Vài ngày sau, Ngọc ma ma tự mình đến bái phỏng Như Thúy, chủ yếu là nói đến hôn sự của Ngọc Sênh, nghĩ cầu nàng một ân điển, để nàng dùng phân phận đương gia chủ mẫu cho Ngọc Sênh mặt mũi, coi như là cho nàng ta chỗ dựa này kia.

Như Thúy vội vàng ban ngồi cho Ngọc ma ma, cười nói: "Ngọc Sênh hầu hạ bên cạnh phu quân từ nhỏ, ta cũng coi trọng nàng ấy, người không cần nói ta cũng cho nàng ấy thể diện khi gả đi. À, không biết người chọn trúng ai thế?"

Ngọc ma ma mím môi cười nói: "Là quản lý thôn trang phía tây kinh thành Lương quản sự."

Trong lòng Như Thúy vẽ một vòng, rất nhanh liền biết là người nào, cười nói: "Lương quản sự là người không tệ, cần cù chịu khó, trên không phụ mẫu, chỉ có một trưởng tỷ đã thành thân, Ngọc Sênh gả đi sẽ thành quản gia phu nhân, trên không bà bà lập quy củ, hơn nữa hiện nay Lương quản sự đang giúp phu quân quản lý mấy điền trang, sau này phu quân nhất định sẽ trọng dụng hắn..."

Buổi nói chuyện càng khiến Ngọc ma ma thêm vui mừng, sở dĩ bà chọn trúng Lương quản sự, cũng bởi vì hắn trên không phụ mẫu, trưởng tỷ đã gả đi, lại có chí cầu tiến, nếu con gái gả tới đó, không chỉ không cần quy củ trước mặt mẹ chồng, mà còn không có ai đưa nữ nhân tới, hai vợ chồng hòa hòa ái ái mà sống. Bà cũng biết con gái kéo dài đến giờ chưa thành thân đã muộn rồi, bà tưởng chỉ có thể chải đầu làm ma ma hầu hạ tiểu chủ tử tương lai, có điều con gái là người mạnh mẽ, làm chuyện không nên làm, cũng may tam thiếu gia khai ân, tìm nam nhân tốt gả con gái đi, mặc dù Lương quản sự từng cưới thê tử, nhưng thê tử trước không sinh đứa con nào, căn bản không cần lo lắng.

Hôm nay bà đến, chủ yếu là bày tỏ thái độ của mình, đồng thời cầu thể diện cho con gái, làm cho phu gia không dám coi thường con gái.

Như Thúy cười gật đầu, gọi Lam Y tới nói: "Đem bộ trang sức trong hồi môn của ta thưởng cho Ngọc Sênh làm của hồi môn." Nói rồi tìm một ít ngọc bội, những thứ này là nàng chuẩn bị khi biết Ôn đại nhân đem Ngọc Sênh gả ra ngoài, chuẩn bị từ sớm rồi, nể mặt Ôn Lương, Như Thúy chuẩn bị rất phong phú, đã vượt qua số lượng của các nữ nhi gia đình nhỏ, hơn nữa đây chỉ là phần thưởng thôi, còn có những thứ Ngọc ma ma tích lũy được, có thể nói, hồi môn của Ngọc Sênh rất phong phú, gả đi phu gia cũng không dám xem nhẹ nàng ta.

Ngọc ma ma nghe rõ ràng, mặt mày đầy vẻ vui mừng, những của hồi môn này không chỉ phong phú mà còn đại biểu con gái được chủ tử coi trọng, gả con gái đi, người bên nhà chồng muốn ức hiếp cũng phải né vài phần.

Mói xong chuyện Ngọc Sênh, Ngọc ma ma không vội rời đi, tán gẫu vài chuyện của nữ nhi và những việc phụ nữ có thai cần chú ý, Ngọc ma ma từng sinh con, nên cũng nói một ít chuyện, Như Thúy lắng nghe rất nghiêm túc.

Lúc hai người đang nói chuyện, nha hoàn bên ngoài đến bẩm báo, Ngọc Sênh cầu kiến phu nhân.

Ngọc ma ma nghe xong, trong lòng sợ hãi. Như Thúy liếc nhìn Ngọc ma ma, liền để nàng ta vào.

Mới không gặp mấy ngày, thế mà Ngọc Sênh gầy đi một vòng, cằm cũng nhọn rồi, sắc mặc ảm đạm không ánh sáng, thân hình mảnh khảnh nhìn rất yếu đuối.

