Chạng vạng tối, Hạng Thanh Xuân từ nha môn hồi phủ, vừa vào cửa đã được Ôn Ngạn Bình chủ động nhiệt tình hôn hai cái lên má.

Sờ sờ một bên má được hôn, Hạng Thanh Xuân lôi kéo nàng cùng ngồi vào kháng thượng, nhận trà nóng tiểu cô nương ân cần đưa tới, tâm tình hắn rất tốt: “Sao thế? Trông nàng rất vui vẻ?”

Ôn Ngạn Bình lập tức thu liễm lại, bày ra dáng vẻ khổ sở, giận dữ: “Làm sao ta vui vẻ được? Nhìn thấy Khúc biểu tỷ xảy ra chuyện như vậy, ta rất đau lòng cho nàng ấy.” Nói xong, nàng bèn kể lại chuyện giữ Khúc biểu tỷ và Vi phủ cho hắn nghe, sau đó tổng kết: “Sở dĩ biểu tỷ ra nông nỗi này, tất cả là do Vi nhị ái thiếp diệt thê!”

Hạng Thanh Xuân không trả lời, bưng chén trà nhỏ lên chậm rãi uống, đến khi nàng dùng cặp mắt tức giận bừng bừng nhìn mình, Hạng Thanh Xuân mới gật đầu: “Vi nhị thật sự làm không đúng.”

Ôn Ngạn Bình thay đổi thái độ cười rộ lên, nàng tựa đầu vào vai hắn, không hối thúc hắn nữa, nàng nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra: “Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu huynh ở vào hoàn cảnh của Vi nhị, thì Lưu di nương kia đã sớm bị huynh thu thập rồi, làm gì còn dám càn rỡ như thế, loại chuyện châm ngòi ly gián tình cảm phu thê người ta mà cũng dám làm. Lưu di nương dụng tâm hiểm ác, nhưng mà chẳng qua ả ta ác không bằng huynh nha.”

Thanh Thanh Xuân im lặng nghe nàng khen ngợi mình hư hỏng, nhất thời hắn vô cùng im lặng, quả thật nàng rất tin tưởng hắn, hơn nữa từ lúc nào thì ấn tượng của hắn trong lòng nàng trở nên xấu như vậy chứ?

Nói thật ra, đối với cách làm của Vi nhị, tuy hắn thấy không ổn, nhưng cũng không thấy hắn ta làm sai chỗ nào, thời đại này, hoàn cảnh chính là như thế mà thôi. Nếu là hắn, lấy thê tử không phải là người mình thích, tuy sẽ không đến mức giống Vi nhị ái thiếp diệt thê, nhưng cũng sẽ chọn nữ nhân mình thấy thuận mắt hơn ở bên cạnh. Nhưng, đây chỉ là tưởng tượng, hắn đã lấy được người mà mình muốn nhất, đối với hắn quy củ gì gì đó đã sớm trở thành mây bay, tất nhiên hắn sẽ sủng nàng lên trời, hắn sẽ không có nữ nhân khác khiến nàng chịu khổ, nếu ai dám bất khính với nàng, hắn sẽ tiêu diệt người đó không chút lưu tình.

Cho nên, Ôn Ngạn Bình nói hắn hư hỏng thật sự không oan uổng chút nào.

“Hôm nay ta đã nhận ra, ta không giống với Khúc biểu tỷ, ta cảm thấy ta tốt hơn tỷ ấy, gả cho huynh tốt hơn gả cho Vi nhị nhiều lắm. Một mỹ nhân đáng thương như biểu tỷ, chịu đau khổ bậc này thật tội nghiệp.” Nàng phiền muộn nhìn tới nhìn lui hồ ly tinh, nhìn thế nào cũng thấy hắn đẹp hơn Vi nhị, đầu óc thông minh hơn Vi nhị, thủ đoạn cao tay hơn Vi nhị, đầu óc đen tối hơn Vi nhị, xem ra hắn rất tốt.

Hạng Thanh Xuân nghe thấy như mở cờ trong bụng, rốt cuộc tiểu cô nương đã phát hiện ra hắn là lựa chọn tốt nhất rồi.

Nàng hôn hai cái lên khuôn mặt lãnh đạm của hắn, xem như phần thưởng, sau đó trông mong nhìn hắn: “Sau này huynh có giống như Vi nhị đột nhiên đối tốt với nữ nhân khác, ta nói cái gì mặc ta, sau đó lúc ta đang mang thai thì đẩy ta ngã hại ta đẻ non không?”

