên Lý ôm con thỏ, do dự một lúc, vẫn hướng linh khí về phía nó.

Tra Nhĩ ngơ ngác nhìn Thiên Lý, miệng cũng quên khép lại.

Lông mi và tóc của Thiên Lý đều biến thành màu trắng, con ngươi dần trở thành màu rượu đỏ. Một luồng năng lượng bám vào hai tai, kéo dài chúng ra thành một đôi tai thỏ hơi lóe sáng. Tay chân cũng bị năng lượng bám vào, như thể đeo vuốt lông thỏ hơi mờ vậy.

Thiên Lý ném thỏ vào lòng Tra Nhĩ, bật dậy, thở một hơi thật dài, chân phải giẫm một cái, cả người nhảy cao lên bảy tám mét. Gió nhẹ phất qua, tóc dài bay lên.

Nhẹ nhàng đáp xuống đất, cô quay người đối mặt với Tra Nhĩ, cười nói: “Tra Nhĩ, thấy tôi nhảy cao không?”

Vẻ mặt Thiên Lý sinh động, nụ cười nở rộ như hoa, kết hợp với ngoại hình của cô lúc này, như một tinh linh thỏ dưới ánh dương rực rỡ.

Ánh mắt Tra Nhĩ lóe lên, bóng chớp một cái, đã ôm Thiên Lý vào lòng.

Thiên Lý vỗ vỗ lưng hắn, vui vẻ nói: “Linh khí này thật mạnh, có thể phục chế cả một phần năng lực của sinh vật.”

Tra Nhĩ thò tay đụng đụng vào tai thỏ của cô, ngón tay trực tiếp xuyên qua nó. Tai thỏ được cấu thành từ năng lượng, không phải thực thể.

Thiên Lý đoán đại khái, ngoại trừ thay đổi thành màu sắc của đối tượng, linh khí này còn có thể lấy hình thức bám năng lượng để thay đổi hình dạng. Chỉ cần không phải sinh vật đặc biệt nguy hiểm như những loài có độc hoặc bị trọc hóa, thì có thể phục chế một vài năng lực của chúng.

Thật sự là quá mạnh!

Thiên Lý không ngờ có thể sở hữu một kiện linh khí như vậy, song không biết mỗi lần sử dụng có thể kéo dài bao lâu.

Mấy ngày kế đó, Thiên Lý vẫn luôn nghiên cứu cái linh khí này. Cô phát hiện nếu chuyển đổi với thực vật, có thể giữ nguyên trạng thái đó đến khi mình chủ động giải trừ. Nếu là động vật, thời gian duy trì khoảng từ 10 phút đến 3 tiếng, động vật càng cao cấp, thời gian càng ngắn. Như con thỏ lần trước, ít nhất có thể giữ được hơn 2 tiếng.

Thiên Lý đặt tên cho linh khí là Mộng Ảo QL, trước mắt đây là linh khí thứ tư lấy QL làm hậu tố (ba thứ còn lại Khí Cơ Châm, hồ lô Tịnh Mạc và Trí Châu).

Cô dùng Mộng Ảo thay đổi màu tóc và màu mắt của cô và Tra Nhĩ, chọn màu vàng tương đối phổ biến. Bởi thế có thể dễ dàng che giấu thân phận của mình hơn, dù e là ở khu Nam chẳng có mấy ai biết cô. Nhưng tổ hợp cô và Tra Nhĩ, chỉ cần đi vào đám đông, rất khó để không bị chú ý, nên có thêm mấy màu sắc tự vệ là rất cần thiết.

Dọc đường, họ cố gắng tránh người lạ. Được hơn nửa tháng, cuối cùng cũng tới 15D07. Hai người tiến vào thành nhỏ này bổ sung vật tư, xung quanh đều là dong binh, họ vào cũng không khiến mấy ai chú ý.

Thiên Lý nay đã cao hơn, lại mặc áo choàng, nếu không để ý kỹ, rất khó đoán ra tuổi của cô. Mà Tra Nhĩ, thu sát khí lại, thần sắc cử chỉ không khác gì người thường, chỉ cần không chọc giận hắn, hắn chỉ là một sinh vật hình người vô hại.