Đương nhiên Như Thúy biết rõ vì sao nàng ta lại trở nên như thế, tuy không có bao nhiêu cảm xúc nhưng không tránh được thở dài. Kỳ thật nàng và Ngọc Sênh cũng không có xích mích gì, mặc dù Ngọc Sênh hầu hạ Ôn Lương từ bé, nếu không có tâm tư kia, nàng ta cũng thông minh, cứ làm tốt việc của mình thì sau này nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc trong phủ. Nhưng vạn lần không nên chính là, trong lòng Ngọc Sênh đối với Ôn Lương quá mức cố chấp, đem tất cả khuôn mẫu của thế nhân đeo lên người Ôn Lương, cảm thấy như vậy mới tốt cho hắn, nàng ta làm như vậy không nghĩ tới Ôn Lương có thích hay không, có cần hay không.

Thật ra Như Thúy cảm thấy, Ngọc Sênh chính là loại lấy lý lẽ cùn để che dấu tâm tư chính mình, biết mình lớn tuổi không xứng với Ôn Lương, cho nên không vừa mắt Như Thúy thân phận thấp kém mà độc chiếm Ôn Lương. Nếu Ôn Lương là người hoa tâm, bên cạnh có một đóng nữ nhân thì nàng ta không tính toán khổ sở như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, trong suy nghĩ của nàng ta chủ tử hoàn mỹ của mình chỉ độc sủng một nữ nhân không hoàn mỹ.

Ngọc Sênh thỉnh an xong, Không nhìn mẫu thân mình, quỳ gối trước mặt Như Thúy, thành khẩn nói: "Tam thiếu phu nhân, nô tỳ nguyện ý hầu hạ ngài và tam thiếu gia, hầu hạ tiểu chủ tử, xin ngài và tam thiếu gia thu hồi mệnh lệnh, đừng đem nô tỳ gả ra ngoài."

"Ngọc Sênh!" Ngọc ma ma hoảng hốt kêu lên, thiếu chút nữa bị con gái không hiểu chuyện làm tức chết.

Như Thúy bảo Thanh Y dìu nàng ta đứng dậy, nhỏ giọng trấn an nàng ta vài câu, sau đó mới lực bất tòng tâm nói: "Đây là chuyện đại nhân quyết định, ta không có cách nào thay đổi. Không bằng ngươi đi cầu xin đại nhân đi."

Ngọc Sênh tuyệt vọng, nếu có thể đi cầu tam thiếu gia nàng ta đã sớm đi cầu rồi, đúng như Như Thúy nói, chuyện Ôn Lương đã quyết định, các nàng làm sao có thể thay đổi được?

Ngọc Sênh ngơ ngác nhìn Như Thúy, dáng vẻ thất hồn lạc phách thoạt nhìn giống như bộ dáng thất tình không muốn sống tiếp nữa.

Khóe mắt Như Thúy giật giật, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của Ngọc Sênh quá dọa người, đến khi Ngọc ma ma lôi Ngọc Sênh đi rồi, Như Thúy vỗ vỗ ngực nửa nằm nửa ngồi trên giường ấm lẩm bẩm: "Bây giờ ta mới hiểu lời nói của tiểu thư trước đây, quá để ý rất dễ đánh mất bản thân, đặc biệt là một người không thương mình, căn bản không đáng nha."

Thanh Y lam Y nghe không rõ, đúng lúc Ôn Ngạn Bình đến, nghe được lời của Như Thúy, thân thể nhỏ bổ nhào tới trước giường ấm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nàng, tò mò hỏi: "Nương nói cái gì đó?"

Như Thúy vươn tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nuôi mấy tháng, rốt cuộc dưỡng ra được chút thịt, màu da cũng trở nên tinh tế nhẵn nhụi, nhưng vẫn còn hơi vàng vọt, không bằng đám nữ nhân gia đình quyền quý da dẻ trắng hồng trong suốt. Tuy rằng gương mặt hơi bình thường một chút, nhưng mà đã nhìn một lần thì khó nén muốn nhìn thêm lần nữa, càng nhìn càng thấy hàm súc ý nhị, nhìn riết thành quen, lại cảm thấy gương mặt này không hề thua kém những gương mặt xuất sắc của đám nữ nhân quyền quý kia. Nàng nghĩ mấy thiếu niên cùng chơi đùa với Ngạn Bình không biết có cảm giác gì, có lẽ Hạng Thanh Xuân không thể tiếp tục luôn mồm gọi bé là "tiểu tử thối" rồi nha?