“Đừng nói nhảm!” Gân xanh trên trán Hạng Thanh Xuân nhảy thình thịch, “Đó là chuyện không có khả năng!” Hắn muốn đẩy ngã cũng đẩy nữ nhân khác, không quản các nàng ta đi tìm chết thì thôi chứ làm sao có thể đẩy nàng được?

Thấy hắn sắp nổi giận, Ôn Ngạn Bình thấy rất tốt, nàng vui vẻ cười rộ lên, nâng khuôn mặt hắn lên, hôn một cái lên đôi môi hồng nhuận phơn phớt vẫn còn dính chút nước trà của hắn, ống tay áo nàng run lên, một thanh đoản kiếm trượt xuống tay, nàng múa may hai đường, lại nói tiếp: “Ừ, ta cũng tin đó là chuyện không có khả năng, bởi vì nếu huynh dám đẩy ta, ta sẽ giải quyết cả huynh và tiểu yêu tinh kia.”

Tay nàng cầm kiếm, thiên hạ là của nàng, ai dám bắt nạt nàng, nàng đâm chết hắn!

Hạng Thanh Xuân cảm thấy thanh đoản kiếm này cực kỳ chướng mắt, thật ra đối với chuyện nàng mang theo binh khí trong người, hắn rất không vui. Về sau, lúc biết rõ thanh đoản kiếm này có ý nghĩa thế nào với nàng, nên hắn không đề cập tới nữa.

Thanh đoản kiếm này là lúc Ôn Ngạn Bình tám tuổi bái Quý phu nhân làm sư, Quý phu nhân đã tặng nó cho nàng, sau này Ôn Ngạn Bình vẫn luôn xem nó là vật tùy thân, giống như tiếp thêm sức mạnh cho nàng, khiến nàng không còn giật mình tỉnh dậy khi gió đêm thổi qua đầu ngọn cỏ nữa. Kỳ thật, hắn biết rõ, thanh kiếm này không rời nàng là chứng tỏ nàng vẫn không có cảm giác an toàn, chuyện lúc nhỏ khiến nàng quá đau khổ, vô luận hắn có che chở thế nào, cũng không thể giúp nàng vượt qua nỗi sợ đã khắc vào tâm khảm này.

Xoạt một tiếng, nàng thu hồi đoản kiếm, tiếp tục cho hắn hai cái hôn ngọt ngào, mềm mại dịu dàng nói: “Huynh đừng tức giận…, ta biết huynh tốt với ta, ta không nghĩ sẽ đối với huynh như vậy đâu…”

Hạng Thanh Xuân cười lạnh một tiếng, “Ta cũng không dám không tốt với nàng, miễn cho rơi hoàn cảnh như tên Vi nhị kia.”

Trong lòng Ôn Ngạn Bình cả kinh, nàng vô cùng thuần khiết nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: “Vi nhị làm sao thế?”

Hắn không trả lời, đặt chén trà nhỏ lên bàn, sau đó nhẹ nhàng gỡ hai tay nàng đang ôm cổ hắn, đặt tại đầu giường gần lò sưởi xong, hắn bước vào nội viện.

Ôn Ngạn Bình hấp tấp đi theo phía sau hắn, theo hắn đi vào nội thất, nàng thấy hắn đột nhiên cởi triều phục thì càng hoảng sợ, sau đó nàng phản ứng rất nhanh, vội vàng mang y phục đã được huân hương đưa qua cho hắn, tiếp theo thừa dịp hắn thay y phục, nàng bèn lén chuồn mất.

Hạng Thanh Xuân thay một bộ trường bào rộng thùng thình mặc ở nhà, trên khủy tay vắt một kiện áo choàng dày đi ra bên ngoài, hắn nhìn thấy tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất cạnh giường, hai tay nàng chống cầm, hai chân đung đưa thản nhiên nhìn cảnh vật mùa đông tiêu điều ngoài cửa sổ, dáng vẻ rất đắc ý, nào có sợ hãi khi thấy hắn giận lúc nãy?

Quả nhiên là tiểu cô nương không tim không phổi.