Hai người chọn một khách sạn đặt chân, vừa gọi thức ăn nhanh lấp đầy bụng, đã nghe thấy bên ngoài xuất hiện bạo động.

Tra Nhĩ ghé vào cửa sổ nhìn, mà Thiên Lý thì không nhúc nhích, cảm giác bao trùm mấy nghìn mét xung quanh.

“Mau mau, có người phát hiện mỏ khoáng!” Một dong binh kích động hô lớn.

“Gì cơ? Mỏ khoáng?”

“Thật sao? Ai phát hiện vậy?”

“Là dong binh đoàn Ngân Giới.”

“Không đúng, là dong binh đoàn Thiết Tê.”

“Không biết thì đừng có nói lung tung, rõ ràng là dong binh đoàn Huyết Kiếm.”

“Đừng cãi cọ nữa, còn chưa được kết luận đâu! Mấy người không biết ba dong binh đoàn lớn đang bàn bạc ở gần đó à?”

“Cái gì? Mau đi xem đi!”

Phía dưới ầm ĩ, phần lớn dong binh đều chạy tới thành Ngân Cốt.

Trước khi đi, Thiên Lý đã điều tra, gần 15D07 quả thật có tài nguyên khoáng sản rất phong phú, có mấy mỏ khoáng đã bị khai thác gần hết, nhưng rất nhiều người vẫn chưa buông tha cho việc tìm tòi. Chính phủ đã quy định rõ ràng trên văn bản, chỉ cần phát hiện mỏ khoáng ở đất hoang và không tổn hại thảm thực vật, người phát hiện có quyền khai thác, chia lợi ích 50 – 50 với quản lý địa phương.

15D07 ở vùng biên giới, có địa hình kỳ lạ, trung tâm là nham thạch tự nhiên, xung quanh bao bọc cây rừng, ngăn cách với vùng trọc hóa.

Đa số mỏ khoáng nằm ngay dưới tầng nham thạch, dù khai thác cũng sẽ không phá hủy thảm thực vật.

Chẳng trách các dong binh lại kích động như vậy, một mỏ khoáng không chỉ đại biểu cho tài phú, mà còn thể hiện quyền thế và tượng trưng cho vinh dự.

Thiên Lý không hứng thú với việc tranh đoạt quyền lợi, nhưng có phần tò mò về mỏ khoáng mới phát hiện này. Sở dĩ cô đi tới thành Ngân Cốt, cũng là theo nhắc nhở trên bản đồ trong Thăm Dò. Chẳng lẽ nhắc nhở đó liên quan tới mỏ khoáng sao?

Hình như không đúng lắm, mỏ khoáng đó rõ ràng ở vùng có linh khí, mà vị trí biểu thị trên bản đồ lại ở vùng trọc hóa.

Bất kể thế nào, đi xem cũng không sao.

Lúc này, gần thành Ngân Cốt, có ba đoàn đội, tổng cộng chừng hơn trăm người đang giằng co, không khí giương cung bạt kiếm.

Xung quanh là mấy trăm dong binh tới xem náo nhiệt, xì xào bàn tán với nhau, lại không ai dám lớn tiếng huyên náo.

Thiên Lý và Tra Nhĩ ngồi xếp bằng trên núi đá cách đó không xa, yên lặng chú ý tình hình bên dưới.

Thả cảm giác ra, Thiên Lý thẩm tách mỏ khoáng trong lòng đất. Mỏ khoáng đó chạy dài xuống tận 700 – 800m sâu ở dưới, là một mỏ kim loại có phẩm chất tốt hiếm có, giá trị rất cao, trữ lượng không thấp, chẳng trách khiến tất cả tranh đoạt.

Thiên Lý tra bản đồ, nơi đây cách khu vực hiển thị trên bản đồ khoảng 40 – 50 dặm về phía đông bắc, mà mỏ khoảng lại kéo dài về hướng tây, hiển nhiên không có liên quan gì.

Cô nhìn một lúc, cảm thấy không thú vị, đứng lên định mang Tra Nhĩ rời đi.

