Gặp mặt các sư huynh xong, Ôn Ngạn Bình mới đi xuống.

Thân phận của nàng bây giờ là nghĩa nữ Ôn gia, ở trước mặt nam nhân quá lâu thì không tốt. Đối với chuyện này, Ôn Ngạn Bình hơi ấm ức, nàng vô cùng nhớ nhung thời gian làm nghĩa tử Ôn phủ. Quả nhiên lúc đó nàng không nên đồng ý xuất giá, thì bây giờ nàng đâu có rơi vào hoàn cảnh này. Nếu không đồng ý xuất giá, nói không chừng, bây giờ có thể như lời đồn, rời kinh đi du ngoạn....

"Ngạn Bình."

Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Ôn Ngạn Bình cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, sau đó phát hiện các ma ma và nha hoàn đi theo mình tự động lui ra tạo khoảng cách một trăm bước chân, nàng nổi giận. Rốt cuộc đây là nha hoàn của ai? NGAO!

"Ngạn Bình."

Một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, giữ chặt nàng lại. Ôn Ngạn Bình dừng bước, xoay lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh niên dung nhan anh tuấn, dung mạo xinh đẹp còn sáng lạn hơn cả phong cảnh ngày xuân. Mặc dù nam sắc mê người, nhưng nàng cự tuyệt bị mê hoặc.

"Sao thế?" Nàng hất tay hắn ra, hai tay khoanh trước ngực như trước kia, mũi chân điểm điểm. Nếu nàng mặc nam trang, động tác này sẽ là một thiếu niên tùy ý tiêu sái, nhưng bây giờ nàng mặc một thân nữ trang hoa lệ, động tác này sẽ phá hủy khuôn mặt tinh xảo và khí chất dịu dàng nhã nhặn thật vất vả mới bồi dưỡng được.

Hạng Thanh Xuân buồn cười, kéo tay nàng xuống, thân mật nói: "Đứng ngay ngắn, cẩn thận lát nữa các ma ma mắng nàng."

Nghe thế, Ôn Ngạn Bình vô thức nhìn về đám ma ma giáo dưỡng đã lui về dưới hành lang, thấy nàng nhìn sang bèn cho nàng một ánh mắt nghiêm khắc, da đầu nàng run lên, lập tức vuốt lại ống tay áo, chỉnh lại tư thế, bày ra dáng vẻ cao quý lịch sự thanh nhã, vẻ mặt tươi cười dịu dàng thong thả, không có một điểm khí chất nào giống khi mặt nam trang, dù cho những người trước kia đã gặp nghĩa tử Ôn phủ tới đối mặt, cũng tuyệt đối không nghi ngờ thân phận của nàng.

Hạng Thanh Xuân cười rộ lên, sao lại có tiểu gia hỏa đáng yêu thế chứ, thật là hận không thể lập tức lấy về nhà.

Thấy sắc mặt nàng không vui, Hạng Thanh Xuân không đùa nàng nữa, lôi kéo nàng đi dạo trong sân, hắn nói: "Không ngờ dáng vẻ nàng khi mặc nữ trang cũng không khác mấy." Đâu chỉ không khác mấy, còn khiến hắn hoảng sợ một hồi. Chỉ là âm thanh dạo qua đầu lưỡi một vòng, lời nói ra khỏi miệng lại biến chất.

Thấy sắc mặt nàng khẽ biến, Hạng Thanh Xuân bỗng nhớ tới ánh mắt rèn sắt không thành thép của Chiếu Quang, vội vàng bổ sung: "Nếu nàng không thoải mái, về sau lúc ra ngoài, nàng có thể làm theo ý mình." Thời bây giờ, quý nữ trong kinh thành thích ăn mặc trung tính, người tinh mắt đều nhìn ra thân phận, y phục nam nhân được các nàng biến tấu muôn màu muôn vẻ, trở thành cảnh sắc thú vị trong kinh thành.

Chỉ là, một lát sau, Hạng Thanh Xuân lại nghĩ đến, nếu để cho Ôn Ngạn Bình làm theo ý mình, mọi người trong kinh thành có khả năng sẽ nhanh chóng phát hiện, nghĩa tử Ôn phủ thật ra không có rời kinh...Nhưng mà một chút hối hận này đã tan biến khi hai mắt nàng tỏa sáng nhìn hắn.