"Ngạn Bình à, nữ nhân phải có lòng tự trọng, không cần phải muốn sống muốn chết vì nam nhân. Quân đã vô tâm ta liền dừng, không được để bản thân rơi vào hoàn cảnh bi thương." Hiếm khi Như Thúy nói được lời sâu sắc.

Ôn Ngạn Bình nháy mắt mấy cái, tiếp đó cười hì hì: "Nương, con là bé trai, không cần lo lắng, sau này con cưới thê tử, sẽ đối tốt với thê tử, còn để thê tử hiếu thuận với người nữa!"

Trong nháy mắt, dường như gió bắc gào thét thổi qua, tay Như Thúy cứng ngắc giữa không trung, Thanh Y đang pha trà giật mình làm chén trà rơi xuống đất, Lam Y trừng mắt thật to, vẻ mặt ngốc nghếch.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Như Thúy cũng đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, sâu xa nói: "Được rồi, bây giờ con là bé trai, chờ lớn thêm chút nữa, chỗ này bắt đầu to lên, mỗi tháng phía dưới sẽ chảy máu, tới lúc đó con biến về thành bé gái cũng được."

Như Thúy cô nương hung tàn khiến Tiểu Ngạn Bình sợ hãi, thấy đối phương chắc chắn như vậy, tiểu cô nương gạt lệ chạy đi.

***

Cuối cùng hôn sự của Ngọc Sênh cũng xác định vào hai tháng sau, có gần hai tháng cho nàng ta chuẩn bị, Như Thúy đặc biệt ban tiểu viện cho nàng ta ở, phân phó thêm hai nha hoàn và ma ma hầu hạ nàng ta, để nàng ta chuẩn bị may hỉ phục cho mình.

Sau khi Như Thúy mang thai được ba tháng, Túc vương phi tay phải dắt con gái, tay trái dắt con trai, còn có một tiểu chính thái theo phía sau tới phủ thăm Như Thúy.

Từ khi mang thai, Như Thúy cô nương vốn vô tâm trở nên nhạy cảm vô cùng, vừa nhìn thấy Túc vương phi, đã chảy nước mắt, dọa người lớn đứa nhỏ đều giật nảy mình.

"Này, nha đầu, sao lại khóc, muội là phụ nữ có thai, mỗi một lần ta tới muội đều khóc một lần, cẩn thận sau này Ôn đại nhân liệt ta vào danh sách cự tuyệt lui tới." Túc vương phi vừa lau nước mắt cho nàng vừa trêu chọc.

Ôn Ngạn Bình tay trái dắt đệ đệ, tay phải dắt muội muội, cũng hùa theo: "Vương phi di di, gần dây nương bắt đầu xuân thương thu buồn rồi, lúc cắn miệng cha cũng buồn khóc, cha nói nương không thích cha..."

"Câm miệng!" Như Thúy cô nương lập tức ngừng khóc, tức giận nói: "Coi chừng ta nói chuyện con lười biếng không luyện chữ cho Hạng công tử và Vệ công tử bọn họ, để bọn họ chê cười con." Đồng thời hơi chột dạ, thật sự nàng không cố ý, gần đây Ôn đại nhân bị nàng giày vò quá mức, nhưng mà Hồ gia gia nói phụ nữ có thai đều như thế, nên nàng không nghĩ nhiều nữa.

Ôn Ngạn Bình ỉu xìu, nịnh nọt nói: "Nương, cánh tay không thể cong ra ngoài, những người kia đều là hồ ly tinh và sói xám đáng ghét, con mới là con của nương mà."

Túc vương phi nghe xong nhịn không được cười to, chỉ vào Như Thúy: "Nha đầu muội cũng có ngay hôm nay!"

Nha hoàn dâng trà bánh lên xong, Ôn Ngạn Bình thông minh dẫn tiểu thế tử và tiểu quận chúa ra một bên chơi đùa, thỉnh thoảng trêu chọc tên sói con thành công làm bé dựng lông lên.

Túc vương phi bốc một trái lựu chậm rãi ăn, vừa ăn vừa bồi Như Thúy nói chuyện phím, thấy tinh thần nàng không tệ, âm thầm gật đầu, sau đó nhìn nhìn, tiến lại gần Như Thúy cô nương nhỏ giọng nói: "Bây giờ thân thể muội không tiện, không ngốc đến nỗi an bài nha hoàn hậu hạ trượng phu của muội chứ?"