Trong lòng hắn hơi tức giận, không biết là hắn suy nghĩ nhiều hay là bản thân hắn đáng thương đây. Mỗi lần hắn tức giận, hắn đều tự mình giày vò, còn nàng đảo mắt một cái là bỏ qua, còn dương dương tự đắc, không có gì có thể khiến nàng để trong lòng được.

Thấy hắn đi ra, Ôn Ngạn Bình nhảy lên, giống như hồ điệp bổ nhào vào lòng hắn, hai tay ôm cổ hắn hôn chụt một cái lên cằm, cười híp mắt nói: “Huynh giận hả? Là ta không đúng, sau này ta sẽ sửa chữa.”

Tức giận, buồn phiền, oán hận, tà ác…Đủ loại tâm tình cực đoan, nhưng cuối cùng khi nàng bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn sang, thì trong lòng hắn tràn ngập hưởng thụ.

Hắn đỡ eo nàng, cười lạnh nói: “Nàng làm cái gì không đúng? Sao phải sửa?”

Ôn Ngạn Bình nghẹn lời, nàng nào biết bản thân mình có gì không đúng? Cần sửa cái gì? Nàng chỉ cảm thấy hình như hắn tức giận nên mới dỗ dành hắn chứ sao. Cái này là nàng học được từ chỗ Vi nhị và Lưu đi nương, thì ra nam nhân cũng cần được dỗ dành, cho nên nàng mới thực hành những gì đã học được. Chỉ tiếc nàng chỉ từng dỗ qua nữ nhân và các đệ đệ muội muội, chưa từng dỗ dành nam nhân, nên nàng không biết làm sao cả.

Ôn Ngạn Bình cố gắng nhớ lại chuyện từ sau khi hắn trở về, rất nhanh nàng nói: “Được rồi, Vi nhị bị thương là do ta không đúng, sau này ta sẽ sửa. Nhưng mà làm sao huynh biết? …Chẳng lẽ trong Vi phủ có người của huynh? A –” Nàng kêu đau một tiếng, eo của nàng sắp bị hắn bóp gãy rồi!

“Đừng đem đầu óc của nàng gán cho người khác, ta không giống nàng, chỉ số thông minh của ta cao hơn nàng nhiều!” Hắn lãnh đạm kinh thường chỉ số thông minh của nàng.

Ôn Ngạn Bình biết mình không thông minh bằng hắn, hơn nữa xem ra, nam nhân này đa mưu túc trí sắp giống yêu quái rồi, nàng là người bình thường không thể so sánh với hồ ly tinh, cái gì cũng không giống, có cái gì tốt mà so sánh? Nên nàng hoàn toàn không tức giận, ngược lại cười híp mắt nói: “Vậy làm thế nào huynh phát hiện được? Nói cho ta biết đi, lần sau ta sẽ làm thần không biết quỷ không hay, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho huynh, bây giờ ta là hiền thê lương mẫu nha, ngay cả tổ mẫu cũng khen ta ~~”

Không biết câu nào đã chọc trúng chiếc xương sườn mềm của hắn, sắc mặt lạnh nhạt dần dần hòa hoãn lại, hắn cúi đầu dùng môi cọ cọ khóe mắt đang tươi cười của nàng, hắn cực kỳ yêu thích đôi mắt sáng như ánh mặt trời rực rỡ này, “Vi nhị bị thương, chỉ cần người có chút giao tình đều biết được, chỉ là ta không hiểu vì sao hắn ta bị thương thôi, hình như đại phu nói phải nghỉ ngơi điều dưỡng một năm. Vừa rồi lại nghe nàng kể chuyện của Khúc biểu tỷ, nên ta đại khái có thể đoán ra tám chín phần.”

Quả là người tài ba!

Nàng biết mình không phải không cẩn thận bại lộ, không sao cả.

Nhìn thấy nàng hoàn toàn không thèm để ý, Hạng Thanh Xuân cười khổ, nói cái gì bây giờ? Nói nàng ra tay quá ác? Nói nàng tội ác tày trời? Nói nàng không niệm tình cảm thân thích? Đều không được, không thể vì một nam nhân cặn bã chà đạp thê tử của mình mà trách tội tiểu cô nương âu yếm của mình, dù sao hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, hắn không muốn ra mặt vì một người ngoài. Vả lại, châm ngôn của tiểu cô nương là nếu nam nhân dám có dị tâm thì phải đoạn tử tuyệt tôn! Thương thế kia của Vi nhị chẳng qua chỉ để hắn ta tu tâm dưỡng tính một năm, một năm sau sẽ khá hơn không lưu lại bệnh tật gì.