Hai người đi dạo trong hoa viên một lát, đám nha hoàn ma ma đều giữ khoảng cách, mặc dù không gần, nhưng dưới nhiều ánh mắt như thế không thể làm ra động tác thân mật nào được. Hạng Thanh Xuân thở dài, tuy đã là vị hôn thê nhưng vẫn phải giữ khuôn phép, hơn nữa hôn kỳ đã định sau Trung Thu, còn phải chờ hơn nửa năm nữa, bây giờ hắn thấy vô cùng đau khổ. Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, đã chờ tám năm rồi, chờ thêm nửa năm cũng không sao.

Ôn Ngạn Bình không biết tâm tư gấp gáp của nam nhân bên cạnh, đám ma ma cứ híp mắt nhìn ở đằng xa, nàng đành dùng dáng vẻ lễ nghi quy củ đi dạo với Hạng Thanh Xuân một vòng, nàng cảm thấy còn mệt hơn so với đứng trung bình tấn, đột nhiên nàng hơi hiểu vì sao đám ma ma cường đại như thế rồi, muốn khảo nghiệm nàng chứ gì, muốn nàng thích ứng với thân phận mới của mình chứ gì.

"Hôn kỳ đã định rồi, chờ qua Trung Thu ta sẽ đến lấy nàng." Hạng Thanh Xuân mỉm cười, dịu dàng nói.

Ôn Ngạn Bình nhếch môi, hắn dịu dàng làm nàng thấy không quen, trong lòng nàng có vài phần không được tự nhiên, đáp một tiếng, không nói nữa.

Đối với sự lãnh đạm không được tự nhiên của nàng, Hạng Thanh Xuân chỉ lạnh nhạt cười cười, hắn biết chỉ vì nhất thời nàng đổi về nữ trang, thân phận thay đổi nên không quen mà thôi, thời gian còn dài, hắn không vội.

Trước khi Hạng Thanh Xuân rời đi, hắn lấy một miếng ngọc hồ lô ra tặng cho nàng. Ngọc hồ lô này to bằng năm ngón tay nam nhân, dùng ngọc điêu thượng hạng mài giũa, chất lượng không cần nói, trơn bóng như nhũ dê, trên mặt hồ lô khắc một con châu chấu, hai mắt châu chấu màu vàng nhạt, hoàn toàn tự nhiên, trông rất sống động, cầm vào tay ấm áp, đông ấm hè mát. Xưa nay thể chất của nàng không tốt, mùa đông tay chân dễ bị lạnh, mỗi khi tới kỳ nguyệt sự phải chịu đựng đau khổ, sau khi Hạng Thanh Xuân nghe nói chuyện này, hắn đã bỏ ra gần nửa năm, mới tìm được thứ này tặng cho nàng.

Ôn Ngạn Bình không biết duyên cớ trong đó, nhìn thấy ngọc hồ lô được điêu khắc tinh tế, đương nhiên nàng rất vui mừng, để trong tay vuốt vuốt, phát hiện nó rất ấm áp, nàng càng ngạc nhiên không hiểu. Ôn đại nhân đã dạy nàng giám định vô số ngọc khí, nên nàng biết thứ này không phải tầm thường, có bạc cũng không mua được, nếu bán đi chính là giá trên trời.

Hai mắt nàng phát sáng cảm ơn Hạng Thanh Xuân, lấy hầu bao, cẩn thận bỏ khối ngọc vào, đeo trên người.

Hạng Thanh Xuân mỉm cười nhìn nàng, chớp mắt, nói: "Nàng không đáp lễ? Không bằng, nàng đưa cho ta một cái hầu bao tự tay nàng làm đi.”

Nghe thế, Ôn Ngạn Bình bực mình nhìn hắn, trong lòng tự nhủ Hồ ly tinh xấu xa, nhất định biết rõ nữ công của nàng tệ nhất, mới đưa ra yêu cầu này làm khó nàng. Tuy trong lòng nàng ấm ức, nhưng người ta đã đưa cho mình lễ vật quý giá rồi, lấy cái hầu bao cũng không là gì, nàng mới không cam tâm tình nguyện gật đầu.

"Tốt lắm, ta chờ hầu bao của nàng." Hạng Thanh Xuân vui vẻ thoải mái, hắn bỗng nhớ tới chuyện sau núi ở biệt trang Ôn phủ năm trước, hắn ghen tuông với một cái hầu bao xấu xí, khi đó không biết nàng là nữ nhi, tưởng rằng cô nương nào đó tặng hầu bao nên nàng mới quý trọng như thế. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là cái hầu bao đầu tiên nàng làm, nên mới nâng niu treo trên người, bản thân hắn đáng thương ăn nhầm một hũ giấm chua.