Như Thúy lắc đầu như trống: "Ôn đại nhân là của một mình muội, sao muội có thể an bài người cho chàng chứ? Hơn nữa Ôn đại nhân nói, chàng chỉ cần một mình muội." Trên mặt đầy ý cười nói với Túc vương phi: "Lúc trước tiểu thư mang thai tiểu quận chúa và tiểu thế tử, người cũng giữ chặt vương gia, mọi người đều nói người là đố phụ, không phải là muội học tập tiểu thư hay sao?"

Tay Túc vương phi ngứa ngáy, thật nhớ cảm giác đánh người, trong lòng tự nhủ các nàng giống nhau sao? Không nói vương gia nhà nàng là nam thần thích sạch sẽ không cho phép người bên ngoài thân cận, dưỡng thành tính cách lạnh lùng, nha hoàn nào không muốn sống nữa mới đụng đến? Không sợ bị xiên ra ngoài giết sao? Ôn Lương thì khác, bề ngoài tuấn mỹ tự cởi mở, lại là nam nhân vui vẻ hài hước, cô nương nào không thích? Nha hoàn không sợ chủ tử như thế, nhất định sẽ bò lên giường cho xem.

Thấy nàng tất cả đều tốt, nam nhân cũng không có ý định vượt tường, Túc vương phi yên tâm.

"Đúng rồi, bởi vì lúc trước muội muốn an thai, cho nên Ôn đại nhân đóng cửa từ chối tiếp khách, sau đó lại một mực không gặp khách, vì thế có rất nhiều người muốn gặp muội mà đi tìm ta đấy."

Như Thúy kinh ngạc nhìn nàng: "Tại sao thế?"

Túc vương phi tức giận: "Còn có thể như thế nào? Không phải muốn cầu muội chuyện con cái sao? Muội cũng biết..."

"Muội không phải Tống tử nương nương!"

"Đừng nói xen vào!" Túc vương phi gõ ót nàng một cái, tiếp tục nói: "Muội cũng biết khi ở Đồng Thành muội vì cứu Ôn đại nhân là bị thương, lúc ấy thái y nói muội bị thương ở bụng không thể mang thai, lúc hồi kinh mấy thái y khác cũng nói như thế, cho nên đột nhiên muội mang thai, thật dọa người có biết không?" Nàng muốn nói, cái vận khí này thật sự tốt đến nghịch thiên, giống như một người bị đại phu phán đã tử vong đột nhiên vùng dậy, rõ ràng tất cả đại phu đều nói như vậy, người nào đó lại không tuân thủ quy tắc, đơn giản chỉ muốn mọi người khiếp sợ mới thoải mái.

Như Thúy cô nương rất bình tĩnh ăn lựu, sau đó còn không chịu nhả hạt lựu, bị Túc vương phi đập một cái mới phun ra.

Túc vương phi quyết định bỏ qua hành động ngu ngốc của nàng, tiếp tục nói ý đồ của mình: "Gần đây có rất nhiều phu nhân tìm đến chỗ ta, cầu ta nói với muội. Ý của các nàng là nhất định muội có phương thuốc cổ truyền gì đó, nên muốn cầu xin muội. Chẳng qua lời đồn đãi lúc trước dữ quá, thái độ các nàng cũng không tốt. Ta thấy, có mấy phu nhân này đã sinh con gái mà không sinh được con trai nữa, cũng có người thành thân hơn mười năm mà chưa có con, khoảng chừng mười mấy người đấy. Muội thấy như thế nào?"

Như Thúy suy nghĩ một chút mới trả lời: "Phương thuốc cổ truyền thì muội có, ngoại tổ mẫu của Ôn đại nhân cho, có hơn mấy chục đơn đó." Như Thúy cười hì hì, "Lúc đầu ở Bình Tân, một ngày muội ăn ba bữa thay cơm, thiếu chút nữa nôn ra. Nhưng mà muội cảm thấy, muội có thể mang thai, có khả năng là do những phương thuốc cổ truyền của ngoại tổ mẫu điều dưỡng thân thể, nhưng mà muội không biết cái nào có tác dụng nữa."

Túc vương phi bĩu môi, trong lòng nghĩ do y thuật hiện giờ không giỏi, xem lầm bệnh, không nhất thiết là do tác dụng của phương thuốc cổ truyền.