Đương nhiên, nếu một năm sau hắn ta vẫn chứng nào tật đó, đối xử với Khúc biểu tỷ không tốt, Hạng Thanh Xuân rất tin tưởng tiểu cô nương sẽ ra tay trừng trị hắn ta một lần nữa..

Hạng Thanh Xuân khoác áo choàng dày cho nàng, nắm tay nàng cùng đi đến thượng phòng dùng bữa tối với Hạng phụ Hạng mẫu.

Ở Tây viện, bữa tối người một nhà nhất định phải ăn cùng nhau, vì vậy dù có ngày Hạng phụ có bị tiểu thiếp dụ dỗ lăn lộn trên giường mệt mỏi như thế nào cũng sẽ bị kéo tới đây, ngồi ghế chủ vị bồi thê tử và con trai ăn cơm, trải qua mấy lần thể nghiệm nhếch nhác, Hạng phụ cũng thông minh hơn, thời gian dùng bữa tối tuyệt đối sẽ không lêu lỏng, nhất định sẽ chừa sức đi dùng bữa tối.

Hạng phụ: (╥╯﹏╰╥) không có biện pháp, con trai quá hung hăng, lão tử chỉ có thể phối hợp với nó!

Lúc hai người đến, Hạng phụ Hạng mẫu đang nói chuyện trong đại sảnh, chủ đề vừa vặn liên quan đến chuyện Vi nhị bị thương.

Hạng phụ là người mặc kệ mọi chuyện, ông nhẫn nại nghe Hạng mẫu nói một lúc, mới khoát tay nói: “Sáng mai phu nhân cho người đưa chút lễ vật sang an ủi là được rồi.”

Da mặt Hạng mẫu co quắp, dè lại xúc động muốn đạp cửa, bà lắp bắp nói: “Nhưng mà…Thiếp nghe người Vi phủ tiết lộ, mọi chuyện không đơn giản như thế, Vi nhị bị thương như thế, vậy…Hương nhi biết làm sao bây giờ?”

Sau khi Hạng phụ nghe xong, ông cảm thấy có hứng thú, lúc đang định mở miệng hỏi rõ mọi chuyện thì phát hiện con trai và con dâu đã đến, loại chuyện này không thích hợp nói trước mặt tiểu bối, nên ông đành thôi.

Hai người thỉnh an xong, một nhà bốn người dời qua phòng khách dùng bữa, sau khi im lặng vượt qua thời gian ăn cơm tối, người hầu bê một cái bàn nhỏ tới, châm một bình trà xanh giúp tiêu thực, còn đưa lên mấy đĩa điểm tâm ngọt.

Hạng phụ Hạng mẫu tiếp tục nói tới chuyện Vi nhị ái thiếp diệt thê, Ôn Ngạn Bình dựng lỗ tai lên nghe.

Hạng mẫu: “Lão gia biết không, lúc thiếp đến Vi phủ, nhìn thấy Hương nhi không ra dáng vẻ gì cả, thiếp rất đau lòng, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thấy bóng dáng Vi nhị ở bên cạnh Hương nhi. Không chỉ không chăm sóc thê tử bị hắn ta đẩy ngã đến đẻ non, mà còn đi tìm ả di nương kia, sao có thể nhẫn tâm như thế…”

Hạng phụ: “Thật không nên!” Trong lòng ông lại rất tán thành hành vi của Vi nhị, vậy thì có sao, tất nhiên phải đi an ủi tiểu thiếp bị dọa sợ, với tư cách là nam nhân đi an ủi là đúng rồi.

Hạng mẫu: “Vi gia khinh người quá đáng, coi thường Khúc gia chúng ta không có ai sao? Năm đó nếu không phải Vi gia đến cầu hôn, Vi nhị cũng cung kính bái kiến, đại cao sao có thể cam lòng gả Hương nhi đi? Vốn dĩ cho rằng Vi nhị là một người yêu thương thê tử, không ngờ rằng hắn ta lại ái thiếp diệt thê…Với tư cách là cô cô, thiếp cũng không thể quản chuyện trong phòng của cháu gái, chỉ có thể chua xót nhìn Hương nhi khổ sở ở Vi gia…”

Hạng phụ: “Phu nhân nói đúng.” Đến cùng thì có thôi đi không? Nữ nhân nào cũng thích lãi nhãi, tính toán chi li!