Đúng lúc này, trên không vang lên một tiếng kêu chói tai, phạm vi truyền sóng âm cực lớn, tất cả dong binh quanh đó đều đau đớn bịt chặt tai.

Tra Nhĩ nhanh chóng đưa tay che tai Thiên Lý đi, đồng thời lặng lẽ đưa tất cả xung quanh vào lĩnh vực.

Đôi cánh khổng lồ sải dài như mây đen, che đi cả nửa bầu trời. Tiếng kêu xuyên thủng không trung, cất cánh theo gió, uy thế lẫm liệt dọa mất hồn lạc vía.

Đây là vua của loài chim – Ưng Rồng, có dị năng hệ gió, tốc độ, lực lượng và thị giác đều vượt xa sinh vật bình thường.

Nó không chỉ ăn thịt tươi, còn thích các khoáng thạch năng lượng.

Gần 15D07 chưa từng xuất hiện ưng rồng, con này hẳn vừa bay ngang qua, thị giác siêu cường để nó nhanh chóng phát hiện ra mỏ khoáng mới được khai thác một góc kia, nên cao giọng kêu thông báo cho tất cả.

Các dong binh hoảng sợ, rối rít tháo chạy, ngay cả ba dong binh đoàn đang giằng co kia cũng tạm thời buông tha việc tranh cướp mỏ khoáng, đều tự chạy trốn.

Thực lực của ưng rồng tương đương với một cường giả lĩnh vực, bất kể sức tấn công hay lực phòng ngự cũng không phải dị năng giả bình thường có thể chống lại. Hơn nữa nó còn là sinh vật cấp cao có trí lực nhất định, bình thường rất ít khi chủ động công kích nhân loài, trừ phi có người muốn tranh cướp lãnh địa và đồ ăn của nó.

Hiện tại, may mắn duy nhất là, đó không phải là một con ưng rồng bị trọc hóa, nếu không mấy trăm người ở đây đã thương vong hơn phân nửa. Một khi ưng rồng triển khai toàn bộ chiến lực, dao gió bao phủ cả nghìn mét, thêm công kích bằng sóng âm cường độ cao, có đủ khả năng để giết sạch toàn bộ ở đây.

Đương nhiên, Tra Nhĩ và Thiên Lý là ngoại lệ, họ, một người là cường giả lĩnh vực, một người không có dị năng, ảnh hương của sóng âm đối với họ cực yếu.

Ưng rồng lượn trên không vài vòng, thấy bầy người tản đi, mới từ từ đáp xuống trên mỏ khoáng.

Một phần mỏ khoáng bị đào ra kia chỉ cách mặt đất có vài mét, ưng rồng phá vỡ mặt đất, một lớp quặng xen lẫn đất đá liền hiện ra. Cào mấy móng, móc ra một tầng dày, nhưng phần lớn mỏ đều ẩn sâu trong lòng đất, ưng rồng chỉ thu được chút ít gần mặt đất này.

Hình như nó cũng phát hiện điều đó, không ngừng đập cánh vòng quanh, vuốt sắc mạnh mẽ cào ra một đống khe dài hẹp trên mặt đất.

Thiên Lý “thấy”, khá thú vị, muốn biết nó định làm gì tiếp theo. Định lấy chút khoáng thạch kia rồi rời đi, hay là nghĩ cách phá tầng đất đây?

+++

Lời tác giả:

Dị năng của Khải không phải tiên tri, mà là số liệu hóa vạn vật, thông qua nhìn, nghe, ngửi, v.v… mà đạt được số liệu chuẩn xác, tính ra quy luật phát triển của nó. Quan trọng hơn, cậu ấy có thể khống chế thế giới số liệu: chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy có thể mô phỏng vạn vật của thế giới thực, sáng tạo ra một thế giới số liệu cực chân thật. Trí não và internet của chính phủ, cậu ấy đều có thể khống chế. Cậu ấy muốn giám sát, điều khiển ai, làm giả tư liệu của ai, biết tin tức của ai đều dễ như trở bàn tay.

Tất cả đều phải may mắn khi cậu không có tình cảm và dục vọng, nếu không thế giới này sẽ bị mình cậu khống chế. Trở thành người quan sát là số mệnh của cậu ấy.