Đưa lễ vật xong, đôi hôn phu hôn thê rốt cuộc lưu luyến không rời mà tách ra, sau này muốn gặp mặt, có lẽ phải chờ tới hôn lễ.

***

Thân phận được đưa ra, hôn kỳ đã xác định, thời gian là sau Trung Thu, còn hơn nửa năm, Ôn Ngạn Bình bắt đầu chuẩn bị gả đi.

Thời gian chuẩn bị xuất giá cũng không thoải mái, có rất nhiều chuyện phải học, đám ma ma hận không thể nhét hết vào đầu nàng, tiểu cô nương đã làm nam nhân gần mười năm, vẫn còn lưu lại khí khái nam tử, nàng không cho phép mình biến thành tiểu thư khuê các hoàn toàn. Nàng kiên quyết ngăn chặn loại chuyện này phát sinh, nàng là một nam tử hán đấy!

Bất tri bất giác, đến Trung Thu lúc nào không hay, trên dưới Ôn phủ rơi vào trạng thái khẩn trương.

Như Thúy một bên chuẩn bị tết Trung Thu, một bên sắp xếp chuyện xuất giá của Ôn Ngạn Bình, đồ cưới đã đưa tới Hạng phủ từ một tháng trước. Lần đầu gả con gái, nàng tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Vì thế, Như Thúy cô nương không ngại học hỏi đi thỉnh giáo Trấn Quốc Công phu nhân, khiến Trấn Quốc Công phu nhân bực mình hận không thể đá nàng văng đến chân trời cho khuất mắt.

Qua tết Trung Thu, cuối cùng cũng đến lúc Ôn Ngạn Bình xuất giá.

Trước đêm xuất giá, người một nhà ngồi xuống dùng bữa tối.

Bữa tối này, mọi người ăn không biết có vị gì. Ôn Lương và Như Thúy hiểu, sau này cơ hội mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm sẽ không nhiều, quan sát nghĩa nữ yêu kiều duyên dáng, mặc dù hành động tiêu sái tùy ý hơn các quý nữ khác trong kinh thành, nhưng đó chính là điểm thú vị của nàng, nhìn thế nào cũng không chán, trong lòng hai người không khỏi chua xót.

Nếu không phải vẫn còn lý trí, Ôn đại nhân đã bắt nghĩa nữ lại không cho xuất giá. Cho nên nửa năm qua, Ôn đại nhân chưa từng cho Hạng Thanh Xuân sắc mặt tốt, nếu không phải biết rõ người này sẽ là nữ tế của hắn, mọi người trong kinh còn tưởng hắn đã chán ghét muốn vứt bỏ đệ tử.

Đối với chuyện xuất giá này ba đứa nhỏ không hiểu lắm, chỉ thấy tối nay tâm trạng phụ mẫu không tốt, chúng lại nhìn đại ca mặc nữ trang, tâm trạng nàng cũng không tốt, khiến trong đầu chúng hiện lên ba dấu???. Chỉ có Trường Trường biết chuyện đại ca sắp xuất giá, về sau sẽ không ở cùng với mình được nữa, không thể cùng ăn cơm, không thể mỗi ngày gặp mặt, tâm trạng nho nhỏ của bé cũng khó chịu.

Sau bữa tối, mọi người ngồi nói chuyện phiếm một lát, Ôn Ngạn Bình rời đi với Như Thúy cô nương, đêm nay nương và con gái muốn ngủ chung với nhau, Ôn đại nhân bị đá đến chỗ ba đứa nhỏ, chủ chung với con trai, hắn vừa bi thương vừa bực mình, một lần nữa trút oán giận của mình lên xú nam nhân sắp sửa lấy khuê nữ nhà hắn đi.

Trước đêm con gái xuất giá, mẫu thân phải dặn dò con gái vài chuyện bí mật, loại chuyện bí mật này, mọi người đều biết là chuyện dạy con gái về đêm động phòng hoa chúc. Đương nhiên, loại chuyện này xưa nay rất khó mở miệng, bình thường mọi người chỉ hàm hồ lướt qua, sau đó lén lút đưa tị hỏa đồ để tham khảo.

Chỉ là, tình huống bây giờ không giống vậy. Như Thúy biết mọi chuyện Ôn Ngạn Bình trải qua khi còn nhỏ, nàng tận mắt nhìn thấy chuyện dơ bẩn kia, nên nhìn hay không nên nhìn nàng đều đã nhìn rồi, tuy năm đó tuổi còn nhỏ nên không rõ, nhưng nó đã khắc sâu vào ký ức của nàng, khiến nàng ám ảnh, mỗi khi nhớ tới lại đều khiến nàng khổ sở.