Hạng mẫu: “Nhưng mà, bây giờ hắn ta đã bị báo ứng! Đáng đời hắn ta chịu đau đớn cỡ này, hơn nữa, thiếp còn nghe nói hắn ta bị ả Lưu di nương kia làm bị thương đấy, không biết nửa đời sau có lưu lại tai họa gì không, Hương nhi còn nửa đời sau phải dựa vào hắn ta. Ai, thật ra Hương nhi chỉ cần điều dưỡng thân thể mang thai lần nữa là tốt rồi...”

Hạng phụ: “Vậy…thật sự là quá…” Quá hung tàn! Quá hung tàn! Quá hung tàn! So với thủ đoạn con trai đối phó ông năm đó còn hung tàn hơn!

Ôn Ngạn Bình: Nàng tính sai rồi, có lẽ nên để Khúc biểu tỷ hoài thai đứa nhỏ lần nữa xong thì trực tiếp phế Vi nhị, khiến cho nửa đời sau của hắn chỉ có thể ở bên cạnh thê từ, còn khi thấy các nữ nhân khác thì sợ tè ra quần mới đúng!

Chỉ là còn nhiều thời gian, nàng sẽ tìm cơ hội! [Nắm tay!]

Chỉ có Hạng Thanh Xuân là bình tĩnh nhất, thu thần sắc của ba người vào trong mắt, hắn đoán nếu sau này Vi nhị vẫn không thay đổi, tiểu cô nương sẽ ra chiêu tiếp, hắn không khỏi thở dài một tiếng, hắn cảm thấy ba người nhà của mình đều rất dở hơi, tuy nói như đùa nhưng không thể phủ nhận, cái nhà này nếu không có hắn, thì ba người này nhất định sẽ dỡ nóc nhà.

Hắn phải vất vả một tý.

***

Những ngày tiếp theo, Ôn Ngạn Bình và Hạng mẫu đến Vi phủ mấy lần, một bên thăm cháu gái đang diều dưỡng thân thể vì đẻ non, một bên tìm hiểu thương thế của Vi nhị.

Vốn dĩ Hạng mẫu biết chuyện Vi nhị bị thương là do ma ma của Khúc Phương Hương tiết lộ, bọn họ khó khăn lắm mới biết được một chút, bởi vì thương thế của Vi nhị rất ám muội cho nên Vi gia che giấu rất cẩn thận, người nào biết đều bị bắt ngậm miệng lại hết.

Vi nhị chịu khổ, Khúc Phương Hương ngược lại bắt đầu hưởng thụ, mỗi ngày tâm tình đều rực rỡ như ánh mặt trời.

“Cô cô chớ lo lắng cho con nữa, tình huống bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều, con không còn bị những tỷ muội kia tới giày vò thỉnh an khi trời còn chưa sáng, cũng không có ai vì một chuyện nhỏ mà chạy đến chỗ con khóc lóc kể lể, hại con không hiểu mà bị Nhị gia mắng.” Lần này Nhị gia bị thương, bà bà hết sức tức giận, đuổi hết các tiểu thiếp thông phòng trong phòng của Nhị gia đến thôn trang, mỗi ngày không ai làm phiền, con rất vui vẻ thanh nhàn.”

Kỳ thật, Vi phu nhân xử lý người trong phòng con trai, ngoại trừ do con trai bị thương còn do muốn bù đắp cho con dâu. Trong lòng Khúc Phương Hương hiểu rõ, nàng đoán sau khi thương thế Nhị gia tốt hơn, bà bà sẽ nạp người mới cho hắn. Bây giờ bà bà xử lý đám người kia là lo sợ đám tiểu thiếp dụ dỗ Vi nhị gây ra đại họa mà thôi. Càng hiểu rõ Khúc Phương Hương càng khó chịu, cuối cùng nàng dứt khoát không thèm để ý nữa.

Hạng mẫu nghe xong trong lòng vui mừng, lại hỏi: “Còn ả Lưu di nương kia đâu?”

Lúc này Yên Vân trả lời: “Lưu di nương bị đánh bốn mươi đại bản, ả ta bị thương còn chưa lành thì phu nhân đã gọi người Nha Tử đến mang đi, không biết bị bán tới đâu nữa.” Nói xong, Yên Vân che miệng cười cười, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.