Bây giờ, Như Thúy cô nương không đề cập đến chuyện động phòng hoa chúc nửa chữ, Như Thúy nghĩ chỉ cần tân lang biết loại chuyện này là được --- Về phần tân lang có bị tiểu cô nương đá xuống giường hay không, vậy phải xem bản lĩnh của hắn ╮(╯▽╰)╭

Vì thế đêm nay, nương và con gái tâm sự, Như Thúy cô nương chỉ dạy bảo nàng một vài chuyện khi làm dâu, những chuyện này ma ma giáo dưỡng đã đề cập qua một ít, nhưng các bà là ma ma từ trong cung đi ra, cả đời không gả cho người ta, không thể so sánh với mẫu thân đã đích thân cảm nhận.

***

Không giống với Ôn phủ không muốn gả con gái đi, bên Hạng phủ đã chuẩn bị hôn lễ từ tháng trước, tất cả đều vui mừng hớn hở, gặp ai cũng cười. Đặc biệt là Hạng phụ Hạng mẫu, hai người vô cùng đắc ý với chuyện có thể làm thông gia với thái sư phủ, tuy đã cố gắng bày ra vẻ dè dặt, nhưng lại khó có thể che giấu vẻ mặt sung sướng.

Trời chiều buông xuống, Hạng Thanh Xuân vừa về tới viện của mình, đã thấy Chiếu Quang cầm mấy quyển sách tới.

"Đây là cái gì?"

Vẻ mặt Chiếu Quang khó xử, thấy thế Hạng Thanh Xuân không nhiều lời nữa, sau khi đến thư phòng, Chiếu Quang ngoan ngoãn đặt những quyển sách kia lên bàn.

"Thiếu gia, đây là lão gia sai người đưa tới, ngài xem đi."

Chiếu Quang cúi đầu thật thấp, không dám nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình. Loại hành vi này của lão gia, như thế nào cũng thấy ông có ý muốn trêu chọc con trai, đặc biệt năm nay Hạng Thanh Xuân đã hai mươi mốt, nhưng chưa bao giờ gần nữ sắc, Hạng mẫu không biết đã đưa bao nhiêu nha hoàn đến Xuân Hoa viện, nhưng không thể khiến hắn liếc nhìn một cái. Lúc đầu không gần nữ sắc là có lý do rõ ràng, những nữ nhân kia tướng mạo tư sắc đều không bằng hắn, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Hạng Thanh Xuân tính tình cao ngạo, nên hắn trực tiếp ném ra ngoài. Về sau, Hạng mẫu sợ con trai có bệnh, cắn răng chọn mấy nữ nhân tuyệt sắc tới làm nha đầu thông phòng, kết quả không ngờ khiến cho trượng phu của mình được lợi. Khi đó, lúc Hạng mẫu biết trượng phu chiếm đoạt nha hoàn từ chỗ con trai, loại chuyện mất mặt này, làm bà sợ đến mức ngất đi. Từ đó về sau không quan tâm đến chuyện trong viện của con trai nữa, bà chỉ âm thầm lo lắng, sợ hắn có bệnh khó nói.

Hiện tại, con trai sắp thành thân, Hạng mẫu cũng yên lòng. Mà Hạng phụ vẫn biết con trai mình thanh tâm quả dục, sống như hòa thượng, nam nhân hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn còn là một con gà tơ, trong lòng ông cảm thấy buồn cười, sợ con trai không hiểu được chuyện nam nữ hoan ái, ông bèn đi tìm họa sư giỏi nhất, chuyên vẽ những bức tranh tị hỏa đồ đưa qua cho hắn học theo, tự mình học hỏi.

Sau khi Chiếu Quang đi, Hạng Thanh Xuân mở quyển đầu tiên ra, đập vào mắt là cảnh nam nữ hoan ái sống động như thật, ngũ quan của nam tử trong bức tranh rất mơ hồ, nhưng ngược lại nữ tử dung nhan mỹ lệ, quyến rũ đến tận xương, vẽ rất sinh động, dễ dàng thu hút người ta nhập vào bức tranh.

Mặt ngọc của Hạng Thanh Xuân đỏ ửng, ánh mắt lưu chuyển, nhưng vẫn chậm rãi xem tất cả các bức tranh.

~~

Tác giả: Xem xong tị hỏa đồ, hồ ly tinh bắt đầu mong mỏi đêm động phòng hoa chúc ngày mai ~~