Khúc Phương Hương có chút ngẩn ngơ, sau đó thở dài: “Tuy Lưu di nương đáng giận, nhưng nếu như không phải Nhị gia phóng túng, sủng nàng ta trở nên vô pháp vô thiên, không phân biệt được nặng nhẹ, thật ra ghê tởm nhất chính là…” Lời này có chút đại nghịch bất đạo, Khúc Phương Hương tự giác im miệng.

Quả nhiên, Hạng mẫu vô cùng giật mình, không hiểu sao cháu gái lại nghĩ như vậy, nhìn bà mà xem, trượng phu và Vi nhị đều như nhau, đây tuyệt đối là lỗi của bọn hắn, bị những nữ nhân không an phận dụ dỗ, từ trước đến nay bà đều tận sức đấu với tiểu tam, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đòi lại thứ gì từ trượng phu.

Chỉ có Ôn Ngạn Bình là ưu tư, sau khi Hạng mẫu đi vệ sinh, Ôn Ngạn Bình nhích tới bên cạnh Khúc Phương Hương, nói nhỏ: “Biểu tỷ, ta cảm thấy tỷ nói rất đúng.” Thấy Khúc Phương Hương kinh ngạc nhìn mình, Ôn Ngạn Bình cười vui vẻ, phong thái trong lúc lơ đãng lộ ra, sức sống bắn ra bốn phía giống như mặt trời nhỏ, tràn đầy năng lượng nói: “Làm nữ nhân vốn dĩ quá khổ, trời sinh yếu thế, nếu không có nam nhân che chở bất luận có làm cái gì cũng không đúng.” Đây là chuyện bình thường, nếu như nữ nhân có thể mạnh mẽ đối phó hết thảy đối thủ, thì không có nam nhân che chở cũng không sao cả.

Ánh mắt Khúc Phương Hương bỗng rất kỳ quái, lần đầu tiên nhìn kỹ vị biểu đệ muội này của mình, đột nhiên nàng ấy nắm tay nàng, khẽ nói: “Muội nói rất đúng.”

Được tiểu mỹ nhân cầm tay, cảm giác mềm mại đó khiến tâm tình tiểu cô nương khoan khoái dễ chịu, nàng nói tiếp: “Biểu tỷ điều dưỡng thân thể cho tốt, sau này có rảnh ta sẽ tới thăm tỷ.” Thuận tiện bắt nạt Vi nhị, trút giận cho tỷ ~~

Mặt mày Khúc Phương Hương đầy ý cười, dịu dàng đáp: “Chỉ cần biểu đệ muội đến, ta rất hoan nghênh.”

Nàng là con gái nhỏ trong nhà, được dạy dỗ phải hiền lành dịu dàng, không được có dụng ý xấu suy đoán người khác, lần này đẻ non khiến nàng chịu thiệt, tính cách thay đổi nên mới bắt đầu trở nên mạnh mẽ, nhưng bản chất vẫn không biến mất, đối xử với mọi người vẫn nhẹ nhàng như gió xuân, dịu dàng săn sóc. Ôn Ngạn Bình cố tình thân cận, vả lại còn là người cá tính, rất hợp khẩu vị của nàng.

Yên Vân Yên Hồng thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình giãn ra, mặc dù không biết hai người nói gì, nhưng thấy tâm tình nàng tốt nên các nàng cũng vui vẻ theo, hầu hạ Ôn Ngạn Bình càng thêm ân cần.

Hai người đều hận quen biết nhau quá muộn, Ôn Ngạn Bình có thêm một tỷ muội tốt, từ nay không cần giả vờ giả vịt trước mặt nàng ấy nữa. Đồng thời, Khúc Phương Hương cũng biết thì ra biểu đệ muội luôn thể hiện trước mặt người ngoài là một người hiền lương thục đức, thật ra rất bưu hãn, tính tình hai người giống như trống đánh xuôi kèn thổi ngược nhưng lại giống nhau kỳ lạ.

Sau khi có thêm một người bạn khuê mật, Ôn Ngạn Bình thường xuyên nhắc đến vị biểu tỷ này trước mặt Hạng Thanh Xuân, lúc mới bắt đầu Hạng Thanh Xuân còn nhịn, đến lúc phát hiện vị biểu tỷ Khúc gia này trở thành người quan trọng nhất trong lòng tiểu cô nương, thì trong lòng hắn lập tức báo động.